Editor: Waveliterature Vietnam
Căn bản Trì Vi chỉ là thuận miệng hỏi, tự nhận đối với sự ép buộc tối hôm qua chính bản thân đã từ chối báo cảnh sát, những tưởng anh ta bớt phóng túng lại.
Không ngờ, chẳng những hời hời mà dường như còn "Ép buộc" điều đó, xem như là một việc dễ dàng.
Một lúc sau, người đàn ông nghiêng người áp sát Trì Vi, giọng nói đầy mê hoặc: "Một là ép buộc, hai cũng là ép buộc, vậy thì cùng mức độ phạm tội rồi… Cô nói xem, đại tiểu thư."
Nhất thời đôi mắt sáng của Trì Vi trừng lên, bên trong ướt át: "Bạc Dạ Bạch, đừng làm càn!"
Ở trên cao nhìn xuống, Bạc Dạ Bạch có thể nắm bắt rõ, đằng sau vẻ kiên cường trên khuôn mặt cô là sự yếu đuối, kiều diễm vốn có của một người phụ nữ… Thực sự là ngoài mạnh trong yếu, rõ ràng bên trong đang hoảng loạn kinh sợ nhưng vẫn cố giương móng vuốt, xù lông lên để bảo vệ chính mình.
Bỗng dưng Bạc Dạ Bạch hơi nhíu mày, lần đầu tiên trong đời trái tim không khỏe mạnh của mình lại sinh ra một tình cảm xa lạ.
Lúc sau, anh ta mới nhận ra, loại tình cảm xa lạ đó tên là "Đau lòng".
Đúng lúc này đột nhiên Bạc Dạ Bạch đưa tay ra nắm chặt Trì Vi, cánh tay từ từ giữ lấy tay cô, thở dài nhè nhẹ: " Trì Vi, đi theo tôi."
Nghe xong Trì Vi ngơ ngác, có chút khó tin và cố gắng quan sát thái độ của anh ta.
Có thể nhận ra được Bạc Dạ Bạch không phải đang đùa giỡn và dường như rất nghiêm túc.
Chỉ là…Theo hắn. Làm sao có thể!
Trong lòng, có không ít xúc động.
Nhưng càng nhiều thì lại càng buồn cười.
"Chắc là anh đang cho rằng… Cường bạo tôi hai ba lần thì có thể đề cao bản thân. Cuộc đời Trì Vi tôi không tới lượt đàn ông làm chủ."
Sự hoảng hốt đã đi qua trong chốc lát, Trì Vi cong bờ môi lên nói chuyện cợt nhả.
Bị kéo đi như vậy, Trì Vi không chút lưu luyên nào rút lòng bàn tay mình ra khỏi tay anh ta: "Còn nữa, trước tiên phải nói đến thân phận bình thường của lão sư, không xứng với gia thế của tôi…"
Sau đó Trì Vi hơi thay đổi sắc mặt, ngẩng cao đầu đón nhận ánh mắt lành lạnh của anh ta: "Lão sư không sống được quá ba mươi tuổi, không phải sao."
Câu nói này bỗng nhiên làm bầu không khí xung quanh trở nên trầm lắng và ngột ngạt không thể tả nổi.
Bạc Dạ Bạch chớp hàng mi, biểu lộ khí thế thanh cao vốn có trên người, như những tảng băng tuyết trên núi cao, một phong thái thuần khiết và trong sạch.
"Đại tiểu thư, cô quan tâm lắm sao?"
Một lúc sau anh ta mở miệng, giọng điệu cô đơn và buồn tẻ.
"Chuyện như vậy, có ai không để tâm chứ."
Trì Vi nhõng nhẽo hỏi ngược lại như một đứa trẻ không hiểu chuyện, cũng chẳng hiểu lời nói của chính mình, xen lẫn một sự vô tâm như thế nào đó.
"Với một kẻ hấp hối sắp chết. Lão sư nghĩ như thế nào… Sinh mệnh của anh ngắn ngủi, thế nhưng tôi thì còn trẻ! Quãng đời dài còn lại làm sao mãi thủ tiết cơ chứ…"
Bên tai anh ta là giọng nói yếu ớt nhưng đầy tùy ý.
Nghe xong hàng lông mày của Bạc Dạ Bạch nhíu lại, xẹt qua một sự mệt mỏi.
Nội tâm yên tĩnh, không việc gì tâm tình phải trở nên dữ dội.
Tìm lợi tránh hại, vốn đã là bản năng chẳng xa lạ gì từ xưa của con người.
Huống gì những điều cô nói chưa chắc đã không phải là sự thực.
Nhưng Trì Vi đã hiểu lầm một chút, anh ta cần cô, không phải cả đời, mà chỉ là... Khi anh ta còn sống!
Chỉ có điều đáp án đã được cô trực tiếp nói ra, thật làm người ta bất ngờ.
Có thể, so với Trì Vị Vãn, Trì Vi lại càng khác.
Trì Vi sống tùy ý, chân thực, vì mình…Lúc này, cô ấy còn quan tâm đến độ dài sinh mệnh của anh ta, cũng không che giấu, thực sự là một người tốt!
Chung quy, anh ta vẫn nhen nhóm những hy vọng xa vời.
"Huống hồ, tôi yêu tha thiết chồng sắp cưới của mình, lần này lại phát sinh quan hệ với anh! Dù cho mỗi tình huống mỗi khác nhưng cũng có thể chứng minh, tôi là người không thể chịu được cô quạnh…"
"Là như vậy sao."
Bạc Dạ Bạch trầm giọng hỏi rồi giơ tay lên vuốt nhẹ hàng lông mày tinh xảo của cô.
Trì Vi nghiêng đầu tránh cái chạm của anh ta, hàng lông mi buông xuống, che khuất nhưng tâm tình rồi nở nụ cười, âm thanh lạnh nhạt nhưng rất nhẹ nhàng: "Không phải vậy, người ở thành phố này, ai ai không biết Trì Vi có cuộc sống riêng rất phóng đãng. Có thể tôi không có đạo lý nhưng kỳ thực, tôi không thể sống thiếu đàn ông…"