Nguyệt Hiểu một bước đi vào vương phủ, mọi người ở bên trong đều ngây ngây dại dại, đầu thì đảo qua đảo lại, trong miệng lẩm bẩm thì thào một câu như nhau: "Quận mã gia đừng tới tìm ta, ta không có làm gì hại ngài cả, giết ngài là tên đạo tặc kia mà! Sáng sớm ngày mai nhất định ta sẽ đi mua tiền giấy cùng đồ tốt đốt xuống cho ngài, chỉ hy vọng ngài đừng tới tìm ta a!" Người nào người nấy thân mình run lên bần bật, khuôn mặt trắng bệch ra, mặt cắt không còn miếng máu.
Nhưng cũng không thể trách bọn họ, mọi người trong vương phủ, ngay cả bách tính trong kinh thành cả tháng nay đều nghe bát quái tin tức, phò mã Phong Nguyệt Hiểu trên đường đi thị sát bị đạo tặc sát hại, chết không rõ thi thể. Vậy mà giờ đây Nguyệt Hiểu xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, hỏi sao không sợ kia chứ. Trong lúc nhất thời Nguyệt Hiểu dở khóc dở cười, không thể làm gì khác hơn là phân phó Thị Nguyệt tìm Vương gia và Vương phi để nói rõ mọi chuyện. "Ngươi đi tìm Vương gia cùng mẫu phi, nói cho hai người biết rõ nguyên nhân ta không chết để tránh phiền phức về sau, còn ta thì đi tìm quận chúa." "Tuân mệnh chủ tử." Phân phó công việc cho Thị Nguyệt xong xuôi, Nguyệt Hiểu bước nhanh đi về phía hậu viện, cũng là nơi mà thường ngày quận chúa thích nhất. Quả nhiên từ xa Nguyệt Hiểu đã có thể thấy một thân ảnh quen thuộc ngồi trong chòi nghỉ mát. Dáng người mảnh mai giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua thôi thì thân hình này sẽ bị cuốn đi lúc nào không biết, nàng cô tịch ảm đạm làm cho Nguyệt Hiểu thương xót đau lòng. Vì ta mà nàng - một thân thiên kim chi khuynh sắc, dung nhan giờ đây sao mà mảnh mai yếu đuối quá. Nguyệt Hiểu chỉ muốn nhanh chóng ôm nàng vào lòng mà bảo vệ, mà che chở. Nguyệt Hiểu lặng lẽ đến gần nhưng là một người tập võ từ nhỏ, nên dù hai mắt không thể nhìn thấy Lượng Vũ vẫn biết có người đang đi đến. Từ lúc mất đi thị giác, nhĩ lực của nàng cũng trở nên linh mẫn dị thường. "Đông Nhi là ngươi sao? Đã buổi trưa phải không, thế nhưng ta còn không biết nữa đấy, thật là nực cười, ta không muốn ăn gì cả ngươi cứ đem thức ăn xuống đi." Tuyệt thế mỹ nhân, khuynh sắc khuynh thành nhưng ánh mắt lại trống rỗng hư vô, không có chút tinh anh kiên nghị mà Nguyệt Hiểu từng thấy, đâu rồi ánh mắt sáng ngời, đâu rồi cái nhìn sắc bén khiến người khác kinh sợ, đâu rồi ánh mắt tinh ranh khi nàng ta ăn hiếp nàng, rồi con mắt biết cười mị hoặc làm nàng điên đảo kia chứ... thật nhiều cái đâu rồi, làm ánh mắt Nguyệt Hiểu không khỏi phiếm đỏ! Bên tai nghe được người kia có vẻ không muốn ly khai, Lượng Vũ như thói quen nhất thời lên tiếng: "Ta nói không ăn sẽ không ăn, ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, dù ngươi có đứng đó nhìn ta đến tối ta cũng sẽ không ăn, ngươi đem xuống đi, ta thật không có tâm tình mà dùng bữa." Lặng lẽ không nói gì, Nguyệt Hiểu chỉ là si ngốc nhìn khuôn mặt của Lượng Vũ, từ khi nào mà nàng tiều tụy đến thế. Nguyệt Hiểu phát hiện chỉ mấy ngày không gặp mà nàng gầy không ít. Tất cả đều là lỗi của nàng, nếu không phải do nàng, quận chúa tuyệt đối sẽ không bị thương, không ai có khả năng tổn thương đến Lượng Vũ của nàng, không ai cả, tất cả đều là lỗi của nàng... "Ta nói ngươi lui xuống, ngươi còn chưa chịu đi hay sao? Có phải do ta bị mù nên ngươi sẽ không đem ta để vào mắt, lời ta nói chẳng có tí trọng lượng nào hết hay không?" Từ lúc Lượng Vũ bị mù, tính tình cũng táo bạo không ít, không biết có phải là do nàng tự ti hay là đau khổ mà tính tình cũng trở nên thất thường. Trước đây dù hằng ngày nàng vẫn lãnh đạm yên lặng nhưng đối với hạ nhân cũng nhiều điểm khoan dung, vậy mà giờ đây thì... Kiềm lòng không được, Nguyệt Hiểu đưa tay xoa khuôn mặt mà nàng ngày nhớ đêm mong, đây là dung nhan mà nàng quyến luyến không thể buông tay. Nguyệt Hiểu chưa bao giờ dám nghĩ chính mình còn có thể chạm vào Lượng Vũ, còn có thể gặp lại nàng, nhìn thấy nàng. Nhưng ngoài ý muốn là thật không nghĩ rằng tay còn chưa chạm đến quận chúa thì đã bị nàng ấy biết được, còn bị quận chúa dùng tiểu cầm nã thủ vừa bắt vừa vặn. "Đông Nhi, càng lúc ngươi càng lớn mật! Không giáo huấn ngươi một chút xem ra là không được." Nói xong, Lượng Vũ vặn ngược tay của Nguyệt Hiểu, lực đạo cũng từ từ mạnh thêm một chút. Nàng là Thần Hi quận chúa, dù nàng không thấy gì nhưng không thể có kẻ khinh thường nàng, mắt nàng không thấy nhưng nàng vẫn nghe được, đừng tưởng dễ dàng qua mặt nàng. "Đau..." Nguyệt Hiểu là kẻ chưa từng tập lấy nửa điểm võ công lại là thư sinh vô dụng nhu nhược trói gà không chặt, nàng bị Lượng Vũ vặn ngược tay làm cho quá đau nhịn không được kêu lên thành tiếng, trong đầu nghĩ quận chúa mặc dù bị mù nhưng lực sát thương vẫn như trước không thấp chút nào, thật đúng là không dễ ăn hiếp nàng ấy được. Nghe thấy thanh âm của đối phương, Lượng Vũ trong tay dừng lại một chút.『Đây là thanh âm... Nghe rất quen tai. Rất quen thuộc, hình như là giọng nói của hắn... làm sao có thể như thế chứ?』Để xác định hoài nghi trong lòng, Lượng Vũ đưa tay gia tăng thêm vài phần lực đạo làm cho Nguyệt Hiểu không khỏi hô thiên gọi địa, khóc không ra nước mắt. Lượng Vũ không nghe nàng kêu sao, nghe vậy mà còn ăn hiếp nàng được. "Quận chúa, ngươi thật không thể nhẹ tay một chút sao? Thật muốn đem tay của ta bẻ gẫy mới dừng à?" Nguyệt Hiểu không muốn chết không rõ ràng, quận chúa có đúng là không vui hay không? Mới gặp lại mà đã hành hạ nàng rồi. "Thật là ngươi sao? Nguyệt Hiểu?" Lượng Vũ nhanh chóng thu tay, trong lòng cũng không thể tin được. "Quận chúa, thật là ta, ta không chết." Nguyệt Hiểu cầm lấy tay Lượng Vũ áp lên khuôn mặt của nàng, giống như chứng minh cho Lượng Vũ biết nàng tồn tại, nàng đang ở trước mặt Lượng Vũ. "Không tin ngươi sờ thử đi, coi ta có gạt ngươi không?" Nguyệt Hiểu nhìn Lượng Vũ bằng ánh mắt đầy vẻ trìu mến chứ không còn vẻ ủy khuất như vừa rồi, không còn tính tình trẻ con mà là ánh mắt ôn nhu tha thiết dành cho người yêu. Ngón tay Lượng Vũ run run vuốt nhẹ khuôn mặt của Nguyệt Hiểu, ngón tay nàng nhẹ nhàng chạm vào đôi chân mày của Nguyệt Hiểu. "Nơi này của ngươi có một vết thương, là do ngươi làm hư ngọc sai mà ta thích nhất, bị ta dùng kim khâu gây thương tích." Sau đó tay nàng lại chạm đến má bên phải của Nguyệt Hiểu. "Nơi này của ngươi cũng do ta làm bị thương, là ngươi nghịch ngợm quấy rầy ta thêu, ta quăng cái chén vào ngươi nhưng không ngờ ngươi không né được mà còn bị lưu lại vết sẹo." "..." Kỉ niệm ngày xưa như ùa về, tất cả hình ảnh hiện lên rõ nét qua lời nói của nàng, lưng Nguyệt Hiểu lạnh cả người. "Ha hả, quận chúa, ta thật là Nguyệt Hiểu! Ta đã trở về. Ngươi còn không tin ta sao?" "Hoan nghênh ngươi trở về, Nguyệt Hiểu." Lượng Vũ đưa tay ôm lấy thắt lưng của Nguyệt Hiểu, đầu nhẹ nhàng tựa vào khuôn ngực của Nguyệt Hiểu, nó không giống như nam tử khác rộng thùng thình nhưng cái cảm giác an tĩnh quen thuộc mà nàng luôn cảm thấy khi dựa vào hắn, thật bình yên, nước mắt lần thứ hai lại bất giác rơi xuống. Nhưng lần này khóc chính là giọt lệ vui sướng... ******************************** Mà ngay trong lúc hai người tình nồng mật ý thì Đông Nhi bưng cơm nước đang chuẩn bị cho quận chúa dùng. Nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy Nguyệt Hiểu: "Có quỷ!" Sau đó cũng ngất đi. Cùng ngày, Sở quận vương phủ ngoại trừ Vương gia và Vương phi không có ngây người hay có bất cứ phản ứng nào, tự nhiên chỉ có quận chúa là không có việc gì. Còn lại tất cả hạ nhân gia tướng không phải sáng sớm cùng nhau niệm kinh thì đi miếu thờ bái thần, đốt tiền và nhan đèn, miệng lầm rầm khấn vái, quả là làm cho Nguyệt Hiểu dở khóc dở cười, chẳng biết nên giải thích như thế nào mới đúng...