Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 167: Lão quái vật ngàn năm

“Cảm tạ cậu đã ra tay cứu giúp mọi người trong cơ nguy cấp, Tử…….ờ ờm…….” Khúc Kế Vũ vỗ vai Tử Phong cười nói, mỗi tội là nhất thời quên đi tên của hắn nên cứ ấp úng mãi không thôi.

“Tên ta là Tử Phong!!”

“À phải phải, cảm tạ cậu, Tử Phong a!! Cũng không biết là đám Âm Thi này từ đâu đột ngột xuất hiện nữa, hại chúng ta mất đi mấy chục người.” Khúc Kế Vũ thở dài một tiếng, cũng không hề để ý âm thanh của Tử Phong có chút không bình thường.

Tử Phong không trả lời, đúng hơn là hiện tại hắn không có năng lực trả lời, hắn cứ như vậy đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, người nào tinh ý sẽ thấy mấy ngón tay của hắn thi thoảng lại co giật một chút. Giết chết mấy trăm đầu Âm Thi, tuy không phải là công việc nhẹ nhàng nhưng còn lâu mới khiến hắn kiệt lực, chỉ là hiện tại, thứ khiến hắn không thể hành động lại là chính hắn.

Tử khí vô cùng nồng đậm liên tục bốc lên từ đám Âm Thi và xác chết của những võ giả không ngừng tràn vào thể nội Tử Phong khiến hắn thiếu điều rên lên vì sảng khoái, nhưng song song cùng với điểm kinh nghiệm tăng lên vùn vụt, hắn hiện tại đang trên bờ vực sụp đổ tinh thần. Tác dụng phụ của Sinh Tử Quyết, đó là hấp thu quá nhiều tử khí có thể khiến hắn phát điên mất lí trí, lúc trước hắn chỉ giết có hơn hai mươi người, hơn nữa thời gian còn cách quãng mà đã phải cố sức để giữ tỉnh táo, nay hắn lại một hơi chém giết đến mấy trăm đầu Âm Thi, hơn nữa, tử khí của mỗi Âm Thi cường đại hơn võ giả biết bao nhiêu lần, khó tránh khỏi Tử Phong bị quá tải.

Điểm kinh nghiệm tăng lên một chút là sức chịu đựng của Tử Phong lại bị bào mòn đi một thành, tử khí thì vẫn liên miên bất tận mà tràn tới, liên tục kích vào lí trí của hắn. Hai nắm tay của hắn siết chặt lại, hàm răng nghiến vào nhau kèn kẹt, hắn đang cố hết sức để mình không phát điên mà lao ra chém giết tất cả mọi người xung quanh, nếu chuyện đó xảy ra thì cũng thôi, nhưng nếu hắn chém nhầm Lâm Nguyệt Đồng, có trời mới biết hắn sẽ bị phạt ra sao khi cố tình làm hỏng nhiệm vụ hệ thống a, điều này tuyệt đối không được.

Hộ Tráo Phù đã hết hiệu lực, Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng đã rời khỏi đó từ lâu, lúc này hai người thấy Tử Phong đứng yên một chỗ hơi lạ nên liền tiến tới gần. Khúc Kế Vũ lúc này cũng nhìn ra điều khác thường, mở miệng hỏi: “Cậu ta làm sao vậy, sao lại đứng yên như thế??”

Lãnh Băng Băng vô cùng tinh ý, nhìn Tử Phong một chút liền có thể cảm nhận được hắn giống như là đang gồng mình lên chịu đựng cái gì đó, nàng liền đoán rằng trong lúc chiến đấu vừa rồi hắn đã thụ thương, nay lại có một tên Khúc Kế Vũ đứng ở bên cạnh, qua chuyện của Hàn Bách Trí thì nàng không có tin ai nữa, liền nhanh trí nói: “Cậu ta đang khôi phục linh lực, đừng lo!!”

Cơ mà ít nhất thì trên đời này không phải ai cũng là hạng mặt người dạ thú như Hàn Bách Trí, Khúc Kế Vũ nghe vậy thì chỉ nhíu mày, sau đó liền lấy ra mấy viên đan được, đưa cho Lãnh Băng Băng rồi nói: “Tử Phong cậu ta có ơn với tất cả mọi người, ta không có gì nhiều, ở đây có mấy viên đan dược khôi phục linh lực, cảm phiền sư muội đưa cho hắn dùm, ta xin cáo lui, không quấy rầy cậu ấy khôi phục.” nói đoạn liền quay người đi thẳng.

Khúc Kế Vũ xác thực có ghen tị với Tử Phong khi được hai đại mỹ nữ quan tâm chăm sóc như vậy, nhưng hắn là một nam tử hán chính thống, ghen tị thì ghen tị nhưng với bản lãnh của Tử Phong thì vẫn phục sát đất, chỉ mong một ngày có thể được tỉ thí với hắn, mấy cái trò âm chiêu gì đó tuyệt nhiên Khúc Kế Vũ khinh thường làm.

“Tử Phong, có đan dược khôi phục linh lực này, mau ăn vào!!” Lãnh Băng Băng sau khi kiểm tra cẩn thận mấy viên đan dược liền nói.

Tử Phong nghe vậy mà trong lòng cười khổ, bà cô tổ của tôi ơi, hiện tại ta còn đang chật vật kiềm chế linh lực toàn thân, tránh bị tử khí làm ảnh hưởng, giờ cô lại đưa đan dược bổ sung linh lực tới bảo ta ăn, có khác gì lửa cháy lại đổ cả can xăng vào không, ta không nổ tung mới lạ đó.

Nghĩ thì nghĩ thế nhưng hắn cũng không dám nói, chỉ cần mở miệng là khí huyết của hắn mất cân bằng, công sức nãy giờ của hắn đi tong hết, đến lúc hắn phát điên thì có trời mới biết là bao giờ mới khôi phục, xem ra Sinh Tử Quyết này không thể sử dụng bừa bãi được.

Thấy Tử Phong vẫn đứng yên không động tĩnh, đến cả Lâm Nguyệt Đồng cũng thấy kì lạ, đưa tay chạm vào vai hắn, nàng khẽ nói: “Ê Tử Phong, ngươi bị làm sao………”

Còn chưa nói dứt câu, một tràng cười quỷ dị vang lên vang vọng khắp không gian khiến tất cả mọi người không hẹn mà cùng trở nên cảnh giác hơn vài phần.

Tiếng cười kết thúc, theo sau là một giọng nói âm trầm: “Khậc khậc, không ngờ lần này di tích lại mở ra sớm đến thế, khiến lão phu có chút trở tay không kịp, nhưng mà thượng thiên cũng giúp ta, không ngờ lần này tiến vào lại có một tên thực lực mạnh như vậy, ta cuối cùng đã có cơ hội thoát khỏi đây rồi!!!”

Mọi người còn đang ngơ ngác hết nhìn đông tới nhìn tây, đột ngột ở giữa quảng trường rộng lớn, một gò đất đột ngột nhô cao lên, trong nháy mắt đã vươn cao năm sáu mét, sau đó từ đỉnh gò đất vỡ tung, một bóng người gầy gò từ dưới đó chui lên. Đến lúc mọi người nhìn kĩ lại thân ảnh vùa mới xuất hiện, tất cả không nhịn được mà cùng hít một ngụm khí lạnh.

Chỉ thấy người vừa mới xuất hiện là một lão già râu tóc bạc phơ, mặc một bộ y phục rách nát gần như chỉ còn vài mảnh vải che đi hạ thân, nhưng đó không phải là vấn đề, vấn đề ở chỗ, cả người lão giả này da bọc xương, da thịt đen sạm khô quắt lại giống như là xác ướp, khuôn mặt chỉ còn lại một lớp da mỏng dính màu đen sần sùi như vỏ cây bao bọc lấy chiếc đầu lâu, hốc mắt không có con ngươi mà chỉ có một điểm sáng lập lòe như lân tinh trong màn đêm, cả người nhìn qua không khác gì với mấy đầu Âm Thi vừa mới chạy lung tung cách đây không lâu, chỉ là ít đi một chút sự ghê tởm, tăng thêm vài phần quỷ dị mà thôi.

Lão già bò từ dưới gò đất lên, đứng dậy, một bộ dáng lòng khòng, lưng cong, hai cánh tay buông thõng, đôi mắt lập lòe nhìn chằm chằm vào đám võ giả trước mắt khiến mọi người có cảm giác như là đang bị một đầu thú săn nhìn vào.

“Ngươi là người phương nào??” Khúc Kế Vũ nuốt một ngụm nước bọt, lấy hết dũng khí bước lên quát.

