Phần 7- Cô bé, dậy ăn cơm đi!Cái gì cũng lần đầu lần đầu. Đau khổ phải chăng là bước ngoặt trong cuộc đời này?- Anh Tiểu Dực... em đói.....Tiểu Nhan đói.....!Tôi mơ màng tỉnh dậy, trước mắt xuất hiện một người phụ nữ trung niên, tay bưng bát thức ăn còn nghi ngút khói.- Tôi....- Cô mau ăn đi! Ông chủ dặn, 5 phút nữa tôi phải đem bát đũa xuống !Có nghĩa là, tôi chỉ có 5 phút để ăn cơm. Tôi bất giác buồn tủi. Người giúp việc tháo dây buộc tay cho tôi, thay vào đó là chiếc còng sắt:- Xin lỗi ! Ông chủ yêu cầu tôi phải làm vậy.- Không có gì!Tay tôi gần như mất cảm giác, tê, đau, buốt đến mức cầm đũa không được. Thêm vào đó, tôi đói...thực sự rất đói.Tôi dùng đũa ăn, nhưng đũa thực sự rất khó gắp. Tay tôi không thể cử động.- Bà giúp tôi gắp thức ăn được không?- Được!Đoạn, bà giúp việc vừa gắp miếng rau đưa vào mồm tôi thì ngoài cửa có người xông vào, túm lấy cổ áo bà:- Ông chủ yêu cầu bà làm gì hả? Ai cho phép tự ý gắp cho cô ta?- Tôi xin lỗi.....xin lỗi.....!- Không liên quan đến bà ấy! Tôi tự ăn!!Nhưng vừa cầm đũa tay tôi đã run lên rồi làm rơi xuống.- Cô còn 2 phút!Phải bốc, tôi phải bốc để ăn. Tôi đưa tay bốc từng vốc cơm khô cho vào mồm ăn ngấu nghiến. Miếng cơm nghẹn đắng trong cổ họng. Tôi không kìm được cứ thế khóc nghẹn...."Tiểu Dực khốn nạn! Tại sao phải hành cô không khác gì kiếp súc vật như vậy. ""Ba mẹ ơi, mau cứu Nhan nhi ra khỏi nơi đáng sợ này với! Cho con xuống hoàng tuyền cũng được mà!"Đám gia nô đi rồi, tôi cười dại nhìn lên camera ở góc phòng, gào khóc :- Tiểu Dực...tôi hận anh! Có chết tôi cũng hận anh.....khốn nạn!