Cường Giả Trở Lại

Chương 26: Em tin anh

Trong lòng tôi nhất thời vui mừng, đã nửa đêm rồi, Tiểu Hân đến phòng tôi làm gì?

Tôi nhanh chóng bò dậy khỏi giường, đang định hỏi Tiểu Hân, nhưng tôi lại nhìn thấy sắc mặt của em ấy không đúng, có vẻ đang rất tức giận.

Trái tim tôi liền chùng xuống, nơm nớp lo sợ hỏi: "Tiểu Hân, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Hân lạnh lùng nói: "Có người tìm anh ngoài cửa!"

Tìm tôi?

Tôi mờ mịt lúng túng, tôi thực sự không nghĩ ra là ai muốn tìm tôi, vì vậy tôi khó hiểu hỏi: "Ai vậy?"

Tiểu Hân cười lạnh: "Anh ra ngoài rồi sẽ biết."

Nói xong Tiểu Hân quay lưng bỏ đi, tôi sững sờ bước ra khỏi phòng ngủ, để tránh làm phiền ba mẹ nuôi, tôi cố tình rón rén đẩy cửa ra.

Nhưng ai biết, một người phụ nữ đeo khẩu trang và cột tóc đuôi ngựa bất ngờ xuất hiện trước mặt tôi, dáng vẻ trông rất dè dặt.

Không đợi tôi mở miệng, cô ta đã nói: "Trần Chấn Phong, Trần Chấn Phong, tôi là Giang Hiểu."

Một cổ tức giận không tên cuộn trào trong cơ thể tôi, tôi thực sự bội phục sát đất rồi, tôi còn tưởng là ai? Hóa ra là Giang Hiểu!

Tôi khóc không ra nước mắt: "Sao nửa đêm rồi lại đến tìm tôi?"

Giang Hiểu thần bí nói: "Tối nay anh rất tức giận sao?"

Tôi mờ mịt nói: "Sao?"

Giang Hiểu nở một nụ cười nham hiểm: "Tôi biết Lâm Hách Văn bây giờ đang ở đâu, chúng ta đi báo thù thôi."

Tôi tức giận nói: "Cô điên rồi hả? Tôi không đi, muốn đi thì tự mình đi đi."

Tôi nói xong thì tức giận bỏ đi, nhưng Giang Hiểu lại nắm lấy cánh tay tôi, hoài nghi hỏi: "Chẳng lẽ anh không muốn báo thù?"

Tôi cố hết sức ngăn lại cơn tức giận của mình, lạnh lùng nói: "Lúc chạng vạng Lâm Hách Văn đánh tôi một trận, buổi tối tôi lại đi đánh anh ta, rốt cuộc anh ta ngu ngốc chừng nào mà không biết là tôi làm?"

Giang Hiểu sững sờ, một lúc sau mới nghiêm túc nói: "Anh nói đúng! Tôi thật không nghĩ tới chuyện này."

Nói xong, cô ta tháo khẩu trang xuống, thở phào nhẹ nhõm, chán ghét nói: "Đeo cái này ngộp chết tôi rồi."

Tôi cạn lời: "Sao cô tìm được nhà của tôi?"

Giang Hiểu khinh thường nói: "Chuyện này đơn giản thôi, đương nhiên là hỏi Trần Hân rồi, hóa ra nhà anh ở đây, tôi đã biết rồi, lần sau tôi sẽ tới nữa."

Tôi tức giận: "Chẳng lẽ cô không thể gửi tin nhắn cho tôi hả?"

Nghe vậy, Giang Hiểu tức giận nói: "Anh còn không biết xấu hổ mà nói lời này sao? Bà đây gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc, gửi không biết bao nhiêu tin nhắn, anh đều mặc kệ tôi, tôi còn tưởng anh chặn tôi luôn rồi?"

Tôi không khỏi đỏ bừng mặt, sau khi cúp cuộc gọi của Giang Hiểu trong xe taxi, tôi tiện tay cho luôn vào danh sách đen.

Tôi tức giận nói: "Vậy cô cũng không thể đến đây được, nếu không lại làm Tiểu Hân suy nghĩ lung tung, hơn nữa không phải tôi đã nói đừng đến làm phiền tôi sao?"

