Đây là kẻ luôn hi hi ha ha mặt mày hớn hở suốt ngày, Phong Nguyệt Hiểu sao? Là kẻ luôn trưng ra cái bộ mặt ủy khuất đáng thương như con chó nhỏ mỗi khi bị nàng khi dễ hay sao, cái kẻ mà lúc mắt nàng không thể nhìn thấy gì luôn ôm chầm lấy nàng cho nàng sự ấm áp, đòi làm ánh mắt cho nàng, vì nàng mà vẽ tranh, vì nàng mà đánh đàn hay sao??
Ánh mắt của Lượng Vũ nhìn chằm chằm gương mặt mới ngày nào còn hồng hào của Nguyệt Hiểu, mà giờ đây đã trở nên trắng bệch không một tia máu, thân hình nàng ấy gầy yếu mong manh như là chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ để lay chuyển được nó, mới qua có một ngày thôi mà sao nàng ấy lại có thể trở nên tàn tạ như thế được chứ? Lượng Vũ ngạc nhiên ngóng nhìn về phía Nguyệt Hiểu, bước chân nàng như có trăm ngàn cân nặng, nàng chầm chậm bước đến bên giường. "Quận chúa, Diêm vương tác trong cơ thể của chủ tử đã lan tràn khắp toàn thân, bây giờ cho dù đích thân cốc chủ Dược Vương cốc hoặc Kim Ngọc Hồi Xuân đến đây cũng không thể nào nắm chắc có thể chữa hết độc cho chủ tử." Giờ phút này giống như Lượng Vũ, Thị Nguyệt cũng đang nhìn chằm chằm thân thể mỏng manh của Nguyệt Hiểu, trong thâm tâm nàng không ngừng trách cứ chính mình vô năng không thể tìm ra được biện pháp giải độc cho Nguyệt Hiểu. Nàng thật hổ thẹn khi mang tiếng là một thầy thuốc. Nhìn người bệnh cứ từng ngày từng giờ đối mặt với cái chết mà bản thân nàng chỉ có thể đứng nhìn Diêm Vương mang người đó đi, hỏi thử như thế sao không khó chịu được chứ, huống hồ chi người đó lại còn là Nguyệt Hiểu. Từ nhỏ được nhà họ Phong đưa về làm nha hoàn, nàng đã cùng Tinh Hiểu, Dạ Hiểu, Nguyệt Hiểu lớn lên. Tuy rằng thân phận chủ tớ có khác biệt, nhưng bao lâu nay ở bên cạnh Nguyệt Hiểu, nàng luôn xem Nguyệt Hiểu như một người em ruột thịt mà chăm sóc, che chở. Vậy mà giờ đây nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Nguyệt Hiểu ngày một nguy kịch, hỏi sao nàng không hổ thẹn với Nguyệt Hiểu, với Dạ Hiểu, với nhà họ Phong đây... Lượng Vũ ngồi ở mép giường, đôi mắt chỉ nhìn vào cái người mà trong lòng nàng lúc nào cũng nhớ nhung không thôi: "Nguyệt Hiểu... Còn có bao nhiêu ngày?" "Bằng y thuật của ta, cùng những dược liệu trân quý mà Dạ Hiểu tiểu thư mang đến, tối đa chỉ có bảy ngày." Vừa nói đến câu này, nước mắt của Thị Nguyệt cũng bắt đầu chảy xuống. "Nếu như có những dược liệu trong hoàng cung cùng thái y trợ giúp thì sao, như vậy Nguyệt Hiểu có khả năng sống bao nhiêu ngày?" Để giữ mạng sống cho Nguyệt Hiểu, cho dù phải vận dụng quyền lực cùng quan hệ của Trầm Lượng Vũ nàng và mọi người, nàng cam tâm tình nguyện! Thị Nguyệt lắc đầu, khẽ thở dài: "Như nhau bảy ngày..." Bởi vì dự liệu mà Phong Dạ Hiểu mang đến ngang bằng với những loại dược liệu mà thái y viện cất giấu, vì vậy theo nàng tính toán thì cũng chỉ có thể cầm cự bảy ngày. "Không có biện pháp nào khác sao?" Bàn tay của Lượng Vũ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Nguyệt Hiểu, mắt thấy gương mặt nàng ấy ngày một tiều tụy, Lượng Vũ lại càng thêm tự trách. Đây là ánh mắt bờ môi tràn đầy sức sống mà mới ngày nào nàng luôn vuốt ve hay sao? Sao lại biến thành như thế này... "Trừ phi có Bích Lạc Hoàng tuyền đan, như vậy ta còn có thể kéo dài mạng sống của chủ tử, chí ít có thể kéo dài thêm nửa tháng." Hơn nửa tháng, chừng đó thời gian thì Kim Ngọc Hồi Xuân cũng nên đến kinh thành! "Chỉ cần có Bích Lạc Hoàng tuyền đan là có thể sao?" Lượng Vũ yếu ớt nói. "Không sai, chỉ cần có Bích Lạc Hoàng tuyền đan." Nguyệt Hiểu đã sớm lấy viên đan dược cuối cùng giải độc của Thiên nhất nước thánh thay quận chúa, các nàng đã không còn Bích Lạc Hoàng tuyền đan nữa. "Được, trong vòng bảy ngày ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp lấy được." Lượng Vũ nhớ đến một người, nàng biết nhiều năm trước người nọ từng được hoàng đế ban cho đan dược này. Chỉ là