Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 447: Tìm thấy rồi!

Tử Phong cùng với Tuyết Phi Nhan sau khi nghỉ ngơi xong vẫn tiếp tục di chuyển, cơ mà càng đi hắn càng cảm nhận được không gian trong bí cảnh này thật sự quá mức rộng lớn rồi. Theo như lời Tiểu Linh nói thì vẫn còn vài chục vạn Huyết Ma rải rác khắp nơi trong bí cảnh, nhưng đã ba ngày trôi qua, hắn vừa đi vừa rải máu của mình như rải đỗ nhưng tuyệt nhiên không thấy đầu Huyết Ma nào thò mặt ra, khiến hắn có chút nghi ngờ phán đoán của Tiểu Linh.

Nhưng suy cho cùng Tiểu Linh đã nói hắn cần phải tìm được một cái huyết trì lớn mới có cơ hội thoát ra khỏi nơi chết tiệt này, hắn tin hay không tin thì việc bán máu vẫn sẽ tiếp tục xảy ra, hắn không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.

Phải có một điều mà Tử Phong phải công nhận đó là đám Huyết Ma này thật sự chính là chuyên gia dọn dẹp bí cảnh, từng đấy ngày trôi qua, hắn cùng Tuyết Phi Nhan đã di chuyển không biết bao nhiêu vạn dặm nhưng tuyệt nhiên không hề gặp phải yêu thú đặc biệt lợi hại nào cả. Đúng hơn là đừng nói có yêu thú lợi hại xuất hiện, đến cả linh thảo cũng bặt vô âm tín, hiển nhiên toàn bộ đã bị Huyết Ma dọn sạch sẽ không chừa lại chút gì, ngẫu nhiên cũng xuất hiện vài thất giai yêu thú nhưng thực lực cũng chỉ xấp xỉ võ giả nhân loại mới đột phá Thánh Giai, thể loại này gặp bao nhiêu thì Tử Phong đem nướng ăn bấy nhiêu, không có chút khó khăn nào cả.

Bởi vì không phải để tâm đến nguy hiểm nên ngoại trừ thời gian tình chàng ý thiếp với Tuyết Phi Nhan, Tử Phong dành ra chút thời gian để nghiên cứu kĩ hơn những kỹ năng của mình sau khi hệ thống giải trừ phong ấn.

Đại đa số kỹ năng của hắn vẫn giữ nguyên bản chất không đổi, nhưng uy lực thì hiển nhiên là mạnh hơn rất nhiều, hơn nữa một số kỹ năng còn có thêm hiệu ứng mới.

Hư Thiểm được tăng cường công năng xuyên phá phòng thủ của mình, hơn nữa hắn có thể thay đổi hình thái tấn công của Hư Thiểm, thay vì phóng ra giống như chỉ phong thì có thể biến đổi thành công kích quần thể, uy lực giảm đi nhưng bù lại nó vẫn giữ được khả năng xuyên thủ của mình, coi như là một kỹ năng quần công khá lợi hại để đối phó với đối thủ có lực phòng ngự lớn, điển hình chính là các loại yêu thú.

Với sự xuất hiện của Thiên Địa Thánh Thụ, cái tên lười Tử Phong xuất kỳ bất ý tự nhiên có được Mộc linh lực mặc dù không hề tu tập qua công pháp Mộc thuộc tính, thậm chí Mộc hệ linh lực của hắn nhờ vào cái khúc củi bên trong “Thế Giới” kia mà trở nên cực kì tinh thuần, đến mức kích hoạt được cả một cánh hoa tượng trưng cho mộc thuộc tính của Hỗn Độn Quyết.

Vì nguyên cớ đó mà kéo theo hàng đống hệ quả, Tử Phong thành công luyện chế ra phân thân thứ tư là Mộc phân thân từ năng lực Thiên Ngoại Hoá Thân, hơn nữa cũng bởi vì Thiên Địa Thánh Thụ mà Mộc phân thân vừa xuất hiện đã có thể trực tiếp tế ra Lĩnh Vực, mặc dù hắn chưa đặt tên cũng như tìm hiểu kỹ càng nhưng Lĩnh Vực thì vẫn là Lĩnh Vực, thêm một cái thì chỉ trăm lợi không hại.

