Cưỡng Đoạt Ái Tình Nhan Tổng Xin Dừng Lại!

Chương 12: 12 Không Dám Nhận Ưu Ái

Trước khi trở về nhà, Túc Kỳ ghé vào siêu thị mua ít đồ, chủ yếu cô muốn mua vài món ăn vặt yêu thích.

Sẵn tiện cô gái nhỏ lượn lờ một vòng quanh khu mua sắm để thư giãn đầu óc, nhìn thấy món nào cần thiết sẽ chốt đơn thêm vào giỏ hàng.

Đi qua các kệ bày bán sữa, nhìn thấy sữa hạnh nhân, loại sữa đóng hộp mà cô yêu thích nhất.

Chỉ còn duy nhất một lốc, quả là sữa hạnh nhân lúc nào cũng cháy hàng.

Túc Kỳ vội đưa tay nhắm thẳng món đồ mình đã nghía sẵn mà hốt lấy.

Nhưng nào ngờ, một bàn tay to lớn khác lại bất chợt chụp vào tay cô.

Cô giật mình vội rút tay lại, người kia cũng lập tức thu bàn tay lại.

Dường như đây chỉ là một sự cố do cả hai vô tình.

Người đàn đưa mắt nhìn cô, vẻ đẹp thanh thuần của người con gái mong manh ngay trước mắt đã thu hút ánh nhìn của anh ấy.

- Tôi xin lỗi, tôi không cố ý.

Túc Kỳ lắc đầu, thái độ hòa nhã:

- Không sao đâu.

Anh ấy nhìn lốc sữa hạnh nhân duy nhất còn sót lại:

- Cô cũng thích sữa hạnh nhân sao?

Túc Kỳ khẽ mỉm cười:

- Đúng vậy, nếu anh cần thì cứ lấy đi.

Khi khác tôi mua cũng được.

Người đàn ông này lập tức ga lăng với người đẹp:

- Cô lấy đi, tôi lấy loại sữa khác.

Anh ấy nhìn sang những hương vị xung quanh rồi chọn hương đậu nành mà bỏ vào giỏ kéo.

- Tôi cũng rất thích hương đậu nành, cô cứ lấy loại hạnh nhân đi.

Túc Kỳ vui vẻ lấy loại sữa cô yêu thích bỏ vào giỏ hàng:

- Cám ơn anh.

Nụ cười của người con gái lần đầu gặp gỡ này khiến anh ấy có cảm giác xuyến xao rất kỳ lạ.

- Không có gì đâu.

Vừa lúc điện thoại trong túi quần đổ chuông, người đàn ông bắt máy, trong khi đó cô đã rời đi.

Túc Kỳ nhanh chóng đến quầy thanh toán rồi trở về nhà.

Người đàn ông vừa nghe điện thoại xong liền đảo một vòng tìm cô nhưng hoàn toàn không thấy dấu vết của người đẹp đâu nữa.

- -----------------------------------

Hôm nay Nhan Lục Tần lại nổi hứng khác thường, không bảo cô ra nhà hàng ăn trưa nữa, mà muốn cô đến dùng cơm với anh ngay tại văn phòng tổng giám đốc.

Ngồi cạnh anh ở ghế sofa, cô mở hộp thức ăn đã được đặt giao đến tận nơi ra.

Túc Kỳ cẩn trọng tách đôi đũa tre khéo léo để không bị gãy, cô đặt đũa ở cạnh phần ăn của anh.

- Mời tổng giám đốc dùng cơm.

Anh cầm đũa, Túc Kỳ im lặng mà ăn, cô chẳng rõ vì sao cứ cảm thấy hơi căng thẳng lẫn e dè khi mỗi lần cùng anh dùng cơm.

Suốt hơn nửa tháng qua, giờ nghỉ trưa nào anh và cô cũng ăn trưa cùng nhau.

Bây giờ chuyện nhân viên trong công ty đồn đại cô đang được anh bao nuôi đã nhét đầy hai tai cô.

Cô chẳng còn muốn bận tâm tới nữa, căn bản dù cô có giải thích thế nào cũng không bằng người ta muốn nghĩ gì.

Vậy nên hơi đâu mà phân trần, cứ bình thản mà tận hưởng cuộc sống của mình thôi.

- Nếu sau này cô bị chèn ép trong công ty, cứ việc nói với tôi.

Cô đang nhai miếng thịt gà mà xém chút mắc nghẹn.

Túc Kỳ nào ngờ Nhan tổng vốn lạnh nhạt, kiệm lời hôm nay lại nói ra một câu nghe ấm lòng tình người đến vậy.

Mà khoan, ngẫm lại từng chữ trong lời anh nói thì có vẻ như anh đang có ý thiên vị, ưu ái cô sao?

Túc Kỳ vội nuốt cho xong miếng ăn trong miệng rồi đáp lời:

- Mọi người ở công ty đều đối xử với tôi rất tốt.

Không có chuyện tôi bị chèn ép đâu.

Mấy lời qua loa của cô để từ chối khéo lòng tốt của tổng giám đốc nào có thể qua mắt được anh.

Cô là vì sợ người trong công ty sẽ nghĩ xa mối quan hệ của cả hai, cũng vì không dám nhận lấy sự ưu ái, sợ rằng anh sẽ có ý đồ không tốt trong chuyện này.

Người con gái này cẩn trọng, thùy mị hơn anh nghĩ.

- Tôi chỉ dặn phòng hờ.

Cô không bị chèn ép thì tốt.

Lục Tần tiếp tục dùng bữa, cô chỉ biết im lặng ngồi dùng cơm cạnh anh.

Kể cũng lạ đời, cô nào nghĩ rằng có một ngày cô sẽ kè kè bên cạnh tổng giám đốc vào mỗi giờ nghỉ trưa, thậm chí vào tận văn phòng của anh để ăn cơm thế này cơ chứ.

Gần đây cả công ty đều nghĩ cô đang bí mật nhưng cũng lộ liễu hẹn hò với anh.

Như thể bảo rằng chân dài cặp kè đại gia để kiếm chát.

Mấy lời tốt đẹp thì ít, thị phi soi mói đời lại nhiều đếm không xuể.

Cô chỉ còn cách lơ đi mà sống.

Nhưng xem ra Nhan Lục Tần chẳng chút để tâm, mấy lời đó anh chỉ xem như cơn gió mát thổi lướt qua, phũ phàng đến khó tin.

Từ đầu đến cuối, Lục Tần chỉ vì muốn trả ơn cho Túc Kỳ từ những việc nhỏ nhặt nhất như là mời cô dùng cơm mỗi buổi trưa.

Ngoài ra, anh đối với cô chẳng có cảm giác nam nữ phát sinh nào cả.

Nhan Lục Tần là vậy, ảm đạm, lạnh lùng, người con gái nào chạm được vào trái tim anh, hẳn sẽ là người anh yêu rất sâu đậm.

Đến giờ cô vẫn chưa biết nguyên do vì sao những tên hung thủ kia lại muốn đả thương Nhan Lục Tần.

Trong khi anh biết rõ nguyên do nhưng lại chẳng thể nói cho cô biết.

Chuyện liên quan đến hình sự, mưu mô thâm độc của cả một đường dây buôn bán chất cấm phi pháp sẽ là một câu chuyện rất dài mà chưa rõ hồi kết..