“Khậc khậc, mấy tiểu oa nhi bọn ngươi xứng để biết đến tên của lão phu sao, mà thôi, nói cho bọn ngươi cũng được, lão phu cũng lâu rồi chưa có nói chuyện với ai. Lão phu bổn danh Ám Huyết Ma Quân, từng là trưởng lão Thiên Thi Tông, nay là tội nhân Thiên Thi Tông.” Lão già chầm chậm nói, giọng điệu cười cợt nhưng không nghe ra được chút cảm xúc nào trong đó, tựa hồ giống như một con rối biết nói tiếng người vậy.

“Thiên Thi Tông……….Thượng cổ Thiên Thi Tông??!!” Khúc Kế Vũ làm đệ tử Lăng Hư Cung, học rộng biết nhiều, nghĩ ngợi một chút liền nhận ra thứ gì đó, run rẩy nói.

“Thiên Thi Tông? Là cái củ khoai gì, lợi hại lắm à?” Một tên tán tu không coi vào đâu nói.

“Lợi hại ư, không hẳn, Thượng cổ Thiên Thi Tông cũng chỉ xếp hạng ngoài mười những môn phái nhất lưu mà thôi, có thể coi là đứng đầu đám nhị lưu, nhưng mà đừng có tưởng thế mà coi thường, ta nói ở đây, chính là môn phái nhị lưu thời thượng cổ!!” Khúc Kế Vũ cắn răng nói.

Tất cả mọi người liền kinh hô, trời ạ, đứng đầu môn phái nhị lưu thời thượng cổ, đó là mạnh mẽ tới nhường nào, phải biết thượng cổ võ đạo hưng thịnh, Tôn cấp nhiều như rươi, Thánh cấp bay đầy trời, tùy tiện đem một môn phái nhị lưu hạng bét nào ra cũng đủ lực quét ngang thiên hạ thời điểm hiện tại, vậy mà Thiên Thi Tông có thể đứng đầu nhị lưu, so với bây giờ mạnh hơn không biết là bao nhiêu chục lần a.

“Chậc chậc, không ngờ sau từng đó năm mà vẫn có người biết đến Thiên Thi Tông đó, kiến thức thật uyên bác, nhưng mà ngươi nói sai một điểm rồi, bọn ta là nhất lưu môn phái, chẳng qua đám chó má nhất lưu đó không công nhận mà thôi. Nào đừng có dừng lại, tiếp tục đi chứ.” Lão già chặc lưỡi nói.

“Thiên Thi Tông là tà phái bậc nhất nhì đương thời, tu luyện công pháp tà ác Thánh Huyết Thần Công, chuyên hút máu tươi của người khác để tu luyện, người bị hút máu sẽ biến thành Âm Thi, bị kẻ giết hại thu phục sai sử như nô lệ, bản thân môn nhân Thiên Thi Tông căn bản toàn một đám điên cuồng, sử dụng bí pháp trong Thánh Huyết Thần Công, tự biến mình thành Âm Thi nhưng vẫn giữ nguyên thần trí, từ đó đạt được tuổi thọ vô cùng tận. Thiên Thi Tông thời thượng cổ hoành hành ngang dọc, đi đến đâu là một mảnh tử địa đến đấy, từ người thường cho đến võ giả, toàn bộ đều hóa thành Âm Thi, máu tươi phục vụ cho bọn chúng tu luyện, chỉ là về sau………”

“Về sau thì nhân thần công phẫn, toàn bộ môn phái trên thiên hạ cùng nhau thảo phạt, trực tiếp sang bằng Thiên Thi Tông thành bình địa, xóa sổ sự tồn tại của môn phái tà ác này, ngươi định nói thế đúng không?” Lão già nhàn nhạt nói.

Nói đoạn lão cất tiếng cười khó nghe không khác gì tiếng kim loại ma sát vào nhau: "Đúng là như thế, mấy tên gia hỏa đó vốn không nghe lời ta khuyên, không chịu ẩn nhẫn, thực lực thì chả ra gì mà còn muốn phong quang, ngang nhiên tàn sát võ giả, không bị diệt trừ mới là lạ, năm đó lão phu cũng chỉ là cùng tông chủ nói qua nói lại mấy câu bị bị phong ấn ở trong này, một thân tu vi vứt cho chó gặm, rốt cuộc trong cái rủi cũng có cái may, Thiên Thi Tông bị diệt nhưng lão phu lại sống, kiệt kiệt kiệt......"

