Cuối Cùng Em Cũng Đến

Chương 47

Tống Ý cười với cô ta: “Tiểu Thiền, đã lâu không gặp.”

Cô ta tên Lý Ngải Thiền, là con gái của cậu Tống Ý, em họ của cô.

Lý Ngải Thiền nghe thấy giọng nói dịu dàng của Tống Ý, đôi mắt lập tức sáng lên: “Em cũng không ngờ sẽ gặp được chị ở đây.”

Chuyện YD sẽ đến chắc chắn đã sớm có thông báo, bây giờ nói không ngờ… Tống Ý ậm ừ không trả lời, chỉ cười cho cho qua.

Nhưng Lý Ngải Thiền lại rất phấn khởi, hết câu này đến câu khác tuông ra khỏi miệng như cái máy hát vừa được bật lên.

Đã 3, 4 năm không gặp, vậy mà Lý Ngải Thiền không có chút thay đổi nào.

Khi còn nhỏ, câu cô ta thích nói nhất là: “Chị họ cũng không đẹp lắm.” “Lần này chị họ không được điểm tuyệt đối.” “Chị họ, em cũng thích bộ đồ này!”

Tống Ý không hề có bất kì hảo cảm nào đối với người nhà cậu, sau khi mẹ tái hôn, cô càng không đi gặp cậu, đương nhiên chắc khi đó bọn họ cũng không muốn thấy đứa con đóng không nổi học phí của chồng trước.

Trong khoảng thời gian ngắn, đừng nói là Tống Ý, ngay cả chuyên viên trang điểm cũng nhíu mày.

Lý Ngải Thiền cứ mở miệng ra là: “Chị, bộ đồ này của chị đẹp quá đi.”

“Bộ đồ này của chị chắc ít nhất cũng một vạn phải không?”

“Đôi giày này của chị, em từng thấy giáo viên em đi!”

“Chị, bây giờ chị giỏi quá!”

Tống Ý ngẩng đầu nhìn cô ta: “Chị phải xem kịch bản một lát.”

Lý Ngải Thiền không hề nhận ra: “Không sao đâu, em ở đây xem chung với chị.”

Tống Ý đuổi khéo: “Thời gian không có nhiều, em ra ngoài chơi trước đi, chờ hoạt động kết thúc, chúng ta liên lạc sau.”

Lý Ngải Thiền vẫn không muốn đi, đứng ở đó ấp a ấp úng.

Đúng lúc này cánh cửa mở ra, Tạ Tinh Thuỳ bước vào: “Vẫn chưa xong sao?”

Tiếng của anh vừa vang lên, cặp mắt của Lý Ngải Thiền càng sáng thêm, trên gò má còn hơi đỏ lên, bàn ta cô ta nắm chặt, dễ nhận thấy người này đang vừa bất ngờ vừa phấn khích.

Trong lòng Tống Ý xuất hiện cảm giác không thoải mái. Trước đó Lý Ngại Thiền nói nhiều như vậy mà Tống Ý cũng không tức giận, nhưng chỉ trong một nốt nhạc, cô lại bực dọc khó chịu.

Lúc này Tạ Tinh Thùy mới thấy trong phòng còn có người khác, anh bày ra nụ cười với fans, hỏi bằng chất giọng ấm áp: “Cô đến để đưa kịch bản phải không?”

Lý Ngải Thiền lập tức lên tiếng: “Xin chào Tạ Thần, em tên Lý Ngải Thiền, là… Là… Em họ của chị Tống Ý!”

Em họ? Tạ Tinh Thuỳ chưa từng nghe Tống Ý nói về người trong nhà mình, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.

Tạ Tinh Thùy nhìn Tống Ý, cô không trả lời.

Lý Ngải Thiền hăng hái hẳn: “Tạ Thần! Anh có thể cho em xin chữ ký không?”

Tạ Tinh Thùy luôn là người tinh ý, anh lập tức nhận ra tâm trạng của Tống Ý có gì đó lạ lắm, xem ra là không thích người em họ này. Nhắc đến cũng phải, nếu là người thân thiết, đã ở cùng thành phố thì sao không liên lạc gặp mặt?

Tạ Tinh Thùy khách sáo đáp: “Hoạt động của chúng tôi sắp bắt đầu rồi, một lát nữa nói tiếp.”

