Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 93: Một chiêu!

Vương Tề Thiên ngắm nhìn Tử Phong một lúc lâu, không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Mặc dù không thích bị một lão già soi lên soi xuống nhưng Tử Phong cũng cố nhịn, ai bảo hắn hiện tại đang cần lên level gấp cơ chứ, nhiệm vụ tại Vương gia thực sự quá dễ so với phần thưởng.

“Con chắc hắn ta đủ tuổi tham gia cuộc tỉ thí của tam đại gia tộc chứ, phải biết là chỉ có người dưới 20 tuổi mới được tham gia đó!” Sau khi nhìn chán chê, Vương Tề Thiên mới quay sang cháu gái mình nghi hoặc nói.

“Thật sự mà, nếu không gia gia ngài trực tiếp kiểm tra tuổi của ngài ấy là được rồi chứ gì.” Vương Bảo Nhi không khỏi làm nũng nói.

Thấy cháu gái khẳng định, Vương Tề Thiên cũng thôi không nói nhiều nữa, lúc này mới quay sang Tử Phong mà nói: “Người tuổi trẻ, mời ngồi, ta đoán rằng chi tiết cậu đã được Bảo Nhi cho biết đầy đủ, việc cậu có mặt ở đây chứng tỏ cậu không có dị nghị gì, vấn đề ở đây đó là liệu ta có thể đặt lòng tin vào cậu không? Tình cảnh của gia tộc ta, tin tưởng đứa cháu gái ngờ ngệch của ta đã để cho cậu biết rồi nhỉ?”

“Đặt lòng tin hay không, đó là việc của ngươi, mấy câu hỏi vô nghĩa như vậy về sau bớt dùng đi, nếu ta nói các ngươi phải tin ta, liệu bọn ngươi có làm theo không?” Tử Phong nhướn mày nói.

Vương Tề Thiên ngẩn người ra, đã lâu lắm rồi không có ai dùng cái giọng điệu tùy ý này nói với lão, cả trăm năm qua người ta nhìn thấy lão thì cung kính có thừa, làm gì có ai tùy tiện nói như thế này cơ chứ, nhất thời làm lão không biết phản ứng ra sao.

Nhưng không hổ là lão già thành tinh đã sống qua tuế nguyệt, Vương Tề Thiên rất nhanh liền lấy lại tinh thần, lão cười ha hả nói: “Người tuổi trẻ thú vị lắm, làm ta nhớ lại những ngày tháng ngông cuồng ngày xưa, nhưng mà nhớ này, ngông cuồng là tốt, nhưng ngông cuồng quá sẽ dẫn đến họa sát thân đó, ngươi không biết mình đang nói chuyện với ai đâu.”

Vương Tề Thiên vừa nói xong, chợt thấy đôi mắt đen kịt không có con ngươi của Tử Phong hình như vừa lóe lên hào quang quỷ dị, nhưng khi lão định thần nhìn lại thì lại không thấy gì, nói mới để ý, con mắt của hắn là sao nhỉ, cả đời lão chưa từng thấy ai có đôi mắt nhìn kinh khủng như vậy cả, cái màu đen sâu thẳm này giống như muốn nuốt chửng linh hồn người đối diện vậy.

Chỉ thấy Tử Phong cười khẩy một tiếng, miệng nói: “Vương Tề Thiên, năm nay 160 tuổi, Vương cấp tam phẩm đỉnh phong, nếu kiên trì thì khoảng 3-4 năm nữa là có thể đột phá lên Vương cấp tứ phẩm, nhưng tuổi đã cao, hi vọng tiến giai Tôn cấp đã vô vọng, ta nói không sai chứ.”

Ánh mắt của Vương Tề Thiên chợt co rút lại, làm thế nào mà người tuổi trẻ này lại biết rõ như vậy, tuổi của hắn thì có thể Vương Bảo Nhi để lộ ra, nhưng tu vi của hắn thì không một ai trong nhà biết cả, chỉ biết hắn là võ giả Vương cấp thành danh đã lâu mà thôi. Nhìn đôi mắt màu đen của Tử Phong, lão có chút nghi hoặc, phải chăng đôi mắt này có tác dụng đặc biệt gì đó.

Đúng lúc này, một tên gia nhân chạy tới, thi lễ một cái sau đó nói: “Thái thượng trưởng lão, đại thiếu gia cầu kiến!”

“Cho nó vào!” Vương Tề Thiên phất tay ra hiệu.

Chỉ một lát sau, lục y thanh niên ban nãy bị Tử Phong đánh cho một trận lại xuất hiện, lúc này đã đổi sang một bộ quần áo khác, cả người sạch sẽ tinh tươm, nhưng vết sưng trên mặt vẫn chưa hết, bàn tay của hắn đang được quấn một lớp vải dày để băng bó, xem ra kể cả với khả năng khôi phục của võ giả, cũng phải vài ngày dùng thuốc mới khỏi hẳn được.