"Bọn ngươi chắc chắn là đang tự hỏi làm thế nào mà ta có thể sống đến tận ngày nay, hừ, công pháp của Thiên Thi Tông, làm sao mà bọn tiểu bối vô tri các ngươi biết được sự huyền diệu trong đó, lão phu hóa thân Âm Thi, đồng thọ cùng tuế nguyệt, chỉ là vài ngàn năm sao có thể giết chết ta, chỉ tiếc một thân tu vi đã tản mác gần hết mà thôi, nhung cũng may mắn là, cách đây vài trăm năm có một đám ngu xuẩn không ngờ lại xúc động cấm chế, muốn tiến vào nơi này. Hừ, muốn tiến vào phải không, lão phu liền toại nguyện bọn chúng. Hàng trăm năm qua, lão phu một mình tọa trấn nơi đây, âm thầm giết chết một số võ giả tiến vào di tích, bằng không thì sao có thể kéo dài chút hơi tàn đến tận bây giờ chứ." Hai mắt lão lóe lên tinh quang, nói về việc giết người mà cứ như là giết chó giết gà.

Mọi người nghe vậy mà không khỏi sửng sốt, cái gì, vậy thượng cổ di tích này là.........

"Không sai, bất quá chỉ là nơi giam giữ tù phạm năm xưa của Thiên Thi Tông mà thôi, bất quá tất cả đã bị ta giết chết, hút hết huyết dịch để khôi phục công lực rồi. Chỉ bằng dăm ba cái công phu trận pháp khó coi của đám tiểu nhi bọn ngươi mà nghĩ rằng có thể mở ra cấm chế để tiến vào đây dễ thế ư, nếu không có ta cố tình mở cấm chế từ bên trong thì bọn ngươi cứ đứng ngoài mà nhìn cánh cổng đi!!" Lão già lại cười nói.

Đến đây thì dù có là người ngu thì cũng nhận ra dụng ý của lão già Âm Thi này, thì ra di tích mở ra tất cả đều là một tay lão ta dựng lên hết, tất cả là vì lừa võ giả tiến vào cho lão bắt giết như là đồ ăn, nghĩ đến đây, tất cả mọi người đều cảm thấy căm phẫn. Phàm là võ giả đều có tự tôn của bản thân, bị người khác coi như là mấy con súc vật ngửa cổ ra cho người ta giết thịt, đến cả hòa thượng thì cũng phải động chân nộ a.

"Hắc hắc, phẫn nộ ư, đám tiểu tử bọn ngươi còn non lắm, thử suy nghĩ xem vì lí do gì mà lão phu bao năm qua dấu kín thân phận nay lại hiện thân đi?" Nhìn biểu tình phẫn nộ trên mặt đám võ giả trước mắt, lão già Âm Thi không giận mà chỉ lạnh nhạt nói.

Phải rồi, tại sao lão lại hiện thân chứ, chẳng phải lâu nay lão ta vẫn âm thầm giết một phần võ giả sao? Mọi người nhìn nhau mà có chút khó hiểu, Khúc Kế Vũ trầm ngâm một chút, ánh mắt kiêng dè nhìn lão già người không ra người, quỷ không ra quỷ trước mặt mà nói: "Ngươi đã nói là mình bị phong ấn tại đây, vậy ngày hôm nay ngươi hiện thân, chính là đã tìm ra cách để thoát khỏi đây đúng chứ??"

"Tiểu tử nói không sai, lão phu không có bổn sự gì khác ngoài sự kiên nhẫn, nhưng mắt thấy sắp thoát khỏi cái nơi chết tiệt này, lão phu không nhẫn được nữa. Hà hà, chỉ cần hút hết máu của đám bọn mi, là ta có thể khôi phục thực lực đến Tôn cấp, cấm chế trong này qua bao nhiêu năm đã suy yếu, lấy sự hiểu biết của ta với nơi này, chỉ cần khôi phục tu vi tới Tôn cấp, mặc dù chả là gì so sánh với năm xưa, nhưng cũng đủ để thoát khỏi chốn tù lao này rồi!!" Lão già cười lạnh.

