"Quận chúa, tối ngày mai ngươi có rảnh hay không?" Mới buổi sáng Nguyệt Hiểu liền đến hỏi Lượng Vũ chuyện này.
"Rảnh thì sao mà không rảnh thì thế nào?" Lời nói của Lượng Vũ đối với Nguyệt Hiểu luôn luôn chanh chua đanh đá, không còn chút phong phạm nào của một vị quận chúa cao quý, nó như là một thói quen đối với Lượng Vũ mà đến chính bản thân nàng cũng chẳng hề hay biết. Không chút để ý tính tình mưa nắng thất thường của Lượng Vũ cũng như quên đi những uất ức phải chịu ngày hôm qua, đây chính là kết quả của việc Nguyệt Hiểu bị Lượng Vũ huấn luyện mấy tháng nay. "Đêm mai có hội chùa, ngươi có hứng thú cùng ta du ngoạn hay không? Chỉ ta với ngươi thôi." Hội chùa, hai chữ mà từ trước đến nay Lượng Vũ chỉ biết nó qua những quyển sách quyển vở, những thi từ ca phú của văn nhân mặc khách lưu lại, còn chân chính trải nghiệm thì Lượng Vũ chưa hề biết được. Lòng nàng khẽ động. "Hội chùa?" Nguyệt Hiểu đương nhiên cũng hiểu là quận chúa có chút động tâm, nếu nàng chịu khó khuyến khích thêm vài câu cũng không mất mát gì. "Hội chùa có đồ ăn ngon cũng có nhiều trò chơi thú vị, hơn nữa nơi đó cũng rất náo nhiệt, người qua kẻ lại vui vẻ vô cùng! Quận chúa cũng có thể nhân cơ hội này mà kiểm nghiệm quan sát dân tình cũng được!" Nguyệt Hiểu đã giúp Lượng Vũ nghĩ ra một cái cớ để ra ngoài du ngoạn, vì vậy nàng căn bản không sợ bị quận chúa từ chối. Đúng vậy nha, phụ vương luôn bận rộn việc binh, lại thêm chuyện triều chính lúc nào cũng quấn lấy hắn, căn bản là không có thời gian để xem xét dân tình. Mà nàng thân là nữ nhi của hắn, đương nhiên cũng phải ra sức giúp hắn chút việc này, nàng đi xem xét dân tình chắc là không quá đáng. "Tốt, ta đi với ngươi. " "Như vậy tối mai gặp! Ta đi Hàn Lâm Viện làm việc." Nói xong Phong Nguyệt Hiểu xoay người rời đi. Mà Lượng Vũ còn đứng tại chỗ nhìn theo thân ảnh của Nguyệt Hiểu, mãi cho đến khi không còn nhìn thấy nữa thì mới xoay người quay về thư phòng đọc sách. Mà hành động thân mật của hai người các nàng cũng bị Dạ Hiểu đang ngồi trong đình nghỉ mát thưởng thức phong cảnh nhìn thấy được, khóe môi nàng bất giác vung lên cười tươi. "Thị Nguyệt ta hỏi thẳng, từ trước đến nay tiểu Tam cùng quận chúa đều ân ân ái ái như thế sao?" Từ một tháng quan sát Dạ Hiểu rút ra điều nàng tâm đắc nhất. Thị Nguyệt đứng yên bên cạnh Dạ Hiểu, khóe miệng mỉm cười. "Chủ tử lúc trước thường bị quận chúa khi dễ, nhưng từ lúc bị thích khách ám sát quan hệ của hai người các nàng cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp." Người không biết thì thôi nhưng nếu để ý nhất định sẽ thấy bọn họ đúng là một đôi phu thê ân ái! "Haizz, mọi chuyện cũng nên nhanh chóng thực hiện, chậm trễ sợ sinh thêm chuyện lôi thôi." Dạ Hiểu yếu ớt nói. Xem ra tình cảm của Nguyệt Hiểu và quận chúa đã thâm sâu khó rời không thể dứt bỏ, không chừng xen vào còn làm loạn cả lên nữa. Bất giác nàng đưa tay vuốt ve khối cổ ngọc từ lâu đã không rời bản thân, trên đó còn khắc rõ ràng 'Duyên định tam sinh'. "Tam