Cửu Thiên nữ đế

Chương 8: Vạn dặm hồng trang

Không khí Tôn Nữ quốc rạo rực hơn hẳn ngay từ khi trời tờ mờ sáng. Hôm nay, mùng chín tháng chín, nữ đế chính thức rước hoàng phu vào cung. Đây là lần đầu tiên nữ hoàng cưới phu, lại còn là chính cung nên việc chuẩn bị lễ vật, đội hình đón rước vô cùng hoành tráng, khí thế rầm rộ. Cả kinh thành nhuộm đỏ một sắc, hôn lễ lần này có thể dùng bốn từ "vạn dặm hồng trang" để miêu tả.

Nam Cung Nguyệt cả đêm mất ngủ, nàng thức dậy rất sớm với đôi mắt gấu trúc và tinh thần rệu rã. Cuối cùng nàng vẫn phải lấy chồng rồi a. Thở dài một hơi, nàng thấy tinh thần đã khá hơn một chút liền gọi mấy nha hoàn vào hầu hạ thay áo, chải tóc và trang điểm. Từ đầu đến cuối, nàng như con rối vô hồn mặc kệ bốn tì nữ thích làm gì mình thì làm, ngơ ngẩn tận hơn một canh giờ. Một nha đầu nhiều chuyện kẽ cười, kéo nàng từ trên chín tầng mây trở lại thực tại.Nam Cung Nguyệt ngại ngùng cười, nhưng ẩn sâu trong ánh mắt có chút buồn vu vơ.

Thấy nữ đế không nói gì từ lúc họ đến tới bây giờ, bốn nha hoàn ngươi một câu ta một câu để bầu không khí bớt gượng gạo. Nha đầu vừa cười khẽ tên Bích La, nàng bạo gan hỏi nữ hoàng:

-Nữ hoàng bệ hạ, ngài không phải căng thẳng quá đâu. Nô tì nghe nói, hoàng phu nương nương là một mĩ nam tử, chắn chắn ngài sẽ thích nha!

Nam Cung Nguyệt khẽ đáp:

-Mĩ nam thiên hạ nhiều vô số, ta cũng không quá hiếm lạ. Nhưng mà các em nói xem, nhà đế vương thực sự có lưỡng tình tương duyệt, tình yêu trọn đời hay không?

Câu hỏi của nàng khiến không khí chợt trầm xuống, ai cũng rõ sinh ra tại hoàng thất, lại đứng trên đài cao của bậc vương giả thì cả cuộc đời sẽ làm bạn với cô độc, tình cảm là thứ đồ xa xỉ bị quyền lực và mưu tính làm biến chất, không ai thực lòng đối xử với ai, huống chi là nhất sinh nhất thế.

Bích La xấu hổ lên tiếng:

- Bẩm bệ hạ, nô tì không chắn chắn, nhưng cũng vẫn có niềm tin. Không có thứ gì là không thể ạ!

Nữ đế bệ hạ khẽ nâng mí mắt, mỉm cười nhìn dung mạo xinh đẹp hơn hoa trong gương, sửa lại một lọn tóc mai xõa trên trán, cười yếu ớt:

- Ta tin em một lần!

Trang điểm hoàn thành, khoác lên bộ hỷ phục đỏ thẫm thêu lẫn tơ vàng hình long-phượng, đội lên mũ miện, Nam Cung Nguyệt đã khôi phục dáng vẻ một nữ vương đầy uy quyền, mạnh mẽ. Nàng bước đi từng bước trấn định ra ngoài tẩm điện, bên ngoài kiệu hỷ đã đợi sẵn. Nam Cung Nguyệt bình tĩnh bước vào trong, phất tay ra hiệu đoàn rước dâu khởi hành đến Thừa tướng phủ.