Lý Ngải Thiền không nghe ra hàm ý trong câu này, cô ta nũng nịu với Tống Ý: “Chị họ, lấy chữ ký giúp em được không, xin chị đó! Em thích Tạ Thần lắm!”

Câu phía sau giống như một cái dằm đâm vào tim Tống Ý.

Trong lòng cô rất không dễ chịu, cô cũng không biết tại sao mình lại nhỏ mọn đến thế, nhưng đến cùng, Tống Ý rất rất rất không muốn Tạ Tinh Thuỳ ký tên cho cô ta.

Tạ Tinh Thùy hỏi chuyên viên trang điểm: “Còn bao lâu nữa mới xong thế?”

Chuyên viên trang điểm gấp rút làm xong các bước cuối: “Sắp rồi ạ.”

Tạ Tinh Thùy: “Không cần vội đâu, tôi ra ngoài nói với bọn họ trước.”

Khi nói chuyện, anh nhìn về phía Tống Ý thông qua gương.

Tống Ý chau mày, mắt đối mắt với Tạ Tinh Thuỳ.

Tạ Tinh Thùy nháy mắt với cô.

Tống Ý mím chặt môi.

Tạ Tinh Thùy bị gương mặt dễ thương nhỏ xíu này làm cho choáng váng, anh cười trấn an cô.

Đáng tiếc Tống Ý vẫn chưa kịp thấy.

Lý Ngải Thiền không ngừng cố gắng, muốn tiếp tục đòi chữ kí.

Tạ Tinh Thùy không để ý đến cô ta, trực tiếp đi một mạch ra cửa, anh tìm được người phụ trách của ban tổ chức liền nói với anh ấy: “Chỗ Tống Ý có một fans đang quấn rầy, cô ấy còn chưa xem được kịch bản, các anh tìm người bảo cô ta đi đi.”

Người phụ trách không chút nghi ngờ anh, mau chóng gọi một giáo viên đến, dặn dò một lát.

Lý Ngải Thiền còn ở đó kì kèo: “Chị, lát nữa chị giúp em lấy vài chữ kí đi, phòng của em ai cũng thích Tạ Thần, em cầm về cho họ, chắc chắn họ sẽ vui đến chết mất!” Vừa nói vậy, mặt cô ta đã đầy vẻ dương dương tự đắc.

Tống Ý không muốn trả lời dù chỉ một câu, cô cúi đầu nhìn kịch bản.

Lúc cô ta còn đang dông dài, cánh cửa lại được mở ra, một người có điệu bộ giống giáo viên nói vọng vào: “Lý Ngải Thiền, đưa kịch bản xong thì mau đi giúp một tay đi!”

Hình như Lý Ngải Thiền hơi sợ giáo viên này, cô ta nói nhỏ với Tống Ý: “Chị, em đi trước, một lát lại đến tìm chị.”

Cô ta vừa đi, cả phòng hoá trang yên tĩnh hơn hẳn.

Tâm trạng của Tống Ý tốt hơn một chút.

Cô cúi đầu xem kịch bản, chờ trang điểm xong, thời gian cũng vừa chuẩn.

Hoạt động rất đơn giản, người dẫn chương trình phỏng vấn, họ tuỳ ý nói vài câu, nói về ước mơ, nói về sự cố gắng, rót chút nhiệt huyết và đam mê cháy bỏng cho những người trẻ tuổi.

Phương diện này lão Tạ rất am hiểu, dăm ba câu đã làm nóng được sân khấu, fanboy, fangirl khản hết cả giọng.

Tống Ý phát hiện mình có tính xấu…

Fans Tạ Tinh Thuỳ đông không phải mới ngày một ngày hai, trước kia cô không bao giờ quan tâm, hôm nay lại…

Điều càng khiến người khác khó chịu chính là trận đấu giao hữu kế tiếp.

YD chia làm hai đội, tách ra dẫn theo ba sinh viên đánh một trận.

Bởi vì rút thăm phân chia, Tống Ý và Phì ca một nhóm, Tạ Tinh Thuỳ và A Mãn ở cùng nhau, Quỷ Đăng không tham gia.

Trong các sinh viên đi lên bỗng nhiên có cả Lý Ngải Thiền.

