Ba tháng sau! Tại một bệnh viện an dưỡng nằm ở vùng ngoại ô Cairo, kỳ thật nơi này nói khó nghe một chút chính là bệnh viện tâm thần. Ba tháng qua, Ô Nạp Tư cơ hồ mỗi ngày đều đến đây, phí an dưỡng tại đây cũng là hắn trả tiền. Vào chính buổi tối ba tháng trước, sau khi hắn đưa Khải Nhạc từ biên giới Giza trở về, lúc cậu tỉnh lại thì đột nhiên trở nên cuồng loạn tựa như bị điên, không ngừng nói những điều điên khùng, bên cạnh đó còn dùng những vật nguy hiểm gây tổn thương cho mình. Hắn cũng không biết nguyên nhân gì khiến cho một Khải Nhạc luôn nghiêm túc lại trở nên điên cuồng như thế, càng không hiểu những lời điên khùng kia là muốn nói cái gì, hắn để ý có hai chữ mà Khải Nhạc lúc nào cũng lầm bầm trong miệng là Oropesa Seth, nếu như hắn đoán không sai thì đây là một cái tên! Oropesa Seth rốt cuộc là ai? Hắn và Khải Nhạc có quan hệ gì? Người hại Khải Nhạc thành như vậy là hắn sao? Bọn họ làm sao lại quen biết nhau? Giữa bọn họ đã phát sinh cái gì sao? Những vấn đề này một mực quanh quẩn trong lòng Ô Nạp Tư, nhưng lại không biết được câu trả lời, mấu chốt đều ở Khải Nhạc, trong ba tháng này, cậu đã tự sát không thành ba lần, mà ba lần đều là cắt cổ tay, mỗi một lần đều cắt ở cùng một vết thương, hơn nữa lần sau so lần trước còn sâu hơn, toàn bộ tay trái cơ hồ đã bị chính cậu làm hỏng, mỗi một lần cậu tỉnh lại, luôn thì thào duy nhất một câu: “Tại sao tôi còn ở nơi này? Bội đang ở đâu?” “Khải Nhạc! Cậu xem? Hôm nay khí trời rất tốt đúng không? Chúng ta ra ngoài phơi nắng được không?” Ô Nạp Tư cười rất ôn nhu, đưa mắt nhìn Khải Nhạc không một chút dao động. Hiện tại mặc dù Khải Nhạc đã dần dần bình phục lại, nhưng mà cậu tựa hồ không nhận ra bất kỳ người nào, lúc nói chuyện cùng cậu, cậu chưa bao giờ đáp lại, cùng lắm cũng chỉ gật đầu và lắc đầu, mà phần lớn thời gian, cậu chỉ một mình ngơ ngác nhìn bầu trời, sau đó như nghĩ đến điều gì đó rồi tự cười, có lúc bỗng nhiên lại rơi lệ đầy mặt. Khải Nhạc như vậy khiến cho Ô Nạp Tư cảm thấy rất đau lòng đồng thời cũng rất sợ hãi, bởi vì không ai đoán được bước tiếp theo cậu sẽ dùng phương pháp gì thương tổn tới mình để tìm cái chết. Từ ngày đó đã trải qua bao nhiêu ngày rồi? Cậu nhớ rõ chính mình đã vượt thời gian đến Vương triều thứ tám Ai Cập cổ mà cậu tha thiết ước mơ nhất, ở đó cậu đã trải qua một số chuyện mà cậu không nghĩ sẽ trải qua trong đời, cậu tận mắt nhìn thấy quá trình xây dựng Kim Tự Tháp, nhìn được tượng Sphinx không hề bị hư hao, ngồi trên chiếc thuyền mà hiện tại đã không còn nữa... tất cả đều mê hoặc như vậy… Không! Những thứ này không phải điều khiến cậu lưu luyến, thứ khiến cậu lưu luyến là người mà cậu dùng toàn bộ linh hồn để yêu và người đó cũng dùng hết tất cả mọi thứ để yêu cậu ── Oropesa Seth. Nhưng mà… Tại sao không ai tin lời cậu nói, càng không người nào nguyện ý nghe cậu giải thích, tất cả mọi người đều cho rằng chẳng qua là cậu gặp ác mộng mà thôi! Cái kia thật là giấc mộng sao? Cũng có thể! Dù sao đến giờ phút này, ngay cả cậu cũng không rõ đó là mộng hay là thực nữa, bởi vì cậu không có bất kỳ vật gì để có thể chứng minh lời mình nói là thật, chiếc nhẫn, pho tượng, bản đồ dẫn đến bảo tàng... Tất cả không biết tại sao lại biến mất, hay là chính như mọi người nói căn bản là chưa tồn tại bao giờ! Mỗi đêm cậu đều chờ mong cảnh trong mơ có thể tái hiện lại, nhưng mà… Mỗi một lần đều thất vọng tỉnh lại, chẳng bao lâu sau, cậu đối với sự tỉnh lại kia cảm giác hư không và thống khổ sợ hãi, cái loại cảm giác như tâm bị đâm đau đớn, nếu như có thể vĩnh viễn không cần tỉnh lại thật tốt biết bao! Nhìn máu đỏ tươi từ trong thân thể trào ra, cậu cảm thấy không có bất kì đau đớn hay sợ hãi nào cả, có cũng chỉ là một loại an tường giải thoát. Có lẽ làm như vậy sẽ được nhìn thấy Bội không chừng! Nhưng sự thật chứng minh cậu sai rồi, cho dù dùng bất cứ phương pháp gì, Bội cũng chung thủy không xuất hiện trong giấc mơ của cậu. Bội… Nhất định đang rất giận đi! Dù sao cũng là cậu ích kỷ, không có nói một lời nào liền lựa chọn rời đi, lựa chọn rời khỏi hắn, hắn nhất định sẽ không tha thứ cho cậu, hắn nhất định sẽ không muốn gặp lại cậu nữa!