Tôi rất tức giận, tôi cố gắng rất lâu mới dỗ được Tiểu Hân, bây giờ Giang Hiểu lại đến tìm tôi, mọi công sức đều đổ sông đổ biển hết, hơn nữa hiểu lầm ngày càng lớn, tôi không biết Tiểu Hân sẽ nghĩ gì về quan hệ giữa tôi và Giang Hiểu.

Dưới ánh trăng sáng ngời, hai mắt Giang Hiểu rưng rưng, trông rất oan ức, tôi có chút không đành lòng, có lẽ giọng điệu của tôi quá khó chịu rồi.

Nhưng khi tôi có thiện chí giải thích vài câu thì vẻ mặt cô ta đầy ai oán nói: "Bà đây vì trả thù cho anh mà bụng kêu ùng ục, còn anh là cái đồ vô lương tâm, đồ cặn bã! Qủa nhiên ha, đàn ông không phải là thứ tốt đẹp gì."

Tôi: “…”

Tôi thực sự không biết phải hình dung Giang Hiểu như thế nào, cô ta quá ngây thơ, chỉ là một tờ giấy trắng, có lợi mà cũng có hại, đôi lúc người ngây thơ như vậy rất dễ đi lầm đường.

Tôi sốt ruột xua tay: "Nếu không có chuyện nữa thì cô đi đi!"

Giang Hiểu nghiêm túc nói: "Không được, tôi nửa đêm tới tìm anh, trong nhà anh có gì ăn không?"

Tôi không cần suy nghĩ liền trả lời: "Không có, mau cút đi!"

"Bánh mỳ?"

“Cút!”

“Sữa chua?”

“Mau cút đi!”

"Còn đồ ăn thừa sao? Cho tôi ăn miếng được không? Tôi thật sự rất đói."

"Bà chị ơi! Cô là ăn mày à? Sao cái gì cũng ăn vậy?"

"Không phải, tôi thực sự rất đói. Nhà hàng bên ngoài đều đã đóng cửa rồi, người giúp việc nhà tôi cũng đi ngủ rồi, anh có thể thương hại tôi cho tôi chút đồ ăn không!"

"Cô... cô, thôi bỏ đi, tôi đi lấy cho cô, cô chờ ở đây đi."

Tôi thực sự bất lực, tôi vào nhà lấy một hộp sữa chua trong tủ lạnh, còn bánh mì và xúc xích. Giang Hiểu ngồi trên cầu thang ăn ngon lành, vừa ăn vừa cảm thán nói: "Thơm quá, ai nghiên cứu ra món này vậy nhỉ?"

Thấy cô ta ăn xong rồi, tôi khóc không ra nước mắt: "Cô à, cô có thể đi được chưa?"

Giang Hiểu hài lòng ăn xong sữa chua, đặt cái vỏ vào tay tôi, gật đầu nói: "Được rồi, tôi ăn no rồi, chuyến này không uổng công."

Khóe miệng tôi khẽ giật, một chai sữa chua có thể đuổi cô ta đi, thật là dễ nuôi.

Giang Hiểu đi ra ngoài, tôi do dự một chút, nhíu mày hỏi: "Cô đi gì tới?"

Giang Hiểu lập tức quay đầu lại, kinh ngạc nói: "Anh đang quan tâm tôi sao?"

Tôi trợn tròn mắt: "Không phải, cô nghĩ quá nhiều rồi."

Giang Hiểu cười nói: "Yên tâm đi, tôi tự mình lái xe tới đây, có muốn đi hóng gió không?"

"Ồ! Không đi, đi thong thả không tiễn." Không hiểu vì sao, lòng tôi đã trở nên bình tĩnh lại, nói xong thì quay người bước vào nhà.

Tiểu Hân đã trở về phòng, vốn dĩ tôi muốn giải thích với em ấy, nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, chỉ có thể đợi đến sáng mai. Nằm trên giường, đầu óc tôi chỉ toàn là dáng vẻ ngốc nghếch của Giang Hiểu, động tác vụng về và giọng điệu nghiêm túc của cô ta khiến tôi không khỏi bật cười.

Cô gái này thật là vô tâm.

Ngày hôm sau, buổi sáng.