Nhắc đến Thiên Ngoại Hoá Thân, sau khi hệ thống giải trừ phong ấn thì năng lực này cũng được nâng cấp chút đỉnh, đại khái thì thực lực phân thân vẫn chỉ bằng tám thành bản thể, nhưng tiêu hao khi tạo ra phân thân thì ít hơn khoảng ba thành. Đừng coi thường ba thành này, phải biết Tử Phong mỗi lần tạo ra phân thân đều hao phí một lượng linh lực và tinh thần lực khổng lồ, kể cả bản thân hắn vốn có nhiều linh lực và tinh thần lực cũng ăn không tiêu, tạo ra phân thân liên tục là không thể nào, giảm bớt ba thành tiêu hao là một con số cực lớn.

Hệ thống giải trừ phong ấn, tuy không phải là giải trừ toàn bộ nhưng cũng khiến Tử Phong thoát thai hoán cốt, khi hắn sử dụng những kỹ năng không phải võ kỹ mà thuộc về hệ thống như Thiên Ngoại Hoá Thân hay Hư Thiểm đều trở nên mượt mà hơn, cái công đoạn sử dụng hệ thống như bước trung gian ở giữa được bỏ qua, hắn có thể sử dụng những kỹ năng này một cách tự do và chủ động hơn.

Tử Phong giống như một chiếc máy tính vừa trải qua một đợt nâng cấp toàn diện từ phần mềm tới phần cứng, à không, vẫn có một vài thứ không hề thay đổi, đó chính là Lĩnh Vực nghịch thiên của hắn – Thế Giới, và những năng lực được Chúa Tể Hư Không ban tặng, cụ thể chính là Ảnh Đế, Đế Uy, Tước Đoạt, Thấu Thị Vũ Trụ.

Giả thuyết của Tử Phong về những kỹ năng này đó là bản thân bọn chúng đã ở vào trạng thái mạnh mẽ nhất của mình rồi, không còn không gian để phát triển tiến hoá thêm nữa, không thể sử dụng chúng với tiềm năng lớn nhất thì chỉ có thể trách chính hắn vô năng, dù sao thì những năng lực này cũng là năng lực của thần, một phàm nhân như hắn có thể sử dụng được đã là thiên đại tạo hoá, đừng có mơ sử dụng chúng ở mức tối đa được.

Còn một chuyện khiến Tử Phong đau đầu nữa, đó là từ lúc hắn giết chết Huyết Mị Ma Cơ đến bây giờ, trên người hắn luôn luôn có khí tức huyết tinh quấn quanh, không phải là một mùi máu tanh mà mũi có thể ngửi được, mà là khí tức chỉ có thể cảm nhận được bằng thần thức. Hắn đã sử dụng cả Phân Tích Nhãn và Thiên Ma Nhãn cùng Chân Dạng để dò xét nhưng không có kết quả, đến cả Tiểu Linh cũng nói là không biết. Hơn nữa khí tức này càng ngày càng trở nên dày đặc, không ngờ lại giống với khí tức của Huyết Ma.

Cách giải thích duy nhất mà Tử Phong có thể nghĩ đến đó là lúc hắn giết Huyết Mị Ma Cơ, bằng một cách kì diệu nào đó mà hệ thống hay chính bản thân hắn trong trạng thái mất kiểm soát đã hấp thu tinh hoa của nó, sau đó khi hệ thống đột phá thì cùng lúc cải tạo huyết mạch Thiên Ma của hắn đã trộn lẫn tinh hoa của Huyết Mị Ma Cơ vào cơ thể hắn, cuối cùng tạo ra kết quả như thế này.

Chuyện này hoàn toàn có thể xảy ra bởi vì bản chất của Huyết Ma và Thiên Ma đều na ná nhau, đều có một tấm thân gần như bất tử và dựa vào lực lượng cường hoành của mình để chiến đấu là chính. Nhưng đó cũng chỉ là giả thuyết, Tử Phong cũng không cho rằng suy nghĩ của mình đúng hoàn toàn trăm phần trăm.