Đoàn người dài đằng đằng, lễ vật đón dâu nườm nượp từng hàng trải dài hàng dặm. Đi đến đâu, kèn trống tưng bừng đến đó, quân đội cũng được điều động đến mức cao nhất, bảo vệ nghiêm ngặt đội rước dâu. Sắc đỏ phủ kín khắp con đường, người dân hồ hởi ra đường chiêm ngưỡng dung nhan nữ đế.Tuy phải quỳ nhưng những người dân ở hàng sau vẫn có thể lén ngước mắt nhìn, những nam nữ tử có tiền hơn sẽ chọn vị trí ở các trà lầu có tầm nhìn dễ nhất. Nam Cung Nguyệt cũng không câu nệ tiểu tiết, buông một tấm màn mỏng được vén gọn sang hai bên, người khác có thể nhìn thấy dung nhan của nàng. Không nhìn thì thôi, chứ bất cứ ai dù định lực tốt thế nào cũng không khỏi rung động trước nhan sắc nữ đế. Một đôi mắt phượng có thần như chứa đựng làn thu thủy, lông mày vẽ dài qua mắt thật tinh tế, vừa gợi lên vẻ sắc bén lại mạnh mẽ. Chiếc mũi cao nhỏ nhắn càng tôn lên vẻ tuyệt sắc của đôi mắt dưới hàng mi dài khẽ rủ. Bộ hỷ phục đỏ rực như lửa càng làm làn da trắng mịn trở nên bắt mắt, đôi môi điểm son đỏ như máu. Cả người nàng đẹp như bước ra từ trong bức họa, khiến mấy nam tử xuân tâm phơi phới, hồn như bị bắt đi, ngơ ngác nhìn không chớp mắt.

Khoảng nửa tiếng, đoàn rước khổng lồ đã đến trước cổng tướng phủ, mấy nam tử vừa nãy bị nữ đế hớp hồn đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có, âm thầm trù tính việc tuyển tú, họ sẽ không tìm cách trốn thoát nữa mà ngược lại, họ phải tranh giành sự chú ý của tuyệt thế mĩ nhân. Chết dưới hoa mẫu đơn cũng thành quỷ phong lưu a. Không biết nhân tâm đang suy tính ngoài kia, Nam Cung Nguyệt chậm rãi xuống kiệu, một đoàn người tướng phủ dẫn đầu là Bạch Ngọc Dao thừa tướng đã chờ đợi sẵn. Đám nguời tướng phủ nhất tề làm lễ, nghênh đón nữ đế vào rước dâu.

Cùng lúc này, Bạch Kinh Vũ được trang điểm, đội khăn hỷ từ trước đang buồn bực ngồi trong phòng đợi. Chàng thề, đây là trường hợp vô cùng khó chấp nhận với một nam tử hán theo chế độ nam quyền như chàng. Sau một lúc nổi giận, giằng co, đến cuối cùng chàng vẫn phải chọn cách thỏa hiệp. Nhập gia tùy tục, những người ở Tây Nhạc quốc đều không biết, suy đi tính lại chàng cũng không quá nỗi mất mặt. Bây giờ chàng cũng đã cảm nhận được cái cảm giác nóng ruột và ngột ngạt của mấy tân nương tử rồi, đúng là dòng đời đưa đẩy.

Đang lúc ngồi chờ đến cực hạn, cánh cửa bên ngoài mở ra vào loạt tiếng ồn ào. Một bóng dáng với tiếng bước chân từ tốn ngày càng lại gần, Bạch thừa tướng đi đằng sau chợt vọt lên, cầm tay Bạch Kinh Vũ trao vào tay Nam Cung Nguyệt:

- Sau này, cuộc sống của Vũ Nhi mong bệ hạ chiếu cố. Vũ Nhi sức khỏe yếu ớt, khi mưa sợ sấm sét, không ăn được cay, y phục mùa đông không được mặc mỏng, ...

Nói đến đây, thừa tướng chợt nghẹn ngào, không nói được tiếp, chỉ biết gạt nước mắt giữ chặt tay hai người, vẻ gửi gắm. Nam Cung Nguyệt cũng rất xúc động, tay còn lại đưa lên vỗ về bàn tay của Bạch thừa tướng, tay kia nắm chặt bàn tay Bạch Kinh Vũ.

- Thừa tướng, mong khanh yên tâm, Kinh Vũ trẫm sẽ chăm sóc tốt cả đời, nhất định không để chàng chịu khổ!

Phía Bạch Kinh Vũ cũng cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay của Nam Cung Nguyệt, trong lòng cũng dâng lên vài cảm xúc khác lạ. Nghe xong lời dặn của Bạch Ngọc Dao, Nam Cung Nguyệt tay trong tay Bach Kinh Vũ tiến ra cửa lớn.