Qua lời kể của Vương Bảo Nhi, tên thanh niên này chính là con trai cả của gia chủ Vương gia Vương Kế Bình, tên là Vương Hưng Ba. Vương Kế Bình và phụ thân của Vương Bảo Nhi đều là con của Vương Tề Thiên, vì là đại ca nên Vương Kế Bình lên nắm quyền gia chủ, trong khi phụ thân của Vương Bảo Nhi thì không có ý kiến gì, chỉ quan tâm tới tu luyện.

Vương Kế Bình có ba người con trai, nhưng một thì chết sớm do bệnh hiểm nghèo, đứa con trai thứ hai thì vào núi săn bắn bất hạnh bị yêu thú cường đại giết chết, cuối cùng chỉ còn lại người con cả là Vương Hưng Ba này. Vương Kế Bình cũng giống đệ đệ của mình, là cuồng nhân tu luyện, về già mới lập gia đình, vì vậy mà con trai cả của hắn đến giờ cũng mới chỉ 25 tuổi. Chính vì thế mà mang tiếng làm gia chủ, nhưng quyền lực thực tế lại vẫn trong tay Vương Tề Thiên, đối với việc này lão cũng rất bất đắc dĩ.

“Hài nhi bái kiến gia gia!” Vương Hưng Ba ôm quyền chào hỏi qua Vương Tề Thiên, mục quang của hắn lướt qua chỗ Tử Phong đang đứng, một tia thù hận không hề che giấu lóe lên trong mắt hắn.

Đối với mấy thể loại này, Tử Phong trực tiếp coi như là không khí, hắn luôn coi khinh quân tử, ngụy quân tử còn coi khinh hơn nữa, đương nhiên sẽ không để Vương Hưng Ba vào mắt rồi.

“Ta muốn tiến cử một ngoại viện cho gia tộc chúng ta để giành chiến thắng trong cuộc tỉ thí này, mời gia gia xem qua.” Không đợi Vương Tề Thiên đồng ý, Vương Hưng Ba hấp tấp nói, sau đó lôi kéo một người đang đứng ở sau hắn ra phía trước.

Vương Tề Thiên cũng đã để ý tới người đi đằng sau Vương Hưng Ba từ lúc nãy, đến bây giờ lão mới nhìn kĩ được, chỉ thấy một thanh niên cao lớn, đúng hơn phải nói là khổng lồ, Tử Phong cao tới xấp xỉ 1m9 cũng chỉ đứng cỡ vai của thanh niên này, chiều cao của hắn ít nhất phải cỡ hơn 2m, lưng hùm vai gấu, chiếc áo cộc tay để lộ ra cánh tay cuồn cuộn cơ bắp, khí thế hừng hực như một tòa núi lớn.

“Biểu ca, ý của huynh là sao đây, ta đã mời được ngoại viện cho gia tộc rồi, đâu cần đến huynh phải nhọc lòng nữa?” Vương Bảo Nhi giãy nảy lên nói.

“Ta không phải là lo lắng cho gia tộc sao, nhỡ đâu ngoại viện của muội không làm nên trò trống gì thì sao, trách nhiệm này ai gánh?” Vương Hưng Ba nói.

“Làm nên trò trống gì hay không thì huynh đã được nếm thử lúc nãy rồi đó.” Vương Bảo Nhi hừ lạnh một tiếng.

Gương mặt của Vương Hưng Ba tối sầm xuống, nhưng ngay sau đó kiềm chế lại, quay sang Vương Tề Thiên nói: “Gia gia, người này là một trong những bằng hữu của con, tên là Tô Chấn Hạo, năm nay 20 tuổi, vừa đủ điều kiện tham gia tỉ thí, tu vi Tướng cấp nhất phẩm, nhất định sẽ giành được chiến thắng về cho gia tộc!”

Thanh niên lực lưỡng lúc này mới tiến lên ôm quyền nói: “Tiểu nhân Tô Chấn Hạo, bái kiến Vương tiền bối.”

Khẽ gật gù, Vương Tề Thiên nhìn Tô Chấn Hạo, trong lòng không khỏi sảng khoái, ít nhất thì tên này cũng biết tỏ ra lễ phép, không như tên vô pháp vô thiên kia, chẳng có tí kính trọng tới người già gì cả, tu vi Tướng cấp nhất phẩm, ở cái tuổi 20 đạt tới cấp bậc như vậy, tuyệt đối là thiên tài a. Bất chợt, lão thoáng nhìn thấy khóe miệng Vương Bảo Nhi nhếch lên một nụ cười, cảm giác có chút…….khinh thường thì phải, ánh mắt của nàng đang nhìn vào Tô Chấn Hạo, rốt cuộc là khinh thường cái gì vậy.

“Bảo Nhi, con cười gì thế?”

“A, cũng không có gì, con chỉ đang cười mấy người tự cho mình là đúng, Tướng cấp nhất phẩm mà cũng lôi ra đây để khoe mẽ, thật là tức cười mà.” Vương Bảo Nhi híp mắt lại nói.