“Grào!!!!”

Sang đến ngày thứ năm, Tử Phong vẫn đang phi hành cùng với Tuyết Phi Nhan như thường lệ thì cả hai chợt nghe thấy một tiếng thú rống kinh thiên động địa vang lên, chấn cho tâm thần cả hai rúng động một hồi mới tỉnh táo lại được.

“Thật mạnh!!” Tuyết Phi Nhan có chút ngưng trọng nói.

“Mạnh nhưng không ổn định, khí tức của đầu yêu thú này đang liên tục dao động, giống như là đang kịch chiến cùng thứ gì đó.” Tử Phong khẽ cảm nhận một chút rồi nói.

“Không đúng, ta không cảm nhận thấy khí tức mạnh mẽ nào tương tự cả, chúng ta đi xem thử, rất có thể đầu yêu thú này đang giao chiến cùng với Huyết Ma mà ta đang tìm!!”

Cả hai không mất nhiều thời gian để tiếp cận nơi phát ra tiếng thú rống kia, chỉ thấy trước mặt hai người là một sinh vật kì dị giống như một con khỉ đột lớn, có hai tay hai chân đầy đủ, nhưng nhìn thế nào cũng không giống một con khỉ cho lắm, thân hình to lớn cao hơn chục mét, trên người được bao phủ một lớp lông màu nâu cứng như kim thiết, hai chi sau ngắn trong khi hai chi trước lại dài và vạm vỡ đầy cơ bắp, bàn tay sáu ngón với những chiếc vuốt sắc nhọn vươn dài.

Phần đầu của nó không có vẻ gì giống như loài linh trưởng mà thay vào đó là một cái miệng nhọn và dài như miệng sói, mũi như mũi của mấy con dơi, đôi mắt ánh lên hào quang đỏ rực khát máu.

Tử Phong hoàn toàn không biết cái con khỉ chó lai dơi hay cái gì gì đó trước mặt là cái quái gì, đến cả Phân Tích Nhãn cũng không chỉ rõ được giống loài của nó, hắn chỉ biết rằng thứ này toả ra khí tức còn mạnh mẽ hơn cả một Thánh Giả cao giai đỉnh phong, tuyệt đối là một hung vật cường hãn.

Cơ mà hung vật cường hãn thì cũng còn phải xét tới việc đó là nó được đem ra để so sánh với ai.

“Đây rồi, cuối cùng ta cũng tìm được bọn chúng!!” Ánh mắt Tử Phong loé lên từng tia quang mang khi hắn nhìn thấy hàng loạt huyết trì cự đại cùng với vô số Huyết Ma đang không ngừng tràn tới tấn công cự thú trước mặt.

Nhìn số lượng Huyết Ma và Huyết Thú đông nghịt, Tử Phong có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh dị thú trông giống khỉ kia đi lạc hoặc chỉ đơn giản là vật cản đường tiến quân của đám Huyết Ma mà bị tấn công, nhưng mà nhờ vào thực lực mạnh mẽ mà vẫn chống đỡ được đến tận bây giờ.

Tai Ách Quỷ Kiếm xuất hiện trên tay Tử Phong, hắn hội tụ linh lực cùng pháp tắc chi lực lên thanh kiếm sau đó giơ lên cao, từng cơn gió bắt đầu xuất hiện sau đó hoá thành cuồng phong xoáy tròn xung quanh hắn, mây trắng vần vũ trên bầu trời. Tử Phong nhìn về phía đầu dị thú, thanh đại kiếm trong tay chém xuống, trong đầu thầm mặc niệm

“Trảm Nguyệt Tứ Thức – Nguyệt Quang Trảm!!”