"Hừ, ngươi phải hút hết máu của bọn ta mới khôi phục tu vi đến Tôn cấp, nói cách khác hiện tại ngươi vẫn chỉ là Vương cấp võ giả, ta nói có chút tự mãn, chứ tùy tiện lôi một người ở đây ra cũng là Vương cấp hậu kỳ, ngươi lấy cái gì để giết chết bọn ta, đám Âm Thi của ngươi cũng đã bị quét sạch rồi!!" Một tên thanh niên Lăng Hư Cung bước ra, kiêu ngạo nói.

Lão già Âm Thi liếc nhìn tên thanh niên vừa nói, giơ bàn tay chỉ còn một chút xíu da bọc lấy xương lên vuốt vuốt râu, miệng nói: Xác thực ngươi nói đúng, một mình ta không địch lại nổi bọn ngươi, nhưng mà nhầm rồi, ai nói Âm Thi của ta đã bị quét sạch??"

"Ầm.....ầm!!"

Mặt đất bất ngờ rung lắc dữ dội khiến mọi người giật mình, sau lưng lão già liền mọc lên mười mấy gò đất tương tự chỗ lão đang đứng, sau đó từng gò đất nổ tung, bên trong khói bụi bắn ra vô số bóng người, chỉ trong nháy mắt đã ngập tràn đến gần nửa không gian rộng đến hai ba chục sân bóng của quảng trường. Khói bụi tan đi, mọi người đều không nhịn được mà da đầu tê rần, chỉ thấy trước mặt họ là một quân đoàn Âm Thi, không sai, là một quân đoàn, Âm Thi chen chúc đứng sát nhau, sô lượng đém sơ qua cũng lên tới cả vạn đầu Âm Thi, đại đa số đều chỉ là Sư cấp Tướng cấp, nhưng Vương cấp Âm Thi cũng phải đến 7-800 con.

Lúc trước chỉ là 500 đầu Âm Thi hỗn tạp đã đủ để mọi người đánh tới sứt đầu mẻ trán, nếu không phải Tử Phong ra tay thì chắc giờ này mọi cũng đã bị đám Âm Thi đó nhai sống như thịt bò rồi, làm gì còn ở chỗ này mà nhảy múa nữa. Chỉ là trước mắt là vạn đầu Âm Thi, dù tất cả chỉ là Sư cấp thôi cũng đã đủ nhấn chìm trăm người bọn hắn rồi, đừng nói là còn có 7-800 đầu Âm Thi Vương cấp nữa. Ánh mắt mỗi người đều hiện lên vẻ tuyệt vọng, một đấu một trăm, còn hi vọng gì nữa.

"Hắc hắc, các con của ta, lên!!" Lão già cười lạnh, sau đó hú dài một tiếng, đám Âm Thi nghe tiếng hú liền há miệng gào thét, hóa thành một cơn lũ ập tới chỗ đám võ giả. Sau đó thì thực tế không còn gì đáng để nói, lũ Âm Thi thế như thủy triều, gần như không mất mấy công sức để nhấn chìm đám võ giả. Chỉ nghe vô số tiếng hét thảm vang lên, mỗi một tên võ giả bị mấy chục đầu Âm Thi cuốn lấy, bẻ gãy tay gãy chân, biến thành một nhục côn sau đó được dâng lên tận miệng lão già Âm Thi.

Lão ta cười mấy tiếng khó nghe, sau đó dùng một bàn tay đâm vào ngực nhục côn vừa mới được đưa tới, chỉ thấy thân thể võ giả đó run rẩy kịch liệt, sau đó dần dần giống như quả bóng xì hơi mà xẹp xuống, chưa đầy một phút sau liền biến thành một cái xác khô, cuối cùng là bị bọn Âm Thi xé xác nhét vào bụng. Tràng cảnh đó không phải chỉ xảy ra một lần, tất cả võ giả chỉ có thể đau khổ chống đỡ, nhưng cũng không thể tránh được kết cục táng thân vào biển Âm Thi. Còn Khúc Kế Vũ?? Đáng tiếc cho một nhân tài như hắn, trong cơn hỗn loạn đã không biết chết đằng nào rồi, dù gì thì bị một vạn Âm Thi vây quanh, mỗi phút đều có người chết, ai mà để ý được chứ.