Đồng hồ sinh học năm năm qua làm tôi dậy lúc sáu giờ, tập thể dục bên ngoài nửa tiếng, tuy không mắc bệnh gì nhưng tôi vẫn cần giữ gìn cơ thể mình.

Tôi đi chợ rau mua một ít đồ ăn, khi trở về thì thấy Tiểu Hân mắt nhắm mắt mở đi ra phòng ngủ, em ấy liếc tôi một cái, không nói tiếng nào rồi lẳng lặng vào phòng vệ sinh.

Khi em ấy bước ra, tôi đã chuẩn bị xong bữa sáng, bánh mì sandwich, một cốc sữa nóng và một miếng bít tết bảy phần chín.

Nhưng Tiểu Hân làm như không thấy, mang balo đi ra ngoài, tôi vội hét lên: "Tiểu Hân, vẫn còn sớm, ăn xong rồi đi cũng không muộn."

“Em không đói!” Tiểu Hân nói chắc nịch.

Nhưng chuyện xấu hổ đã xảy ra, bụng em ấy không đúng lúc kêu lên ùng ục.

Khuôn mặt Tiểu Hân đỏ bừng lên, tôi vội vã bước xuống bậc thang: "Ăn một chút đi, kẻo lát nữa đói thì không có gì ăn."

Tiểu Hân nhìn thức ăn thơm ngon trên bàn, theo bản năng nuốt nước bọt, do dự một chút, em ấy bước tới ngồi đối diện với tôi, cầm lấy chiếc bánh sandwich và bắt đầu chậm rãi nhai.

Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Tiểu Hân, chuyện tối qua em đừng hiểu lầm, giữa anh và Giang Hiểu không có gì hết."

Tiểu Hân lạnh nhạt nói: "Tối hôm đó lúc em gọi điện cho anh, người ở bên cạnh anh... cũng là Giang Hiểu?"

Tôi sờ sờ đầu, cười mỉa: "Đúng vậy! Nhưng bọn anh không phát sinh quan hệ."

Tiểu Hân lạnh lùng nói: "Anh không cần giải thích, đã đến tuổi này rồi, em chỉ lo anh vì người thỏa mãn bản thân mà tìm đại một người nào đó, nếu là Giang Hiểu thì em cũng yên tâm."

Nghe đến đây, trái tim tôi đau nhói, nhất thời hoảng hốt nói: "Nhưng người anh thích là em."

Tiểu Hân im lặng một lúc, đặt sandwich xuống, ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, em ấy nghiêm túc nói với tôi: “Anh trai, anh không cần phải nói nữa, nếu anh và Giang Hiểu đã yêu nhau rồi, thì anh đừng đi treo hoa ghẹo nguyệt nữa. Người anh nên suy nghĩ bây giờ là bản thân mình, Giang Hiểu còn nhỏ không hiểu chuyện, thiếu hiểu biết về tình yêu, có lẽ trong mắt cô ta, tình yêu thuộc về hai người, nhưng anh nên hiểu tình yêu thuộc về hai gia đình, gia đình của cô ta... anh có biết không?"

Tôi khóc không ra nước mắt, sao càng miêu tả càng đen vậy.

Tôi hạ quyết tâm, nghiêm mặt nói: "Anh thề có Chúa, nếu như đêm đó anh cùng Giang Hiểu phát sinh quan hệ thì sẽ bị trời đánh!"

Tiểu Hân không nói, em ấy im lặng ăn sáng, không biết đang nghĩ gì.

Tôi cắn chặt môi, nội tâm rất khó chịu, tôi thật sự rất muốn để Tiểu Hân xé lồng ngực tôi ra nhìn trái tim tôi đang đập, ở nơi đó, rốt cuộc có giả hay không!

Ăn nói sắc sảo cũng vô dụng, chỉ có hành động chân chính mới có thể chứng minh được.

Không biết đã qua bao lâu, Tiểu Hân ăn xong bữa sáng tôi đã chuẩn bị, em ấy xách cặp đi học, đứng dậy đi ra cửa, tôi sững sờ nhìn bóng lưng em ấy, có chút hụt hẫng.

Khi mở cửa, em ấy dừng bước chân, quay lưng về phía tôi nói: “Em tin anh”.