Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 325

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 325: Chất vấn

Nghĩ đến việc Minh Vi đã bỏ ra bao nhiêu công sức mà đến một góc áo của Hoàng Khánh Minh cũng không thể động đến. Nhưng.

Võ Hạ Uyên thì sao? Đã tiêu hết tiền Hoàng Khánh Minh.

Minh Vi không quan tâm đến tiền thuốc men, dù sao cô ta bây giờ khó chịu như thể có người đút tay vào ví của cô ta vậy.

“Cô là bà chủ Trương phải không?”

Minh Vi nghiến răng nghiến lợi: “Thảo nào trông cô giống y như hồ ly tinh”

“Cô nói phải.”

Võ Hạ Uyên không quan tâm, đưa hai bộ quần áo đắt tiền đến trước mặt Minh Vi: “Gói lại hết đi”

Nhân viên phục vụ mừng rỡ: “Vâng thưa cô: Minh Vi run rẩy chỉ vào Võ Hạ Uyên: “Cô, cô chờ đó cho tôi!”

‘Võ Hạ Uyên chế nhạo: “Tôi đang chờ đây”

Sau khi Minh Vi tức giận bỏ đi, Hoàng Đức Thuần đã giơ ngón tay cái lên cho Võ Hạ Uyên.

Quả nhiên, chỉ có phụ nữ mới có thể trị được phụ nữ, anh ta đối mặt với Minh Vi ngoại trừ im lặng thì không còn cách nào cả.

Lúc cô trở về biệt thự nhà họ Hoàng thì đúng lúc Tống Nhiên đang ở phòng khách, anh ta nhìn thấy Võ Hạ Uyên liền bật dậy: “Bà chủ”

“ừ”

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu nhìn thấy Hoàng Khánh Minh từ trên lầu đi xuống, nhướng mày nói: “Khí sắc đã tốt hơn nhiều.”

Hoàng Khánh Minh tâm tình vui vẻ: “Cảm ơn bà chủ Trương”

“Vừa vặn, chúng ta nói chuyện hợp tác đi.”

Võ Hạ Uyên nói nhỏ.

Hoàng Khánh Minh dừng lại: “Hợp tác?”

“Anh Hoàng, tiền bạc chỉ là vật ngoài thân.”

Võ Hạ Uyên cười nói: “Con người còn ở đó thì cái gì cũng có” Ngụ ý là không tạo điều kiện thì cô sẽ không chữa.

Hoàng Khánh Minh: “Mấy ngày nay cô đã cố gắng hết sức cứu tôi để tôi thấy được thực lực của cô, từ đó thương lượng điều kiện với tôi?”

Võ Hạ Uyên hỏi ngược lại: “Nếu không thì sao?”

Ánh mắt Hoàng Khánh Minh tối sầm lại một lúc, sau đó gật đầu: “Được”

‘Võ Hạ Uyên sửng sốt, không ngờ anh ta lại đáp ứng nhanh như vậy.

Tống Nhiên khẽ cau mày, trong lòng nổi lên một linh cảm chẳng lành.

Hoàng Khánh Minh nhìn thấy túi lớn túi nhỏ trong tay Võ Hạ Uyên: “Cái này tôi cũng có thể chỉ trả”

“Đừng”

Võ Hạ Uyên nhanh chóng từ chối: “Hôm nay tôi tình cờ gặp em gái anh, Minh Vi, ở trung tâm thương mại, người ta chỉ vào mặt tôi nói rằng tôi đang tiêu tiền của anh Tống Nhiên sửa lại: “Chỉ tiêu của bà chủ đương nhiên là đã có tổng giám đốc Trương lo7 Võ Hạ Uyên hoàn toàn không nghĩ đến điều đó nên không hề nghe ra ý Tống Nhiên, thay vào đó là Hoàng Đức Thuần, người luôn ngốc bạch ngọt, đột nhiên mở to mắt.

Hoàng Khánh Minh cúi đầu uống trà, thu lại tâm tình kia.

Hoàng Khánh Minh vẫn còn nhớ rõ, năm đó anh ta vất vả lắm mới thoát khỏi thủ hạ của người phụ nữ kia, vốn tưởng rãng anh ta sẽ bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng Hoàng.

Thái Duy lại yếu đuối và bất tài, nhà họ Hoàng luôn tiềm ẩn rất nhiều mối nguy hiểm, anh chỉ như một thanh niên bị mưu hại lưu lạc bên ngoài, tình cờ đến cô nhi viện đó. Cần Thơ, cô nhi viện Ánh Dương.

Cô bé xinh đẹp như tranh nhìn thấy anh ta, mặc dù mặc không đẹp lắm nhưng cô bé vẫn thận trọng và kiên định dẫn anh ta vào cô nhi viện. Viện trưởng không muốn nhận anh, đương nhiên Hoàng Khánh Minh không có ý định ở lại. Anh ta chỉ là nhất thời nghèo túng, chỉ cần có thể rời khỏi người phụ nữ kia thì chính là cuộc đời mới với anh ta.

Cô gái nhỏ trông có vẻ hơi thất vọng, sau đó đưa cho anh ta nước nóng và kín đáo nhét tất cả đồ ăn vặt mà cô ấy luôn cất kỹ. Hoàng Khánh Minh không thể nghĩ tới, có lẽ cách cư.

xử của cô gái nhỏ đã phá hỏng thế giới quan của anh ta. Bản chất con người là xấu xa, làm sao cô ấy có thể chân thành với một người xa lạ như vậy?