Một đường kiếm quang khổng lồ rạch phá hư không xuất hiện, trong một cái chớp mắt lao tới sau đó xuyên qua người dị thú giống như một ảo ảnh không có thật. Không có tiếng nổ lớn kinh thiên động địa, mặt đất không bị chém ra làm đôi, cũng không có xuất hiện bất kì hiệu ứng bắt mắt nào.

Chỉ thấy đường kiếm quang sau khi xuyên qua người dị thú như ảo ảnh liền biến mất không dấu vết, trong khi đó dị thú ở đằng sau chợt khựng lại một chút, trong một khoảnh khắc liền tách ra làm hai mảnh từ đầu tới chân mà ngã xuống đất, sinh cơ hoàn toàn đoạn tuyệt.

Tử Phong cất Tai Ách Quỷ Kiếm đi, với thực lực của hắn bây giờ thì võ giả cấp bậc Nguỵ Thánh Hoàng hay là Thánh Hoàng lắm thủ đoạn còn có thể làm khó hắn, chứ thất giai yêu thú như thế này vốn ỷ lại ưu thế về cơ thể của mình căn bản không chịu nổi một đòn, dù sao thì trong tất cả mọi khía cạnh, sức huỷ diệt của hắn vẫn thuộc hàng nghịch thiên.

Bớt đi cái con dị thú khỉ lai chó lai dơi không ra cái thể thống gì kia làm vướng chân vướng tay, cuối cùng hắn cũng có thể tập trung vào mục tiêu chính, hắn đã tìm được huyết trì như lời Tiểu Linh căn dặn rồi, tiếp theo phải xem nàng sẽ bảo hắn làm gì.

“Tiểu Linh, ta tìm thấy huyết trì rồi, giờ thì sao??”

“Công tử rải máu của mình ra như vẫn làm, nhưng lần này vừa rải vừa bỏ chạy về phía nam, đừng tiếc máu của mình, chỉ cần không phải là tinh huyết bản mệnh thì ta có thể dùng nguyên lực khôi phục cho ngài.” Tiểu Linh ngay lập tức trả lời.

Máu tươi nếu không phải tinh huyết thì Tử Phong có thể thông qua kỹ năng Tái Sinh Siêu Tốc để khôi phục, miễn là hắn còn có đủ linh lực để liên tục làm như vậy, nay có Tiểu Linh đảm bảo nguồn cung năng lượng đó là nguyên lực, hắn không còn phải cố kỵ gì nhiều nữa, cứ thoải mái mà lên cơn điên thôi.

Ôm lấy Tuyết Phi Nhan, Tử Phong trực tiếp ép vỡ động mạch chủ ở cổ tay mình, đồng thời tự huỷ hoại cánh tay của mình không ra hình thù gì nữa khiến máu tươi phun ra xối xả, hắn cứ như thế mà bay thẳng về phía nam theo lời Tiểu Linh.

Đám Huyết Ma mất đi mục tiêu công kích, lúc này ngửi thấy mùi máu tươi của Tử Phong liền phát điên mà nhao nhao đuổi theo hắn, tạo thành một cơn sóng triều màu đỏ, chỉ là cơn sóng này so với đại quân Huyết Ma lúc trước thì nhỏ hơn rất nhiều.

Tử Phong cứ như vậy chạy một mạch về phía nam, vừa bay vừa ép máu của mình chảy ra, đồng thời kiểm soát tốc độ để đám Huyết Ma còn đuổi kịp không bị mất dấu hắn, hắn không hề cảm nhận thấy mỗi khi máu tươi của hắn phun ra từ cánh tay, một phần không nhỏ trong số đó không rơi ra ngoài mà bị hút ngược vào trong giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, cỗ hương vị huyết tinh trên người hắn ngày càng nồng đậm.

“Công tử mau dừng lại!!”

Ngay sau khi nói xong, cũng không đợi Tử Phong dừng lại, một hư ảnh cánh tay nữ nhân từ sau lưng hắn xuất hiện, làm ra động tác phẩy tay, chỉ thấy sau một cú phất tay hời hợt đó, toàn bộ không gian mấy ngàn mét trước mặt Tử Phong sụp đổ hoàn toàn, từng mảng không gian giống như những mảnh gương vỡ bắt đầu tan biến, để lộ ra một đỉnh núi lớn đen tuyền đằng sau không gian bị chấn vỡ đó.

