Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 70: Sự khiêu khích của vân thanh

Trương Trúc Phương kinh ngạc nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cô..” Bà ta vốn dĩ cho rằng lề cập đến tiệc rượu, là cho đối phương lối thoát, ai ngờ lại phối hợp với nhau tự làm nhục chính mình.

Phải mất một lúc bà ta mới hiểu được ý đồ của Võ Hạ Uyên, sắc mặt bà ta bỗng trở nên khó coi: “Bà Trương, cô nói ra những lời này có ý gĩ?”

“Không có ý gì cả, chẳng phải cháu làm theo lời cô rồi sao” Võ Hạ Uyên khoác tay.

Trương Trúc Phương: “Tấn Phong nhà cháu rất tôn trọng cô, nếu nói anh ấy tôn trọng cô như mẹ ruột của mình cũng không điêu ngoa chút nào. Trương Tấn Phong thường nói với cháu rằng, lúc nhỏ anh ấy còn nhỏ đều là một tay cô chăm sóc, làm cho cháu cũng cũng muốn tri ân báo đáp, sau này khi có con cái, cũng phải nói cho con chúng cháu biết, phải hiếu kính với cô, không khác gì so với con trai ruột. “

Trương Trúc Phương giống như con chim khổng tước vừa chiến thẳng, nét mặt rạng rỡ, Trương Tấn Phong không nói gì với tôi, dù sao nuôi con là để phòng về già mà, thằng con trai này của tôi tốt hơn nhiều so với mấy đứa con của bà đúng không?

Mọi người đều thầm nghĩ rằng lời nói bà ta nói rất thừa thải, đó là Trương Tấn Phong mà!

Người phụ nữ vừa mất đi lợi thế thì bị Trương Trúc Phương chế nhạo một hồi, thản nhiên nói vài câu rồi tức giận bỏ đi.

Đợi người đó đi xa, Trương Trúc Phương che miệng cười thành tiếng, đập cánh tay Võ Hạ Uyên, “Này này, cô thấy chưa? Mặt đen như lọ ni Tôi vui quát Cô không biết đâu, người phụ nữ này mỗi lần đến đều kiếm tôi để gây phiên phức, lấy chuyện chồng con ra để nói, phiền chết được! “

Võ Hạ Uyên cũng cười theo: “Cô vui là được”

Nói đến đây, Trương Trúc Phương cố nén cười, ánh mắt thâm sâu đánh giá Võ Hạ Uyên: “Lúc trước tôi đối với cô như vậy, cô không giận tôi chứ?”

“Trước đây vì cô không thích cháu ”Võ Hạ Uyên nói với giọng ấm áp: “Nếu như cháu không thích ai đó, cháu cũng sẽ không cho người đó thấy vẻ mặt tốt của mình”

“Cô nhóc này..” Ánh mắt Trương Trúc Phương lộ ra vẻ hiền lành: “Thật sự thì cô càng ngày càng hiểu lý do vì sao ông lại thương cô như vậy.”

Võ Hạ Uyên có chút ngượng ngùng, cô không nói gì, Trương Trúc Phương không phải là người có tính khí tốt, nhưng mà lúc nãy người phụ nữ đó liên tục khiêu khích bà ta, nhưng cũng không thấy bà ta có chút kích động gì, vì danh dự của gia đình quan trọng hơn danh dự của bản thân.

Tất nhiên Võ Hạ Uyên sẽ không phối hợp với người ngoài để làm mất thể diện người nhà, còn có thể chiếm được thiện cảm của Trương Trúc Phương, rất nhiều chuyện lùi một bước, rồi lại một bước vòng qua, quả thật có lợi.

Sau đó, Trương Trúc Phương trở nên thân thiết hơn với Võ Hạ Uyên, khi phát hiện Võ Hạ Uyên mệt mỏi, bà ta đã đưa cô ngồi sang một bên, không còn gay gắt như lúc đầu.

“Trúc Phương” Vân Thanh quay về, nét mặt phờ phạt.

Trương Trúc Phương mặt lộ ra vẻ bối rối: “Vân Thanh à”

Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Cô nói chuyện đi nhé, cháu ra chỗ khác đi dạo.”