Tống Ý: “…”

Lý Ngải Thiền rất vất vả mới lên được đây, cô ta mượn danh Tống Ý, nói mình là em họ của cô mới cướp được vị trí này.

Chia đội cũng phải rút thăm, vậy mà Lý Ngải Thiền lại được đưa đến đội Tạ Tinh Thuỳ.

Tống Ý: “…”

Lý Ngải Thiền mừng đến mức mặt đỏ ửng, vui vẻ chạy đến bên cạnh Tạ Tinh Thuỳ, dáng vẻ phấn khởi nhảy nhót như chim sẻ.

Tống Ý: “…”

Bắt đầu vào trận, hai bên bắt đầu chọn anh hùng.

Phì ca hỏi Tống Ý: “Thiên Thần, cô định chơi gì thế?”

Tống Ý đáp: “Luna đi.”

Phì ca kêu lên một tiếng: “Ái chà ~ Tôi chỉ việc nằm chờ thắng thôi phải không?”

Tống Ý nói: “Tôi chơi đại thôi.”

Ba tên nhóc còn lại trong đội rất kích động: “Thiên Thần không chơi support ạ? Thiên Thần sẽ chơi Luna sao?”

Phì ca thầm nghĩ: Để Thiên Thần của tôi support, sợ là chúng ta bị đối phương đánh chết sớm.

Support là một chuyện, tuyển thủ chuyên nghiệp support là support, support khi giao hữu cũng chỉ là người chúc phúc, chúc đội đối diện mau thắng hơn.

Đội họ Tạ, Lý Ngải Thiền chọn anh hùng Tống Ý thường dùng, Tôn Tẫn.

Tống Ý rất muốn nhịn, nhưng dấu chấm lửng kia một hai bật ra ngoài.

Phì ca chọn Tiểu Kiều, còn mặc bộ đầm trắng tinh khiết, đẹp như một nàng công chúa nhỏ.

Đến lượt Tạ Tinh Thuỳ, tại lúc mọi người cho rằng anh sẽ dùng xạ thủ, anh lại đi khoá Tôn Ngộ Không.

“Ơ, Thiên Thần và Tạ Thần đều đi rừng sao?”

“Oa, Tử Hà Tiên Tử và Chí Tôn Bảo!”

“Aaa, cặp tình nhân này đẹp quá!”

Lý Ngải Thiền thì thầm trong voice chat đội: “Tạ Thần không chơi xạ thủ ạ?” Cô ta khổ lắm mới cướp được vị trí support.

Tạ Tinh Thùy phũ phàng: “Không.”

Lý Ngải Thiền cố cứu vãn: “Đi rừng làm trung tâm thì sao ạ? Em support anh đánh dã hạch sao? Em support cho anh!”

Tạ Tinh Thùy cứng rắn: “Dùng con khỉ thì đánh đội hình đi rừng gì? A Mãn, cậu lấy Bách Lí Thủ Ước đi.”

A Mãn: “OK.”

Lý Ngải Thiền không tình nguyện: “Mãn Thần, tôi support anh.”

A Mãn cũng không mấy thích thú: “Đừng farm đồ của tôi là được.”

Lý Ngải Thiền: “……”

Trận đấu bắt đầu, Tạ Tinh Thuỳ không hề nghĩ ngợi mà chạy đến bùa xanh của Tống Ý. Hai người chạm trán ở khu rừng, một bên dùng skin Tử Hà Tiêu Tử, một bên mặc skin Chí Tôn Bảo, đứng cùng nhau cứ như một đôi tình nhân, còn bùa xanh cứ như người chứng hôn.

Sau đó… Phì Tiểu Kiều mặc váy cưới thật sự đến rồi, một cây quạt phá kén bay ra, thề phải chia rẽ đôi uyên ương này.

Chí Tôn Bảo không kịp đề phòng nên bị Tử Hà Tiêu Hà bổ vào đao.

Tuy nói chưa đến level bốn, Luna rất phế, nhưng Hầu ca cũng không tốt hơn điểm nào.

Hầu ca lớn rất nhanh, dù chưa có trang bị nhưng ăn một chày gỗ giống như đang gãi ngứa mà thôi, hai người đều không có skill, dùng đòn thường cứ như đang khiêu vũ với nhau.

Phì ca cười lớn: “Tôi ngại đi làm phiền hai người ghê.”