Trước khi đi, Hoàng Khánh Minh hỏi cô: “Em tên gì?”

Cô nói: “Võ Hạ Uyên”

“Thưa cậu chủ, đã đến giờ ăn trưa” Người giúp việc cắt ngang hồi tưởng của Hoàng Khánh Minh.

Anh ta không đổi sắc mặt đứng dậy, khi bước đến nhà hàng, anh ta nở một nụ cười dịu dàng.

€ó lẽ điều này đối với cô bé Võ Hạ Uyên mà nói thì quay đầu đã quên, rồi lạc vào dòng thời gian, nhưng đối với Hoàng Khánh Minh, khi đó tuyết rơi rất nhiều, hình ảnh cô gái nhỏ mặc chiếc váy đỏ cũ đứng trong tuyết vẫy tay với anh ta đã định là sẽ đóng băng cả đời Ai có thể ngờ rằng Hoàng Khánh Minh kéo ghế và ngồi xuống, lần đầu tiên anh ta cảm thán tạo hóa trêu ngươi, anh ta vốn tưởng rằng.

sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa, nhưng khi anh ta điều tra Trương Tấn Phong thì biết vợ anh là Võ Hạ Uyên.

Trùng hợp sao?

Lúc nhìn thấy bức ảnh, Hoàng Khánh Minh đã biết đó là cô, đôi mắt trong veo ấy đã hai mươi năm không hề thay đổi.

Hoàng Khánh Minh ngẩng đầu nhìn Võ Hạ Uyên, cô trời xui đất khiến cứu mấy tiếng đồng hồ, nhưng giữa họ không có khả năng.

Hoàng Khánh Minh biết rằng trong mắt Võ Uyên chỉ có mình Trương Tấn Phong. Cách đối nhân xử thế từ trước đến nay của anh ta là xóa bỏ mọi thứ cản đường, cho nên anh ta muốn mượn tay Khương Minh để ít nhất làm Trương Tấn Phong bị thương nặng.

Nhưng dần dần, anh ta nhận thấy răng số phận của ‘Võ Hạ Uyên có mối liên hệ với số phận của Trương Tấn Phong.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Hoàng Khánh Minh biết rất rõ tâm trí mình đang có những thay đổi rất nhỏ, trái tim sảt đá của anh ta dần dần có sức sống.

Đây không phải là một dấu hiệu tốt, Hoàng Khánh Minh đã suy nghĩ rất kỹ. Hoàng Đức Thuần đã là một điểm yếu của anh ta, nhưng vào những thời điểm quan anh ta vẫn có thể tự cắt đuôi bảo vệ mình. Nếu thêm một Võ Hạ Uyên nữa, anh ta chắc chẳn sẽ không thể cät đuôi, có khi còn phải đền cả mạng.

Võ Hạ Uyên bị Hoàng Khánh Minh làm cho sửng sốt: “Trên mặt tôi có gì à?”

“Không” Hoàng Khánh Minh làm như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn cơm.

Vào buổi chiều.

Minh Vi đưa người phụ nữ lần trước và một người đàn ông trung niên đến biệt thự nhà họ Hoàng.

Một tia mất kiên nhẫn nhanh chóng xẹt qua mắt Hoàng Khánh Minh, trên mặt anh ta mang theo nụ cười: “Mẹ nuôi, có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ nhìn thấy nước da của Hoàng Khánh Minh cải thiện không ít, cổ họng chợt rung lên, nhưng người đàn ông trung niên không nhịn được nói: “Khánh Minh, chúng ta chỉ muốn đảm bảo rằng con có bị lừa không?”

Hoàng Đức Thuần đứng bên cạnh, bật cười tức giận khi nghe những lời này: “Các người bị điên à?”

Nói cậu chủ nhà mình bị lừa, sao bọn họ không nói là sao hỏa va vào trái đất đi?

“Hoàng Đức Thuần”

Hoàng Khánh Minh khẽ cảnh cáo, rồi ra hiệu cho họ ngồi: “Có chuyện gì, từ từ nói”

Người phụ nữ nghe Minh Vi trở lại nói răng bác sĩ đang phung phí tiền của nhà họ Hoàng, căn bản không phải là để chữa bệnh cho.

Hoàng Khánh Minh, mà là ỷ có chút sắc đẹp lừa Hoàng Khánh Minh, bà ta đương nhiên lo lắng.

Hoàng Khánh Minh bây giờ sức khỏe không tốt, nếu thật sự có chuyện, người phụ nữ đó chẳng phải là muốn lên trời sao? Dù sao loại tin tức này mỗi ngày đều có, bà ta cũng sợ, không có Hoàng Khánh Minh, nhà họ.

Minh còn sống những ngày tháng tốt đẹp được sao?

Cho nên mới vội vàng không nhịn được đến đây xác nhận, nhưng nhìn Hoàng Khánh Minh vào lúc này thì quả thật anh ta đã hồi phục.

Người phụ nữ đột nhiên không chắc chẩn.

Minh Vi thấy thế nói nhỏ: “Anh ơi, Võ Hạ Uyên đã mua hàng triệu trong các cửa hàng xa xỈ phẩm, anh có biết không?”

Hoàng Khánh Minh ngẩng đầu, ánh mắt vô cùng thâm thúy.

Sự thiếu hiểu biết của những người này đã kéo tinh thần Hoàng Khánh Minh xuống vũng bùn.

Hàng triệu… Khi nào thì Hoàng Khánh Minh thiếu số này? Khi nào thì vì ít tiền này mà bị người ta chất vấn?