Trương Trúc Phương vừa gật đầu, thì nghe Vân Thanh u sầu nói: “Sao vậy, bà chủ Trương có phải là có tật giật mình không?”

Võ Hạ Uyên bình tĩnh nhìn bà, giọng điệu có chút khó hiểu: “Việc gì mà tôi phải như vậy?

Câu nói này đã chọc giận thành công Vân Thanh, sắc mặt bà lập tức biến đổi, nói với giọng oán hận: “Làm con gái tôi phát điên, bà chủ Trương rất vui sao?”

“Chuyện này thì có gì vui chứ?” Võ Hạ Uyên gượng cười nhưng trong lòng không vui: “ Còn hơn đứa con đã qua đời của tôi, bà Vân, bà cũng nên biết chừng mực chút đi”

“Cô!” Hai mắt Vân Thanh như phát hỏa.

“Được rồi, được rồi, chuyện đã qua rồi, hai người ở đây cãi nhau, để mọi người nghe thấy thì phải làm sao?” Trương Trúc Phương ội vàng nói: “Võ Hạ Uyên, cô tránh ra chút, tôi phải nói chuyện với Vân Thanh một lá Võ Hạ Uyên cầu còn không được, khi đi ra ngoài xa rồi vẫn cảm nhận được ánh mắt hung bạo của bà Vân Thanh.

“Đó là mẹ của Vũ Tuyết Mai sao? Trông có vẻ khó gần”

Võ Hạ Uyên quay đầu lại, nhìn thấy Huỳnh Tố Vân trong trong bộ váy trắng dài, xinh đẹp vô cùng.

Kể từ khi Huỳnh Tố Vân cứu Võ Hạ Uyên ở ngôi nhà cũ lần trước, tuy cả hai không nói gì, nhưng mối quan hệ của hai người đã được cải thiện đáng kể, họ ngầm rút lại thái độ thù địch với nhau.

“Thật không dễ dàng hòa hợp” Võ Hạ Uyên cười nhẹ: “Cô mới tới à?”

*Ừ” Huỳnh Tố Vân nhấp một ngụm sâm panh, ánh mắt tối sầm lại: “Tôi đã nghe Trương Thiên Định nói về đứa nhỏ, Võ Hạ Uyên, cô thật thật là tốt tính, đổi lại là tôi, ai hại con tôi, tôi nhất định sẽ khiến người đó phải trả mạng. “

Võ Hạ Uyên lắc đầu: “Không giống nhau.”

Trương Tấn Phong không đuổi cùng giết tận, cũng là vì lời trăn trối của mẹ anh ấy để lại, lời người đã khuất là lớn nhất. Hơn nữa, nếu bức chết cả nhà Vũ Tuyết Mai thì có lợi ích gì? Con cái cũng không quay trở về được, hơn nữa hiện tại Võ Hạ Uyên cũng rất hưởng thụ: – “Cô không nghỉ như vậy nhẹ nhỏm hơn sao?”

Cô nói với vẻ u buồn: “Sống mà phải nhìn người thân chịu khổ, Vũ Tuyết Mai bị nhốt ệnh viện tâm thần, hoàn cảnh của họ Huỳnh Tố Vân nhướng mày: “Cô rất xứng đôi với Trương Tấn Phong.”

“Còn cô với Trương Thiên Định sao rồi?”

Võ Hạ Uyên khơi chuyện.

“Không ra sao cả” Huỳnh Tố Vân khổ tâm nói: “Trương Thiên Định không thích tôi, hai gia đình cũng không đồng ý hủy hôn ước, cứ dây dưa mãi đi, đợi tôi thành bà cô rồi xem ba mẹ tôi có gấp gáp không”

Hai người nói chuyện một hồi, Trương Trúc Phương từ xa đi tới, Huỳnh Tố Vân cũng vội vã vội vàng rứt ra khỏi câu chuyện: “Từ trước đến nay cô của cô luôn có hiềm khích với mẹ của Trương Thiên Định, tôi có hơi ngại nên về trước.”