Tống Ý gọi: “Anh đến đi.”

Bọn họ đánh nhau rồi, đương nhiên các đồng đội cũng muốn đến chi viện. Phì ca vừa thấy Tôn Tẫn đến, anh ta đã lập tức nhận lệnh: “Tôi đi thu dọn cho.”

Anh ta vừa dọn đường nên đã lên level hai, dùng một cái lốc xoáy hất Tôn Tẫn lên cao rồi lại ném thêm một cây quạt, chớp mắt đã hút nửa thanh máu của cô ta.

Đừng nói đến cứu người, suýt chút nữa bản thân Lý Ngải Thiền đã chết rồi.

Bên này cuối cùng Tạ Tinh Thuỳ cũng không đỡ nổi nữa, chết dưới đòn thường của Tống Ý.

First blood cho Luna…

Ừm… Thật không thể tin được.

Dọn hết cả khu rừng, Tống Ý level bốn đáp xuống trái đất, quá xuất sắc.

Chỉ nghe khán đài vang lên tiếng la hét: “Mẹ ơi! Đẩy tháp song sát!”

“Thao tác như này, liên kết tam giác vô hạn[2] đó!”

[2]: Chính là tổ hợp các skill của Luna, tạo thành ba tam giác lồ ng vào nhau.

“Mau xem Tạ Thần của tôi kìa! Bị vợ đuổi theo từ ổ rồng nhỏ đến tận cao điểm!”

“A… Tạ Thần của tôi không qua nổi ải mỹ nhân…”

“Một đánh năm … Quadra kill!”

“Ấy, Mãn Thần đừng chạy mà, để Thiên Thần của tôi hốt pentakill về nhà!”

A Mãn xấu xa cố tình không cho, anh ấy mở rộng chiêu thức, cộng thêm tốc biến, chạy về con suối.

Ngàn lần không nghĩ đến Luna dùng cả chuỗi skill dài, điên cuồng tiến lên, nhảy vào con suối thu phục anh ấy…

Pentakill!!

Tuy rằng Luna cũng chết, nhưng pentakill đã hoàn thành!

Trận đánh giao hữu này làm các sinh viên ý thức rõ khoảng cách giữa mình và tuyển thủ nhà nghề có bao lớn.

Đừng nói những người đi rừng chuyên nghiệp, ngay cả một phần mười thao tác của một support bọn họ cũng không bằng.

Lúc xem trận đấu còn cảm thấy thao tác của họ cứ kéo chân nhau, đánh như gà mờ hạng đồng.

Sau khi tự mình trải nghiệm mới hiểu được, bọn họ thật sự rất giỏi, cực kỳ giỏi.

Đó là trận đánh của các thần tiên, người thường chỉ có thể ngước nhìn.

Cuối cùng, đội họ Tạ thua đúng như dự đoán, Tống Ý và Phì ca có được chiến thắng tuyệt đối.

A Mãn tấm tắc: “Lão đại, anh tài không đúng với danh nha.”

Tạ Tinh Thùy ung dung trả lời: “Giải trí thôi.”

Trận đánh giao hữu kết thúc, phía dưới có hai chiến đội của trường đối đầu với nhau, sau khi kết thúc sẽ mời các tuyển thủ lên lại sân khấu để phỏng vấn.

Vậy nên bây giờ năm người YD quay về phòng chờ.

Mọi người ngồi xuống uống một ngụm nước, Tống Ý đứng lên: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Tạ Tinh Thùy cũng đứng lên theo: “Tôi cũng đi.”

Phì ca: “…” Giống như không nghe thấy.

Tống Ý thấy Tạ Tinh Thùy cũng ra theo nên hơi ngại.

Tạ Tinh Thùy đang định nói chuyện với cô nhưng hai người lại nghe được một giọng nói khác.

“Thiền Thiền, cậu xin xong chưa? Có mỗi chữ ký mà mãi không có. Không phải cậu là em họ của Thiên Thần à? Chẳng lẽ chút mặt mũi này Tạ Thần cũng không cho?”

Lý Ngải Thiền đáp: “Mình cũng hết cách rồi, Tạ Thần rất tốt, nhưng hình như anha ấy không thích chị họ mình lắm nên rất lạnh nhạt với mình.”