Cuồng nhiệt chiếm lấy em H+

Phần 10

- Đau lắm sao?

Tiểu Dực cười nhạt một cái, đôi bàn tay lại càng mạnh bạo và nhanh chóng hơn, đến nỗi gương mặt Alinda đang từ sung sướng, chuyển sang méo mó đến độ sắp khóc:

- Đau, đau lắm! Lão gia, xin nhẹ tay….

- Thế mà có người lại rất thích !

Anh vừa nói, vừa liếc nhìn tôi đầy ẩn ý. Tôi né tránh ánh mắt của anh, nghiêng đầu nhìn về bức tường bên cạnh:

- Đừng lôi tôi vào câu chuyện kinh tởm của các người!

- Kinh tởm?

Tiểu Dực nghiến răng, đồng thời, thao tác trên vòng 3 của Alinda mạnh và thô hơn khiến cô ta đau quá thét lên. Còn tôi? Cứ nghĩ đến cái đêm đáng sợ ấy, tôi lại thấy ghê tởm bản thân của mình hơn. Nhận thấy thái độ chống đối của tôi, Tiểu Dực tức giận đi tới giường, bóp lấy cằm tôi, ép tôi phải nhìn vào mắt anh:

- Ngẩng mặt lên nhìn tôi!

- Cô tại sao không dám nhìn tôi? Thẹn là, hay thấy sung sướng khi nghĩ lại đêm ấy?

- Sung sướng cái con khỉ. Tôi thấy tởm lợm…tởm lợm khi phải quan hệ với một tên dùng thân dưới suy nghĩ như anh!

Tiểu Dực buông mặt tôi ra, cười đầy bất lực:

- Cô được lắm! Alinda, đi ra ngoài!

- Nhưng…..

- Cút ra ngoài, cô nghe rõ chưa!

Tiểu Dực quát lên làm tôi lẫn cô gái đó giật nảy mình. Alinda phụng phịu ôm lấy chiếc áo nhăn nhúm đi ra ngoài.

- Anh muốn làm gì?

Tôi kinh hãi lùi về sau, chiếc còng sắt ma sát vào cổ tay khiến tôi rát vô cùng. Tiểu Dực không nói một lời nào, một tay xé rách áo trên người tôi. Chiếc áo rách tả tơi bị ném xuống đất. Thân hình nhỏ con của tôi bị anh áp sát đến nghẹn thở. Tôi cảm nhận được vật đó đang dính vào khe chân của mình.

- Tôi muốn cô!

Câu trả lời này, vào cái ngày bị bắt tới đây, tôi đã nghe một lần. Hơi thở nóng bỏng của tôi phả vào ngực khiến anh run rẩy. Anh cúi xuống ra sức bú mút hai bên nhũ hoa, hài lòng khi thấy chúng từ từ dựng đứng lên như mời gọi.

*Tác giả: Giang Ha*

Cô gái trước mắt mang lại cho anh một xúc cảm thật khác, không chỉ đơn thuần là giao hoan xác thịt, mà giữa hai người có thứ gì đó đã lặng lẽ kết nối với nhau.

Anh gì chặt lấy tôi, hai thân thể áp sát vào nhau, cảm thụ hơi ấm trên từng tấc da thịt. Anh khẽ động eo, đưa phân thân vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp của. Tôi hét lên một tiếng đau đớn, nhưng anh không nghe thấy. Sự khít khao như làm anh điên đảo, anh không kiềm được mà đẩy mạnh người, đưa người anh em tiến sâu vào hoa huyệt.

Quẫy, đạp, chửi, bới? Tôi đã quá chán chường rồi. Tôi mặc anh thích làm gì thì làm, hai hàng nước mắt chảy dọc hai bên gò má, bất lực, tủi nhục:

- Buông tha cho tôi đi!

- Cô xứng đáng làm gái hơn là làm tiểu thư nhà Tư Đồ đấy!

- Đúng.....tôi xứng đáng làm gái!

- Nếu cô làm gái, tôi sẽ nhẹ nhàng hơn!

Đúng, tôi không bằng con đĩ.

Cứ như vậy nhẫn tâm tiến vào, co rút, chiếm đoạt. Không ngừng thay đổi các tư thế, để cho tôi ở tư thế ti tiện nhất mà chấp nhận sự nhục nhã của anh.

Bị va chạm mạnh, xương cốt cả người tôi đều rụng rời.Tim cũng chết lặng, không còn cảm giác được nỗi đau đớn nữa.

Nước mắt, cạn khô, chỉ còn lại khóe mắt khô cong.

- Buông tha cho tôi đi!

Tôi không biết mình nói câu này biết bao nhiêu lần trong cơn dục vọng điên cuồng đêm đó.

- Đã thỏa mãn anh chưa?

Mấy tiếng sau, Tiểu Dực tỉnh lại. Vì sự hành hạ điên cuồng của đêm hôm qua, làm cả người mất hết sức lực. Anh quay đầu lại, nhìn thấy căn phòng lộn xộn, quần áo rách rơi lả tả có dính chút máu.

- Có đau không?

Tôi không còn chút sức lực nào, nước mắt khô cạn, cơ thể trần trụi nằm sấp dưới đất. Đau? Anh ta hỏi tôi có đau không? Chết cả xác lẫn hồn rồi, còn biết đau là gì, chỉ biết nhục thôi.

- Tại sao còn để tôi sống?

- ....

Tiểu Dực nhìn tôi một lúc khá lâu. Nếu là trước kia, tôi sẽ thẹn đỏ mặt. Còn bây giờ là sự căm ghét tột cùng.

- Anh muốn gì nữa?

Tiểu Dực không trả lời tôi, anh lẳng lặng cúi xuống bế thốc tôi lên rồi đặt nhẹ xuống giường, đắp chăn bông lên người tôi. Tôi cũng không mấy mảnh mai.

- Tôi muốn cô sống!

- Ừ.....sống để làm vật thỏa mãn dục vọng của anh!

- Đói không?

- .....

- Lát nữa sẽ có người mang thức lên cho cô!

Dứt lời, anh nhanh chóng mặc quần áo vào rồi rời khỏi phòng. Tôi mệt mỏi nhìn chằm chằm lên trần nhà, sự tuyệt vọng chán chường khiến mắt tôi không chống đỡ nổi, mau chóng chìm vào giấc ngủ.

Bên mũi thoang thoảng mùi cháo sườn mà tôi rất thích.....

Tay tôi có ai đó nhấc lên rồi chạm vào vết thương. Rất xót, nhưng tôi không muốn động mình một chút nào.

- Có đau không ?

- Phải băng bó lại, nếu không sẽ bị nhiễm trùng!

- Em đừng tự làm tổn thương mình nữa!

Nhất nhất nếu là năm xưa, Tiểu Dực sẽ thường xuyên nhắc nhở tôi và trách móc tôi nếu người tôi có vết xước nào đó. Còn bây giờ, chỉ là trong mơ.

Và quan trọng hơn, điều đó sẽ không bao giờ xảy ra...

*Tác giả: Giang Ha*

Tôi choàng tỉnh dậy, có thể đã bớt đau và bớt mệt hơn. Vạch chăn ra, thấy người đã mặc quần áo từ bao giờ, vết thương ở cổ tay đã được băng bó..