Cứu Vớt Vai Ác Cố Chấp

Chương 30: Always.

"Hạ Sanh!" Bùi Hướng Dương vui mừng khôn xiết, cậu không nghĩ đến hôm nay Hạ Sanh đã quay về rồi.

Bùi Hướng Dương mặc một bộ quần áo bông màu đỏ, đội mũ khăn quàng cổ bao tay che tai đầy đủ mọi thứ. Rõ ràng là một thiếu niên thon gầy hiện tại nửa người trên bị quấn như quả bóng.

Cậu tở hổn hển chạy đến trước mặt Hạ Sanh, kéo khăn quàng cổ xuống, mũi như bị sợi len từ khăn quàng cọ sát nên có hơi đỏ lên.

"Cậu đã về rồi." Đôi mắt Bùi Hướng Dương vừa đen lại vừa to tròn, lúc nhìn Hạ Sanh vui sướng từ đáy mắt không hề giữ nỗi tràn ra ngoài.

Hạ Sanh bị thái độ của cậu lấy lòng, hơi hơi hạ mi che giấu chút cảm xúc lộ ra ngoài.

Hắn đưa một cái túi giấy đến trước mặt Bùi Hướng Dương "Mang quà cho cậu."

Bùi Hướng Dương nhận lấy một cái túi nhỏ đóng gói tinh mỹ, vừa mở ra đã thấy một đống đồ ăn vặt của Thụy Sĩ ngoài ra còn có một chiếc đồng hồ đeo tay Thụy Sĩ được làm thủ công.

Bùi Hướng Dương vui vẻ cực kỳ, đây đều là những thứ cậu thích.

Cậu cẩn thận vuốt ve chiếc đồng hồ, quả thật thích đến không nỡ buông "Rất, đẹp."

"Cậu thích là được."

Bùi Hướng Dương vươn tay qua, nói "Cậu, đeo vào, cho tớ đi."

Hạ Sanh bình tĩnh nhìn cậu một chốc, sau đó cầm lấy đồng hồ cúi đầu đeo lên cho cậu.

Cánh tay thiếu niên tinh tế trắng trẻo, như thể chỉ cần động mạnh sẽ vỡ tan.

Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản vậy mà Hạ Sanh lại mất một hồi lâu mới mang vào được. Đầu ngón tay hắn hơi lạnh nhẹ nhàng chạm vào làn da tinh tế của Bùi Hướng Dương. Ấm áp, rất giống như cậu.

Sau khi đeo vào, Bùi Hướng Dương cư nâng tay soi dưới ánh đèn đường.

Càng xem càng vui sướng, càng xem càng thích.

Hai người đứng ngoài trời hàn huyên một lát, trước giờ Hạ Sanh vẫn ít nói vẫn là Bùi Hướng Dương không ngừng chủ động hỏi thăm về sự việc ở nước ngoài, hắn mới trả lời vài câu.

Hạ Sanh cảm thấy hắn là một người không hề thú vị, kể chuyện cũng hoàn toàn không có gì sinh động. Chính là Bùi Hướng Dương vẫn chống cằm, đôi mắt đen tròn xoe nhìn hắn vô cùng nghiêm túc lắng nghe. Giống như mỗi câu hắn nói ra đều thú vị lạ thường.

Lần đầu tiên cậu thấy Hạ Sanh nói chuyện nhiều như vậy, trong lòng Bùi Hướng Dương cảm thấy mới lạ cùng vui vẻ, đồng thợi lại nhìn không được có chút chua xót.

Hạ Sanh hình như rất thích Thụy Sĩ, lần này Trần Đình dẫ hắn xuất ngoại. Bùi Hướng Dương nghĩ hẳn là không lâu sau hai người họ sẽ dẫn Hạ Sanh hoàn toàn rời đi.

Cậu lải nhải hỏi Hạ Sanh nhiều vấn đề, nhưng mà có một thứ cậu muốn biết nhất. Đó chính là "Ưmm, vậy, nếu như, sau này, chúng ta, phải cách xa nhau, cậu cũng sẽ không, quên, mất, tớ, đúng không."