nếu không phải cần đan dược kéo dài mạng sống của Nguyệt Hiểu, thì nàng thật sự không muốn đi cầu người kia. Nghe vậy, Thị Nguyệt còn cho rằng mình nghe lầm: "Quận chúa, người có biện pháp tìm được Bích Lạc Hoàng tuyền đan?" Lượng Vũ không giải thích một chút gì, chỉ nói với Thị Nguyệt: "Mấy ngày nay, ngươi thay ta hảo hảo chiếu cố Nguyệt Hiểu, trong vòng bảy ngày ta nhất định sẽ trở về." Nói xong, ánh mắt đen láy dường nhìn chỉ phản chiếu hình bóng của duy nhất một người. Lượng Vũ nhìn sang gương mặt tiều tụy của Nguyệt Hiểu, nàng nghiêng người đặt môi mình lên bờ môi khô nứt của Nguyệt Hiểu, sau đó thì thầm vào bên tai Nguyệt Hiểu rằng: "Phong Nguyệt Hiểu, bất luận ngươi là nam hay nữ, đời này ta phi khanh không lấy! Nếu như ngươi sống, ta liền cùng ngươi chấp tay tử dữ tử giai lão, bách niên hảo hợp vĩnh kết đồng tâm. Nếu như ngươi chết, ta liền cạo đầu quy y cửa phật, từ nay về sau kết bạn thanh đăng không quan tâm thế sự phồn hoa. Nhưng cầu kiếp sau có thể cùng oan gia là ngươi gặp nhau một lần nữa..." Đợi sau khi Lượng Vũ rời đi, người vẫn còn đang hôn mê - Nguyệt Hiểu, hai tròng mắt nhắm chặt bất giác chảy xuống nước mắt, nàng phảng phất dường như nghe được những lời Lượng Vũ nói trước khi đi... -------------------------------------------------------------------------------- Duyệt Lai khách điếm - Kinh thành. Một nữ tử thân mặc y phục màu hồng lúc này đang cười thật thoải mái, bởi vì nàng đem toàn bộ khách trong nhà trọ đuổi chạy ra ngoài, chỉ còn lại một mình nàng mà thôi. "Bà cô, tiểu nhân cầu xin người thương xót, cho chúng ta tiếp tục buôn bán đi!" Lão chủ quán trọ có chút chịu không nổi sự xúc phạm của vị nữ tử mặc áo hồng, hắn chỉ còn cách kêu cha gọi mẹ, mà muốn trách thì chỉ có thể trách hắn có mắt không tròng tự nhiên dây vào cô nương phiền phức này! "Cho quán trọ tồi tàn của các ngươi phục vụ một mình bản cô nương đã là ta có lòng tốt với các ngươi lắm rồi! Nếu như các ngươi còn dám để cho những người khác vào đây ăn uống thì lúc đó đừng trách ta vô tình, mạng sống của các ngươi còn khó mà giữ được nói chi là làm ăn." Nếu không phải từng hứa hẹn với Phong Dạ Hiểu thì nàng đã sớm hạ độc làm cho những người kia đi gặp Diêm vương hết rồi, lúc đó sao bọn họ có thể ở trước mặt nàng ồn ào lắm chuyện mà khóc lóc van xin như bây giờ được kia chứ? "Bà cô..." Lão chủ quán trọ cũng là có nỗi khổ, cực chẳng đã hắn mới phải khóc lóc cầu xin như vậy, ai mà biết nữ tử mặc áo hồng này ở lại đây mười ngày hay nửa tháng, như vậy thì cả nhà trọ của hắn chỉ có thể phục vụ cho mình cô ta hay sao, vậy thì Duyệt Lai khách điếm của hắn chẳng phải sẽ dẹp tiệm sớm hay sao chứ??? "Lão bản, cô nương này ở đây bao lâu, tất cả tổn thất của ngươi do ta bồi thường." Phong Dạ Hiểu vừa bước vào nhà trọ liền nhìn thấy hơn mười vị nam tử độ tuổi trung niên quỵ lụy cầu xin một nữ oa. Chỉ có thể nói... Tội nghiệt! "Dạ Hiểu, ngươi đến rồi!" Nữ tử mặc áo hồng vừa nhìn thấy Dạ Hiểu đến thì nhanh chân nhào tới, tay còn gắt gao ôm nàng ấy không buông. "Mị Nhi, đã lâu không gặp..." Tại sao ngươi vẫn còn đanh đá như vậy?! -------------------------------------------------------------------------------- Sau mấy ngày trầm tư suy nghĩ, Văn Nhân Tuyền rốt cuộc đưa ra quyết định: "Ngâm Phong, phân phó xuống dưới, kêu bốn người bọn hắn buông hết mọi chuyện theo ta đi kinh thành một chuyến." "Dạ, tiểu thư." Tỳ nữ thân cận của Văn Nhân Tuyền – Ngâm Phong, sớm biết tiểu thư nhà mình nhất định sẽ đi một chuyến đến kinh thành, cho nên nàng đã sớm đem hành lý chuẩn bị tốt! "Nhanh nhất thì lúc nào có thể xuất phát?" Trong lúc nàng tự hỏi lâu như vậy còn có nghi vấn sao? "Lúc nào cũng có thể xuất phát!" Đi theo bên cạnh Văn Nhân Tuyền lâu như vậy, Ngâm Phong đã sớm biết tâm ý của nàng. "..." Gương mặt của Văn Nhân Tuyền bỗng trở nên đỏ ửng, thật lâu không tiêu tan...