Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 31

Cuộc đời của con người đong đầy biết bao kí ức, những kí ức ấy ồn tại những cảnh vật khác nhau, sự vật khác nhau, con người khác nhau, vậy trong tất cả số chúng, kí ức nào làm cho người ta say mê nhất? Kí ức nào khiến chúng ta khóc rồi cười, cười rồi lại khóc mỗi khi nhớ lại trong đêm?

Buổi trưa hôm ấy, Lam Nhiễm đi phía sau Tiểu Vũ, mồm miệng lảm nhảm không ngừng, rồi sau đó, Lam Nhiễm lại yên lặng bất thường, thực ra cô chẳng còn chút sức lực nào để nói chuyện.

Thời tiết ban trưa đúng là nóng chết con mẹ nó người.

"Đầu Heo, hết nước rồi, mình khát quá."

"Cố chịu chút đi, phía trước có một căn nhà."

Cứ thế vào một buổi chiều, khi đồng hồ đã chỉ hơn 4 giờ, Lam Nhiễm chỉ hi vọng có thể nhanh chóng đến ngôi nhà ấy.

Sau đó, cô im lặng suốt cả một chặng đường.

"Này đến rồi Chết Dẫm, không phải cậu muốn uống nước sao?" Đây là câu chuyện nửa tiếng về sau, cũng là câu nói của Tiểu Vũ khiến Lam Nhiễm mừng rỡ nhất trong ngày.

Lam Nhiễm đi lên trước Tiểu Vũ, sau đó đứng lại, quay đầu nhìn Tiểu Vũ.

"Tự mình đi đi."

Câu nói ấy bỗng nhiên phá vỡ mọi sự chờ đợi của Lam Nhiễm, cô thầm nghĩ, "Tiểu Vũ chẳng đáng yêu chút nào".

Cô đứng ngây người hơn một phút đồng hồ trước của ngồi ngà ấy, sau đó hít thở sâu một hơi rồi bước vào.

Lúc bước ra, Lam Nhiễm vẫn chậm chạp đi tới trước mặt Tiểu Vũ.

"Làm gì thế, uống nước rồi thì mai đi thôi, sắp đến nơi rồi." Tiểu Vũ nhìn chằm chằm Lam Nhiễm nói.

"Này, cho cậu." Lam Nhiễm thò tay giấu sau lưng ra, giơ tới trước mặt Tiểu Vũ, một chai nước khoáng còn nguyên.

"Không phải cậu nói uống hết nước rồi sao?"

"Ha ha, đúng thế, đây không phải nước giếng đâu." Lam Nhiễm vừa cười cười vừa trộm lấy tay gãi gáy.

"Ồ."

"Mình cũng không khát, sao lại để dành cho mình." Tiểu Vũ vừa nói vừa mở nắp chai, uống một ngụm lớn.

Lam Nhiễm biết, có một kẻ ngốc mà mình hay gọi là Đầu Heo rất hay ngại ngùng, chẳng bao giờ nói thật lòng mình.

Buổi chiều 5 giờ hơn, cuối cùng cũng đã đến được nơi cần đến, cuối cùng Lam Nhiễm cũng có thể cởi bỏ chiếc ba lô trên lưng rồi thở một hơi thật dài.

"Đừng vui mừng quá sớm như thế, giờ còn phải nghĩ tối nay chúng ta ngủ đâu nữa, nghĩ xong vui cũng chưa muộn." Giây phút ấy Lam Nhiễm càng thêm chắc chắn, "hừ, Tiểu Vũ chẳng đáng yêu chút nào".

Một căn nhà cũ kĩ bởi sương gió, những cách nhà bằng đất đã bắt đầu nứt ra từng mảnh, những viên ngói trên nóc nhà sớm đã vỡ nát. Phía trước nhà là một khoảng sân rộng lớn, xung quanh sân là hàng trúc cao cao, cây nào cây nấy nhìn rất khỏe khoắn. Trong sân chỉ duy độc chỉ có lùm cây cỏ dại, những thân cây ấy lan dần đến bên hàng trúc, chúng như cuộn lấy nhau. Con đường xe chạy như khuất bóng không thấy tăm hơi, xung quanh chỉ còn tiếng "quác quác" vang vọng khắp núi rừng.

Đứng trước căn nhà cũ nát kia cùng những âm thanh quái dị xung quanh, lam Nhiễm bắt đầu có chút hối hận.

Chuyến du lịch bống biến hành cuộc thanh trừng cỏ dại.

Sau đó Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cùng nhau dọn qua nhà cửa, phát quang đám cỏ dại, lúc ấy trời cũng đã chuyển đen.

Hai người đứng trước cửa nhà, ngắm những ngôi sao trên bầu trời rộng lớn, những ngôi sao khi ấy khác xa hiện tại, lúc ấy, Lam Nhiễm có thể thấy được những ngôi sao ấy đang phát sáng, một ánh ánh dịu dàng màu xanh nhạt, bên tai là những tiếng côn trùng kêu vang, cảnh tượng ấy khiến người ta mơ màng. Vào khoảng khắc ngắm nhìn bầu trời rộng lớn ấy, Lam Nhiễm chầm chậm nắm lấy tay Tiểu Vũ, hai người nhìn đối phương trên mặt dính đầy bụi bẩn rồi cười vang. Dưới bầu trời ấy, chỉ còn tiếng cười, cùng cái nắm tay thật chặt.

Rột...rột...