“Được.”

“Này? Đó không phải là con gái nhà họ Huỳnh sao? Đi rồi sao?” Trương Trúc Phương trêu chọc cô ta nói: “Tôi còn muốn hỏi chuyện của Trương Thiên Định và cô, phải làm sao đây.”

Võ Hạ Uyên mặc kệ, nhìn về phía sau Trương Trúc Phương, Vân Thanh đang đối mặt với đám đông, dường như đang lau nước mắt.

“Trời ạ, tình trạng của Tuyết Mai hiện giờ rất tồi tệ, Trương Tấn Phong quyết sống chết cũng không đi thăm con bé, nhà họ Vũ chỉ có đứa con gái duy nhất này, chúng tôi rất khó mà trải qua chuyện này được” Trương Trúc Phương thở dài.

“Thảm quá” Võ Hạ Uyên tùy ý nói cho có lệ, trong lòng nghĩ chuyện này không trở nên quá tệ là được rồi hoa trà này sẽ phải diễn ra cho đến tối, lát nữa tôi còn phải đi gặp mấy người nữa, không có việc gì thì cô cứ ngồi đây, bớt nói bớt sai” Trương Trúc Phương dặn dò.

Võ Hạ Uyên gật đầu ngoan ngoãn: “Vâng cô.

Khi Trương Trúc Phương không có ở đó, Võ Hạ Uyên phải tự mình đối phó với một số người, may mắn là cô đã bình tĩnh và có thể nói chuyện vui vẻ với họ. Tiếp chuyện xong với nhóm người cuối cùng, Võ Hạ Uyên đi lên tầng đúng giờ.

Phía bên phải tiệc hoa trà có một tòa nhà nhỏ ba tầng kiểu phương tây, trồng cây cối xanh tươi, nhìn từ xa giống như đã tự sinh trưởng, bên trong cũng có vài người đang nghỉ ngơi, Võ Hạ Uyên gật đầu chào hỏi, sau đó tìm một góc không có người. ngồi xuống.

Chỉ vừa ngồi xuống được vài phút, đẳng sau có tiếng phụ nữ cất lên: “Bà chủ Trương trông thích thú quá nhỉ”

‘Võ Hạ Uyên nhắm mắt, bà Vân Thanh này cứ như âm hồn mãi không tan biến.

Võ Hạ Uyên không quay người lại: “Cô còn muốn nói gì nữa, nói một lần rõ ràng luôn đi”

Vân Thanh nhìn dáng vẻ trầm tĩnh của Võ Hạ Uyên, đầu ngón tay dương như bấu vào trong thịt! Dựa vào đâu? Con gái của bà lại chịu dẫn vặt, Võ Hạ Uyên lại tham gia bữa tiệc trà hoa với thân phận bà chủ Trương, lòng Vân Thanh như dao cắt, trong đầu hiện lên ý nghĩ điên cuồng và xấu xa.

“Bà chủ Trương quả là ra dáng vẻ hưởng thụ, thật tiếc cho đứa con chưa chào đời của cô” Bà Vân Thanh cố ý nói nữa úp nữa mở.

Đương nhiên Võ Hạ Uyên không quan tâm đến những người khác, nhưng đứa nhỏ…

Cô khẽ đảo mắt: “Đứa nhỏ đã bị bà bắt đi rồi. Bây giờ bà Vân muốn chọc vào chỗ đau của tôi sao?”

“Đâu có” Vân Thanh vui vẻ cười – “Vậy là bà chủ Trương có điều không biết…” Giọng bà trầm xuống một chút, mang theo âm thanh lạnh lẽo ẩm ướt giống như một con rắn độc quấn quanh cổ Võ Hạ Uyên: “Đứa nhỏ còn sống theo một cách khác. Bác sĩ thực hiện ca phẫu thuật cho bà chủ Trương lúc đó tên là Vương Trạch Ngôn đúng không? Tôi đã mua phôi thai chết yểu đó từ trong tay anh ta”

Trong đầu Võ Hạ Uyên “bùm” một tiếng, cô chậm rãi đứng dậy.