Đêm đã khuya, Nguyệt Hiểu vẫn còn trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, người cứ lâng lâng, nàng cảm nhận được có người đang nhẹ nhàng vuốt ve mặt nàng. Sự ôn nhu nhẹ nhàng này làm cho nàng không thể cưỡng lại mà cố đến gần nó hơn, miệng thầm thì nói mớ: "Dạ Hiểu... Không nên nháo ta... Ta mệt chết đi được..."
Người đó ngừng tay lại, cố sức nhéo má của Nguyệt Hiểu: "Phong Nguyệt Hiểu, ngươi tỉnh lại cho ta! Mau giải thích cho ta biết 'Dạ Hiểu, không nên nháo ta' là có ý tứ gì chứ?" Cảm giác đau đớn từ trên mặt truyền tới làm cho Nguyệt Hiểu bỗng nhiên mỉm cười, nàng không cần suy nghĩ cũng biết là ai đang làm thế. "Quận chúa, đã trễ thế này còn không ngủ, ngươi không mệt sao?" Thảm rồi, mới khi nãy nàng nói mớ gì đó? Không phải đắc tội quận chúa chứ, sao lại giận dữ như vậy? Nhìn khuôn mặt tươi cười của Nguyệt Hiểu, Lượng Vũ dù có tức giận bao nhiêu nhưng chỉ cần nhìn kẻ ngốc kia cười hề hề với nàng thì cũng vơi đi phần nào bực tức. Mà thông minh như Nguyệt Hiểu thì đương nhiên biết lúc này cách hay nhất để làm quận chúa nhà nàng nguôi giận chỉ có một cách... Đó là dụ dỗ, làm nũng. Nguyệt Hiểu vươn hai cánh tay ôm lấy Lượng Vũ vào lòng, đầu nàng gác lên vai của Lượng Vũ, vẻ mặt thỏa mãn, ánh mắt thâm tình ôn nhu hỏi: "Quận chúa, ngươi vừa đi đâu thế?" Nghe Nguyệt Hiểu hỏi như vậy, Lượng Vũ mới chợt nhớ đến mục đích của chuyến đi cùng Dạ Hiểu lần này là gì, nàng cũng nên thực hiện bước đầu tiên trong kế hoạch. Chỉ cần Nguyệt Hiểu sống, dù cho hận nàng, nàng cũng cam tâm. "Nguyệt Hiểu, ngươi có biết ta yêu ngươi nhiều lắm không?" Lượng Vũ bất ngờ nói hai tiếng yêu thương làm cho Nguyệt Hiểu ngại ngùng, gương mặt nàng đỏ bừng, trong đầu lúc này không hề có chút ý thức nào cả, Nàng cúi đầu vùi mặt mình vào hõm vai của Lượng Vũ, cố gắng cảm nhận tình yêu mà nương tử dành cho mình. Mà kẻ ngốc này còn đang lạc trong vị ngọt của hạnh phúc nên không chú ý trước mặt nàng có một bàn tay bé nhỏ đang lặng lẽ cởi ra y phục quần áo của nàng. "Quận chúa, ngươi làm gì vậy?" Chờ đến lúc Nguyệt Hiểu phát hiện ra tình huống có chút gì đó khác thường thì đã bị Lượng Vũ đặt trên giường, quần áo trên người nàng đã bị cởi ra hết, mà đôi môi của Lượng Vũ thì lại đang khéo léo lượn lờ trên ngực nàng. "Ta muốn ngươi, Nguyệt Hiểu." Dục vọng đã sản sinh càng không thể vãn hồi, tất cả đơn giản chỉ là nàng quá yêu Nguyệt Hiểu, vì yêu nên mới muốn có tất cả. Tình cảm của Lượng Vũ đối với Nguyệt Hiểu biết bao sâu đậm, nàng muốn Nguyệt Hiểu, muốn nàng ấy chỉ là của một mình Trầm Lượng Vũ nàng mà thôi. Con người ta khi yêu càng trở nên ích kỉ, không muốn san sẻ người mình yêu với bất kì ai, Lượng Vũ cũng vậy. Nàng muốn Nguyệt Hiểu, cho dù là tâm hồn hay cả thể xác đều chỉ có thể là của một mình nàng. "Quận chúa~" Ta là bệnh nhân! Bệnh nhân thì làm sao có thể vận động kịch liệt đây chứ? Đáng tiếc Nguyệt Hiểu mới nói ra được nửa câu liền bị Lượng Vũ che miệng lại, lưỡi nàng mở ra hàm răng của Nguyệt Hiểu, tiến quân thần tốc... Không biết hôn bao lâu, Lượng Vũ mới cam tâm để cho người đang thở hổn hển gấp gáp kia hít thở nhưng lại không biết tâm trí của Nguyệt Hiểu đã lên bao nhiêu tầng mây rồi. Mà nàng cũng rất nhanh cởi hết quần áo của cả hai, lần thứ hai nhìn thấy thân thể không chút che đậy của Nguyệt Hiểu. "Nguyệt Hiểu, ta yêu ngươi, ngươi thì sao, ngươi