Chỉ trong vòng nội 10 phút, gần trăm võ giả liền chui hết vào trong bụng Âm Thi, không một ai còn sống cả, à không, vẫn còn lại ba người. Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng run rẩy đứng bên cạnh Tử Phong vẫn đang bất động mà nhìn cảnh địa ngục trần gian trước mắt, ngay khi đội quân Âm Thi ập tới, hai người đã chắc mẩm sẽ chết rồi, nhưng mà thật kì quái, đám Âm Thi đó chỉ cần đến gần hai người, đúng hơn là đến gần Tử Phong là liền dạt ra hai bên, tận lực không dám tới gần, dường như là có một thứ gì đó khiến bọn chúng sợ hãi mà né tránh.

"Ám Huyết Ma Quân Ngụy Siêu ta đã trở lại, từ nay thiên hạ sẽ phải phủ phục dưới chân ta!!!!"

Một tiếng hú dài vang lên, lão già Âm Thi bỗng bay vọt lên không trung, da thịt khô quắt của lão liền trở nên hồng hào, căng phồng lên như cải lão hoàn đồng, tiếng xương cốt răng rắc vang lên, cái lưng còng của lão dựng thẳng lên, lão đứng giữa không trung, tỏa ra uy áp khủng bố của một Tôn cấp cường giả khiến hai nàng hít thở không thông.

Đưa mắt nhìn chằm chằm ba người, Ngụy Siêu cười ha hả: "Tiểu tử này không biết lai lịch ra sao, nhưng khí tức của hắn lại mang theo tử khí nồng đậm tới mức khiến Âm Thi còn sợ hãi, tuy ta không biết vì sao lại thế, nhưng chắc hẳn máu huyết của hắn sẽ là bổ phẩm tuyệt hảo đối với ta, hắc hắc, đúng là buồn ngủ mà gặp chiếu manh mà, đang lo không có gì để củng cố cảnh giới thì tiểu tử này dâng lên tận cửa."

Nói xong lao nheo mắt nhìn Lâm Nguyệt Đồng cùng Lãnh Băng Băng, chợt nở một nụ cười dâm: "Đúng là hai tiểu mĩ nhân đẹp đẽ, đợi lão phu xử lí tiểu tử kia xong, sẽ mượn máu trinh nữ của hai ngươi để ăn mừng a, ha ha ha ha!!"

Nghe vậy, nhị nữ khuôn mặt liền tái nhợt, hai nàng có sợ chết không, khẳng định là có, nhưng thân là võ giả, ai cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cái chết của mình rồi, ngược lại chết lại không còn quá đáng sợ nữa, nhưng nữ tử các nàng, trước khi chết lại còn bị nhục nhã, đó là thứ khiến hai nàng sợ hãi và tuyệt vọng nhất, chẳng lẽ số phận của hai nàng đó là bị gian sát bởi một lão quái vật mấy ngàn năm tuổi ư?

Ngụy Siêu cũng không định kéo dài, thân hình lão như chim ưng vồ mồi, từ trên không trung lao vút xuống, một cánh tay giơ lên, bàn tay chĩa thẳng giống như mũi kiếm, đích thực là tư thế mà lão đã dùng để hút máu mấy tên võ giả kia, nhằm thẳng hướng Tử Phong mà phi thân tới.

Trong một sát na đó, Lãnh Băng Băng giống như là trong vô thức, bất chợt giơ thân lên chắn trước người Tử Phong, khuôn mặt lạnh lùng đầy bi thương, một giọt nước mắt lăn dài trên má nàng, trong thâm tâm thì thầm: "Nếu là chết vì hắn, vậy cũng đáng a!"

"Ha ha, tiểu mỹ nhân nóng lòng muốn chết đến thế ư? Đã vậy thì lão phu sẽ thành toàn cho ngươi, chỉ là xác của ngươi sau khi chết cũng vẫn ngon lành lắm, ở dưới âm tào địa phủ thì cũng đừng có oán ta làm gì với xác của ngươi nhé!!" Ngụy Siêu cười dâm đãng, tốc độ nhanh lên, giống như một tia chớp mà lao thẳng tới.

Lãnh Băng Băng hai mắt nhắm nghiền đã sẵn sàng để chết, bất ngờ một bàn tay chạm vào vai khiến cơ thể nàng run lên, bàn tay hữu lực đó kéo ngược nàng về phía sau, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên cạnh khiến nàng không tự chủ được mà mở mắt ra.

"Từ lúc nào mà ta lại để cho một nữ nhân phải dùng tính mạng để bảo vệ vậy. Lĩnh vực - Thế giới!!!!!"