sinh thạch thượng cựu tinh hồn,Thưởng nguyệt, ngâm phong bất yếu luân.Tàm quý cố nhân viễn tương phỏng,Thử thân tuy dị tánh thường tồn." (Trên đá tam sinh, vẫn nguyên hồnVịnh gió, thưởng trăng gác lại bên.Thẹn lòng thấy bạn từ xa viếngThân dẫu khác xưa tánh vẫn nguyên). Nhìn quan hệ dây dưa ràng buộc của Tiểu Tam và quận chúa, làm cho tâm trí nàng không khỏi hiện lên thân ảnh của người nọ. ------------------------------------------------------------------------------- Để ước hội cùng Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ đặc biệt bỏ chút thời gian mà lựa chọn trang phục, thật sự là người đẹp nhờ lụa, người so với hoa hoa còn xấu hổ thua xa! Vừa đi đến sân, nàng đã nhìn thấy Phong Nguyệt Hiểu ăn mặc gọn gàng nho y đứng nơi đó chờ nàng. Loại cảm giác này... tựa như hắn đã chờ nàng rất lâu rồi. Giống như là từ kiếp trước hắn đã vì nàng mà chờ... chờ đến bây giờ cũng vẫn chờ nàng. "Quận chúa... Phu nhân hôm nay ngươi thật xinh đẹp..." Nguyệt Hiểu nhìn Lượng Vũ đến mê muội chăm chú không một chút chớp mắt, nói năng cũng lắp bắp. Mà đây chính là kết quả mà Lượng Vũ mong muốn thấy được: "Ngốc tử nhìn đủ chưa vậy?" Mặt ngọc e thẹn có chút ủng đỏ mà trong ánh mắt nàng lại không giấu được niềm hạnh phúc. Trên môi luôn nở nụ cười thật tươi nhìn về phía Nguyệt Hiểu, làm cho Nguyệt Hiểu càng ngu ngốc yên lặng mà nhìn nàng. "Còn không đủ... chỉ là trang phục quận chúa mặc hôm nay thật là đặc biệt! Rất đẹp. Mua ở nơi nào vậy? Hôm nào ta cũng đi mua một bộ y phục giống vậy mới được!" Ăn mặc tốt một chút cũng làm cho giá trị con người của mình tăng lên thêm một chút, người đẹp vì lụa mà!!! Thì ra hắn nói hết nửa ngày là tán thưởng y phục mà không phải bản thân nàng! Cước... Không lên tiếng đá quận mã một cước. "Còn không đi sao?" Nguyệt Hiểu mồ hôi lạnh chảy ròng, không biết vừa rồi nàng lại nói gì sai chọc giận quận chúa. "Đi! Chúng ta đi." Nói xong, nàng thật tự nhiên nắm tay Lượng vũ cao hứng mà bắt đầu bước đi. -------------------------------------------------------------------------------- "Thị Nguyệt, đây là chuyện gì?" Dạ Hiểu tức giận cả người run lên, trong tay cầm một tiểu bình sứ màu trắng. "Là chủ tử phân phó, ngài ấy không muốn cho ai biết." Dạ Hiểu buông tiểu bình sứ, giọng nói trầm trầm như cố giữ lại cho bản thân một chút bình tĩnh: "Bệnh tình của Tiểu Tam từ khi nào nặng thêm đến như vậy?" Thị Nguyệt cắn chặt môi dưới, sau cùng mới mở miệng. "Hai năm trước... " Dạ Hiểu bật người cười to: "Đây là nguyên do vì sao Tiểu Tam thượng kinh sao? Ấy vậy mà hiện tại ta mới biết được, tại sao có thể như vậy?" Nhìn bộ dạng không kiềm chế được cảm xúc của Dạ Hiểu, Thị Nguyệt tiến lên ôm chặt nàng. "Dạ Hiểu, đừng như vậy. Nhất định còn có biện pháp." Nói là nói như vậy, thế nhưng bên trong bình sứ nhỏ nhoi này chính là chứa đựng thuốc kéo dài sự sống của Nguyệt Hiểu - Bích Lạc Hoàng tuyền đan, mà hiện tại nó chỉ còn lại có một viên. Nếu như Nguyệt Hiểu phát bệnh, nên làm cái gì bây giờ chứ?