có yêu ta không?" "Yêu! Ta yêu ngươi, Lượng Vũ." Nguyệt Hiểu cảm giác thân thể của nàng bắt đầu trở nên khô nóng, hơn nữa nàng cảm giác bàn tay mát lạnh của Lượng Vũ đang vuốt ve nơi riêng tư của mình, dường như Lượng Vũ chỉ muốn đùa giỡn với điểm mẫn cảm này của nàng. Lượng Vũ nhận được đáp án mà nàng mong muốn, khóe môi mỉm cười, ngón tay cũng tiến nhập vào nơi tư mật không người lui tới của Nguyệt Hiểu. "Lượng Vũ..." Bàn tay của Nguyệt Hiểu nắm chặt lấy tay còn lại của Lượng Vũ, một tay thì không ngừng nắm chặt ga giường. Tiếp theo đó Lượng Vũ không ngừng nô đùa khiêu khích lại tăng thêm tốc độ, Nguyệt Hiểu cảm nhận một cảm giác khác lạ khoái hoạt mà trước nay chưa từng biết đến. Mà hình ảnh tươi đẹp như vậy thì đến ngay cả Hằng Nga nơi chốn cung trăng cũng chỉ biết xấu hổ che mình không dám nhìn tiếp! --------------------------------------------------------------------------- Đồng thời trong lúc đó, trong phòng của Dạ Hiểu, Thị Nguyệt đang chuẩn bị dược cho Nguyệt Hiểu dùng thì bị Dạ Hiểu ngăn lại: "Thị Nguyệt, ngươi không cần đi, Nguyệt Hiểu đã có quận chúa chiếu cố rồi." "Nhưng ta vừa mới nấu thuốc xong, chủ tử nên dùng khi còn nóng thì tốt hơn." Dù sao dược mà lạnh thì hiệu quả cũng sẽ giảm đi vài phần. "Thị Nguyệt ngốc, ý tứ của Dạ Hiểu là kêu ngươi không nên quấy rối quận chúa và Nguyệt Hiểu làm chuyện tốt, ngay cả chuyện này ngươi cũng không hiểu sao?" Mị Nhi ngồi ở phía sau Dạ Hiểu, hai mắt nhìn kỹ vào quyển sách mà nàng cầm trên tay - Quỷ Y tàn quyển, mà cái nàng đang xem không phải gì khác mà là dịch huyết. Nghe vậy, gương mặt của Thị Nguyệt nhất thời ngượng ngùng đỏ bừng: "Đây là nói..." Các nàng đang làm chuyện mà khi động phòng chưa có hoàn thành hay sao? "Không sai, vì vậy ngươi cứ ở đây là tốt nhất, Thị Nguyệt." Dạ Hiểu cười một cái, nụ cười gian xảo như hồ ly tinh làm cho Mị Nhi cảm thấy lạnh cả sống lưng, cũng nhớ ra một việc. "Được rồi, Dạ Hiểu, ngươi làm thế nào mà quận chúa chịu đem Tiểu Tam nhà ngươi lộng trên giường thế?" Đây là điểm mà Mị Nhi không giải thích được, nàng chỉ nhớ rõ bước đầu tiên của kế hoạch là đem Nguyệt Hiểu hôn mê? Tại sao lại biến thành trên giường? "Ta không phải đã nói cho ngươi biết rồi hay sao?" Đôi mắt của Dạ Hiểu chớp chớp, cố tình không giải thích được. "Không có... vậy ngươi làm sao kêu quận chúa làm như thế?" "Ta chỉ cùng nàng nói muốn cho thân thể của Nguyệt Hiểu hoàn toàn mệt mỏi, như vậy dịch huyết mới tương đối thuận lợi, vì vậy phương pháp đơn giản nhất là làm cho Nguyệt Hiểu mệt chết ở trên giường." "Thế nhưng nếu theo tính tình của quận chúa, chắc là nàng sẽ không đáp ứng người mới đúng?" Thị Nguyệt nghe đến đó còn nghĩ có chút không thích hợp, mà Mị Nhi liền phát giác hòm thuốc của nàng có một bình dược không thấy đâu. "Ta nói Dạ Hiểu ngươi chắc là sẽ không..." Phục thuốc quận chúa chứ? Mị Nhi chỉ vào cái hòm thuốc có một chỗ trống duy nhất, song song hỏi Phong Dạ Hiểu còn đang đứng cười đến mức quỷ mị, thật là yêu nghiệt mà!!! "Mị Nhi, ngươi thật là thông minh!" Bị phát hiện nhưng Phong Dạ Hiểu cũng thẳng thắn thừa nhận, nàng đã lấy dược của Mị Nhi nhân lúc Lượng Vũ không chú ý mà len lén hạ thuốc nàng. "..." Mị Nhi nghe xong hoàn toàn nói không ra lời, bởi vì bình dược kia chính là thôi tình tán. Dù là chỉ dùng một ít, trinh tiết liệt nữ cũng biến thành nữ nhân dâm đãng!