Ngay lúc này, đám Huyết Ma đằng sau rất nhanh đã đuổi kịp, cánh tay của Tử Phong vẫn nhỏ máu liên tục khiến bọn chúng giống như phát điên mà lao về phía hắn.

“Công tử mau ép ra một giọt tinh huyết, sau đó ném về phía huyết trì trước mặt!!”

Cường giả hơn nữa lại là chủng tộc mạnh mẽ như Tử Phong, mỗi một giọt tinh huyết ẩn chứa vô số tinh hoa sinh mệnh cùng lực lượng bản nguyên của chính hắn. Tinh huyết một khi bị mất đi thì rất khó để khôi phục, lấy tình trạng hiện tại của Tử Phong thì cũng chỉ có thể ngưng luyện tối đa tám giọt tinh huyết, không thể nhiều hơn được.

Tiểu Linh mở mồm ra là bắt Tử Phong ném đi một giọt tinh huyết, không khác gì nói hắn ném đi một phần tám cái mạng của mình cả, trong lòng thì tiếc đến đứt ruột nhưng hắn cũng hiểu nàng sẽ không hại hắn, chỉ có thể cắn răng mà làm theo mà thôi.

Tử Phong ngưng luyện ra một giọt tinh huyết, giọt máu nhỏ xíu màu đen ẩn chứa tinh hoa sinh mệnh cùng năng lượng nồng đậm tới mức khiến không gian xung quanh nó vặn vẹo. Cố cưỡng ép đè xuống cảm giác choáng váng, hắn ném giọt tinh huyết của mình vào trong cái huyết trì lớn nhất trước mặt.

Đúng lúc tinh huyết rời tay, một đạo huyết quang từ trên người hắn đột nhiên vọt ra đuổi theo giọt tinh huyết, cùng nhau lao thẳng vào trong huyết trì. Đám Huyết Ma đang lao tới chỗ Tử Phong đột nhiên ngừng lại, sau đó đồng loạt quay ngược về chỗ huyết trì nơi tinh huyết đáp xuống, vô số Huyết Ma chen chúc nhảy vào trong huyết trì, đến cả các huyết trì lân cận cũng bị thu hút mà dung nhập vào trong huyết trì trung tâm đó.

Huyết trì trung tâm đột nhiên sôi lên ùng ục, nuốt chửng toàn bộ Huyết Ma cùng với huyết trì khác, dòng máu màu đỏ dần dần chuyển sang màu đen, mọi thứ chợt lặng đi trong một khoảnh khắc ngắn, hắc huyết trì nổ tung, huyết dịch màu đen phun lên sau đó đổ ập xuống mặt đất, đám huyết dịch chảy trên mặt đất bắt đầu tập trung lại sau đó nhô lên cao, dần dần có hình thù.

Tử Phong chợt cảm nhận thấy một luồng khí tức thập phần quen thuộc xuất hiện từ trong vật thể đang dần thành hình, sắc mặt hắn trở nên ngưng trọng, trong mắt loé lên sát ý, dùng không gian lực đẩy Tuyết Phi Nhan ra xa, hắn thủ thế sẵn sàng chiến đấu.

Đám huyết dịch màu đen tập hợp lại với nhau vặn vẹo ngọ nguậy giống như một thứ sinh vật kỳ quái nào đó trong phim kinh dị, trước khi hoàn toàn ổn định và biến đổi thành hình một nữ tử xích loã toàn thân màu đen từ trên xuống dưới, tóc đen, làn da màu đen hơi nhầy nhụa như dầu mỏ, trên đầu có một cặp sừng nhô ra, ngồi trên mặt đất có chút ngơ ngác.

Tử Phong có chút bất ngờ trước biến hoá của đám huyết dịch, nhưng khí tức này, cả khuôn mặt kia nữa, hắn nhận ra!

“Huyết Mị Ma Cơ!!!!”