"Ha ha, Đầu Heo, mình đói rồi, đi thôi, chúng ta cùng làm cơm tối." Lam Nhiễm nắm tay Tiểu Vũ, cười đến sáng lạn.

Màn đêm buông xuống, núi rừng như càng tô điểm thêm cho sự tĩnh lặng ấy cùng ngôi nhà cũ kĩ đã lâu không có người ở, một ánh sáng vàng nhạt được thắp lên trong căn bếp nhỏ, một cô gái đang nhóm bếp củi, một cô gái đang thái rau, thi thoảng hai ánh mặt lại chạm sau, thi thoảng những tiếng cười đùa lại vang lên.

Bữa cơm ấy biến thành một bàn tiệc dưới tay nghề thượng thừa của Lam Nhiễm. Một nồi lẩu thập cẩm cà rốt, cải trắng, canh chân giò, khoai tây, cộng thêm hương ớt rất nồng, hai người ăn đến no say, ngay đến nước dùng cũng không bỏ xót.

Buổi tối, hai người lôi chiếc chiếu cũ kĩ trong nhà trải ra giữa sân, cả hai mệt nhoài nằm xuống, khoảnh khắc đó Lam Nhiễm cảm thấy rất thỏa mãn.

"Chết Dẫm, cậu nấu ăn ngọt thật đấy, cả đời này cậu nấu cho mình ăn thế nhé." Tiểu Vũ xoa bụng, sau đó nhìn lên bầu trời, cười rồi nói.

"Được thôi." Lam Nhiễm nhìn trời đất, cũng cười vang.

Sau đó hai người cùng nằm thư thái ngắm ngắm bầu trời rồi nói dăm ba câu chuyện, không rõ Lam Nhiễm đã ngủ quên từ lúc nào.

Buổi tối ấy, quả thực không được thoải mái cho lắm, phía dưới chiếc chiếc có một tảnh đá nhỏ khiến Lam Nhiễm đau ê ẩm cả người, nhưng trong lòng cô lại thấy hạnh phúc ngập tràn.

Ngày hôm sau, Lam Nhiễm mơ màng cảm nhận có người đang vỗ vỗ mình, sau đó cô dịu dịu mắt, chậm rãi mở mắt ra.

Một mảng trời trước mặt bỗng hóa đỏ, những tia sáng khẽ lấp ló sau khe núi, tỏa đi tứ phía, phủ đầy trên mặt đất, mặt trời cũng chậm rãi nhô cao, sự ấm áp bao trùm khắp nơi.

Lam Nhiễm lật người lại, ôm lấy Tiểu Vũ nằm bên cạnh, rất an yên.

Mấy ngày sau đó, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ cùng nhau thăm thú những ngọn núi xung quanh, mỗi lần lên tới đỉnh, Lam Nhiễm đều viết tên cô và Tiểu Vũ trên đó, sau đó cắm lên một cành cây. Cô nói với Tiểu Vũ, vương quốc này thuộc về chúng ta.

Lại mấy ngày sau đó, Lam Nhiễm hái quả dại trong núi, nắm chặt trong tay, nhanh chóng chạt đến trước mặt Tiểu Vũ, cười cười rồi đưa cho cậu ấy, Tiểu Vũ chỉ nhìn cô kinh bỉ, sau đó nhận lấy tất cả vừa đi đường vừa ăn.

Lại mấy ngày say đó, Lam Nhiễm vẫn nấu nướng như ngày đầu họ tới đây, một người nhóm lửa, một người thái rau, ăn uống xong xuôi liền ngồi xoa bụng, cười nói rất vui vẻ.

Lại mấy ngày sau đó, Lam Nhiễm và Tiểu Vũ lại nằm trên chiếc chiếu cũ dưới bầu trời rộng lớn kia, ngắm nhìn trăng sao, nghe tiếng côn trùng kêu, kể nhau nghe những câu chuyện thường ngày. Lam Nhiễm mặc váy nhưng bên trong lại mặc quần của Tiểu Vũ. Bởi ngay ngày thứ hai Lam Nhiễm bị muỗi đốt đến sưng người, chỉ đành phải mượn quần của Tiểu Vũ. Cô còn đùa rằng, "nhìn xem, bây giờ chúng ta cùng mặc chung một chiếc quần đó", Tiểu Vũ nằm bên chỉ biết cười mắng Lam Nhiễm trẻ con.

Lại sau đó mấy ngày, Tiểu Vũ và Lam Nhiễm lại tỉnh lại vào buổi bình mưa, cùng lặng yên ngắm mặt trời mọc, Lam Nhiễm vẫn quay người lại ôm chặt lấy Tiểu Vũ, chiếc ôm ấy như chứa đựng bao sự an yên.

Rồi sau đó...

Sau đó...

Sau đó củi hết lửa tắt.

Tiểu Vũ nói. "Chết Dẫm, chúng ta phải quay về rồi."

Lam Nhiễm quay đầu nhìn Tiểu Vũ, bằng một ánh mắt rất phức tạp.

...

"Mình biết."

Sau khi thu dọn hành lí xong, Lam Nhiễm một mình đứng trước cửa nhà, nhìn về một nơi xa, mãi đến lúc Tiểu Vũ tiến tới kéo tay Lam Nhiễm đi.

Lam Nhiễm vẫn cứ lặng im mà nhìn xa xăm, buông lơi bàn tay sau đó lại nắm chặt lấy tay Tiểu Vũ.