“Cái gì, muội có gan nói lại thử xem, là ai tự cho mình là đúng, muội đang nói ta hả?” Giống như con mèo bị giẫm vào đuôi, Vương Hưng Ba hét lên.

“Ta đâu có nói đó là huynh, là huynh tự nhận đó chứ…..”

Nhìn hai huynh muội đang đấu khẩu, lão già thành tinh như Vương Tề Thiên sao lại không hiểu ý của cháu gái mình cơ chứ, lão nhìn sang Tử Phong, ngay lập tức liền nhíu mày lại. Lúc nãy lão lơ đãng không nhận ra, giờ mới để ý, cái tên đeo mặt nạ này, không có một chút khí tức nào cả, giống như là……..người chết vậy. Võ giả có thể cảm nhận khí tức của nhau để phán đoán thực lực, tuy có những bí pháp có thể che đậy tu vi, nhưng khí thế tỏa ra vẫn đủ để khiến người khác nhận ra mình là võ giả, còn tên này, đừng nói là khí tức của một võ giả, đến khí tức của một người sống còn không có, hoàn toàn giống như một pho tượng đứng đó vậy, thế này là sao.

“Hai con đừng cãi nhau nữa, cứ để cho hai người được con mời đến tỉ thí phân cao thấp là được chứ gì.”

Vương Bảo Nhi còn chưa trả lời, Vương Hưng Ba giống như là đã chuẩn bị từ trước, vội vàng nói: “Gia gia nói phải, cứ như vậy là công bình nhất.”

“Vậy lấy luôn khoảng sân trước mắt làm sàn đấu, hai người tỉ thí đi, bọn ngươi không có dị nghị gì chứ?” Vương Tề Thiên nhàn nhạt nói.

“Thế nào cũng được.” Tử Phong lúc này mới chịu mở miệng.

“Vương tiền bối, tỉ thí thì vẫn phải động võ, đao kiếm vô tình, nếu xảy ra tai nạn mong tiền bối không trách tội.” Tô Chấn Hạo nói.

“Ngươi nghĩ được vậy là tốt, chỉ mong là tai nạn sẽ không xảy ra, giờ thì bắt đầu đi, ta cho bọn ngươi chuẩn bị năm phút.” Vương Tề Thiên gật đầu.

Đưa tay lên bóp trán một cái, Tử Phong hóa thành một làn khói đen, chớp mắt một cái đã đứng ở giữa sân, miệng nói: “Bắt đầu luôn đi, phiền phức quá!”

Tô Chấn Hạo quay sang nhìn Vương Hưng Ba một cái, sau khi thấy cái gật đầu của đại thiếu gia, hắn mới tung mình nhảy ra giữa sân.

Tử Phong giơ một ngón tay lên, ngoắc ngoắc Tô Chấn Hạo, chỉ phun ra hai chữ: “Một chiêu!”

Toàn thân Tô Chấn Hạo bỗng bùng lên khí thế kinh thiên, mặt đất dưới chân hắn giống như không chịu nổi áp lực mà xuất hiện từng đạo vết nứt, cơ bắp trên người hắn căng cứng lên như thể sắp nổ tung. Đạp chân một cái, cả người hắn chợt biến mất tại chỗ, trong nháy mắt xuất hiện trước mắt Tử Phong, nắm đấm mang theo một ngọn lửa cháy hừng hực nện xuống: “Hỏa Long quyền!!”

Một quyền giống như thái sơn áp đỉnh, không khí bị lực lượng cường đại xé rách, nắm đấm rực lửa nện xuống toàn lực, mục tiêu là đầu của Tử Phong, hiển nhiên vừa ra chiêu đã muốn lấy mạng người, nào có chút gì gọi là tỉ thí đâu.

“Vô dụng!”

Khi quyền đầu chết người đó tiến sát mặt Tử Phong, ánh mắt của hắn lóe lên, cánh tay hắn chợt giơ lên vung mạnh một cái.

“Bốp!!!”

Một tiếng vang giòn tan giống như là quả bóng nước bị nổ, Tô Chấn Hạo đứng trước mặt Tử Phong trong nháy mắt liền nổ tung thành một đám thịt nát bầy nhầy văng khắp nơi, nhuộm đỏ cả một mảng sân. Chỉ thấy Tử Phong đứng đó không hề hấn gì, vung vẩy cánh tay nhuốm máu của mình như không có chuyện gì xảy ra. Tất cả mọi người đều há hốc mồm không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, nhưng Vương Tề Thiên thân làm Vương cấp cường giả đã nhìn thấy hết, chứng kiến Tử Phong chỉ vung tay một cái đã chấn bạo một Tướng cấp nhất phẩm, lão không khỏi kinh hãi, cái thứ thực lực nào thế này, bản thân lão cũng có thể làm được, nhưng lão là Vương cấp a, chẳng lẽ tên thanh niên thần bí này lại có tu vi Vương cấp?