Năm tôi lên lớp 10, lần đầu tiên trải qua thập tử nhất sinh. Một lần đến cửa hoàng tuyền, gặp ba mẹ đã chờ sẵn ở đó. Cũng muốn cùng hai người bước qua cầu Nại Hà. Thế nhưng, Tiểu Dực quá mức tàn nhẫn, đã kéo tôi về lại nhân gian:
- Ba...mẹ...!
Tôi tỉnh dậy, toàn thân đau nhức, khi nhận ra đây là căn phòng lạ thì bên cạnh có giọng nói trầm lắng :
- Cuối cùng cũng chịu tỉnh ?
- Ba...mẹ...tôi đâu !
Tôi trừng mắt hỏi Tiểu Dực, nhưng hắn không cho tôi câu trả lời như tôi mong muốn:
- Cô đã hôn mê rất lâu!
- Tôi hỏi anh, ba mẹ tôi đâu? - Tôi hét lên, khớp cổ giãn căng làm vết thương như muốn xé rách.
- Anh cứu tôi làm gì? Sao không để tôi chết luôn đi cho rồi!
- Cô tưởng muốn chết là chết được à?
Hắn cười nhạt nhìn cô.
- Anh muốn gì ở tôi.....?
- Sống làm người của tôi, chết cũng phải làm ma của tôi!
- Không đời nào....!
Cứ nghĩ đến ba mẹ, tôi lại không kìm được nước mắt. Hai gò má ướt đẫm, vừa đau, vừa xót như lòng cô bây giờ.
- Anh muốn tôi theo anh? Không đời nào! Anh không có cái quyền đó!
- Chỉ bằng một đêm, tôi là người đàn ông của cô. Tôi có quyền làm nhiều chuyện hơn thế!"
Tôi thực sự tức giận đến phát nổ, nghĩ cũng không muốn nghĩ, tát một cái thật mạnh vào mặt Tiểu Dực.
"Chát"
Trên khuôn mặt tức giận của anh hiện lên một vết xước, anh lạnh lẽo nghiến răng.
- Em dám đánh tôi?
- Đừng đem cái màng trinh ra để ràng buộc tôi! Anh không xứng .
- Đứng lại!
Tôi mặc kệ anh, đi đến cửa một lần nữa bị kéo về giường.
- Anh lại muốn sao nữa? Sợ tôi không đủ thảm sao?
- Chết tiệt, cô có câm miệng lại không?
Tiểu Dực là đang lo cho vết thương trên cổ tôi rách hay đang tức giận vì tiếng chửi rủa của tôi?
- Anh mau thả tôi ra.......... mau thả ra.........đồ ác nhân!
Lửa giận trong lòng hừng hực bùng cháy, Tiểu Dực cúi người xuống, hung hãn cướp lấy môi tôi, đồng thời, ghì chặt lấy cơ thể khiến tôi khó nhọc cử động.
- Ưm....
Anh mặc kệ mọi thứ mà chiếm đoạt, xâm nhập.
- A....
Tôi hung hãn cắn vào môi anh, thừa dịp anh bị đau. Tôi điên cuồng cào cấu vào lưng anh, cào đến nỗi móng tay dính máu, nhưng vẫn không thể khiến anh dừng lại.
- Vô ích thôi! Nếu cô không chịu ngoan ngoãn!
Dưới tình huống khẩn cấp, tôi cầm lấy cây đèn ở đầu giường, đánh thẳng vào sau gáy của anh.
-A....
Tiểu Dực kêu rên, đau đến nỗi trở mình.