Nhận thấy được Hạ Sanh đột nhiên thần sắc hắn thay đổi, Bùi Hướng Dương mới tá hỏa thì ra cậu lỡ đem những lời trong lòng nói ra mất rồi.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Hạ Sanh, cậu đột nhiên cảm thấy có chút nan kham. Bùi Hướng Dương nhanh chóng chuyển sang nói chuyện khác "Cậu, chờ một chút. Tớ, tớ, sẽ quay lại, ngay."

Bùi Hướng Dương xoay người chạy chậm rời đi, chẳng bao lâu cậu lại chạy về trước mặt Hạ Sanh.

Thứ cậu mang về là một hộp pháo hoa que, Bùi Hướng Dương lôi ra mấy cái que pháo đột nhiên vỗ trán nói "Ôi, tớ, quên, quên mua, bật lửa mất rồi."

Cậu bị chính mình xuẩn khóc, đang muốn quay lại quầy bán quà vặt một lần nữa.

Đột nhiên tay bị Hạ Sanh kéo lại, giây tiếp theo hắn như nhà ảo thuật rút một cái bật lửa từ trong túi ra.

Có sẵn bật lửa, Bùi Hướng Dương đốt một lần sáu que pháo hoa, chia cho Hạ Sanh ba cây.

Từ sau khi ba hắn mất, đã qua nhiều năm rồi Hạ Sanh chưa chơi lại thứ đồ chơi đắt đỏ này.

Bùi Hướng Dương cố nhét mấy que pháo cho hắn.

Ánh lửa tiếp xúc với que pháo từng chút rộn ràng tạo nên một cái hỏa hoa thật đẹp. Bên cạnh là gương mặt thiếu niên ngây ngô xán lạn.

Một khung cảnh lộng lẫy không ai thấu, Hạ Sanh ở bên cạnh cậu thấp giọng vô cùng trịnh trọng nói "Always."

.

Vài ngày sau là hôn lễ của anh họ, Bùi Quyết Minh dẫn Bùi Hướng Dương đi về Lăng Nam tham gia đại tiệc.

Bùi Hướng Dương lần đầu tiên làm phù rể, buổi tối cậu vẫn chui vào ổ chăn trộm gọi điện cho Hạ Sanh.

Lắp ba lắp bắp kể rằng hôn lễ náo nhiệt bao nhiêu, cô dâu xinh đẹp thế nào. Nhưng rất nhanh cậu nhận thấy lần đầu tiên Hạ Sanh không có hứng thú mấy với chuyện này, hai người chưa nói mấy câu đã cúp máy.

Ngày hôm sau, Hạ Sanh không nhận điện thoại của cậu chỉ gửi một tin nhắn.

Vài ngày kế tiếp đều y như vậy, Bùi Hướng Dương ẩn ẩn cảm thấy hình như có chuyện gì đã xảy ra.

Ngày đó khi cậu từ Lăng Nam về nhà, Bùi Hướng Dương mang theo rất nhiều đặc sản. Cậu gọi điện cho Hạ Sanh muốn đưa cho hắn trước tiên, nhưng mà gọi rất lâu mà không có ai nghe.

Lúc cậu đang trên taxi mới nhận lại một tin nhắn từ Hạ Sanh, hắn bảo hiện tại không có thời gian.

Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Sanh nói hắn không có thời gian rảnh với cậu, Bùi Hướng Dương nghĩ nghĩ nếu hắn đã nói thế chắc chắn xảy ra chuyện rồi.

Vì vậy cậu lại báo một địa chỉ mới cho bác tài xế, chiếc xe hướng đến nhà Trần Vọng Thủy và Trương Phượng Tiên.

Sau đó Bùi Hướng Dương vẫn tiếp tục không gặp được Hạ Sanh, nhưng kì nghỉ đông rất nhanh sắp kết thúc.

Trước khi khai giảng, tim Bùi Hướng Dương đập thật nhanh, cậu cứ có cảm giác có một chuyện lớn sắp xảy đến.

Thật ra trong lòng cậu đã suy đoán đại khái là việc Hạ Sanh có lẽ sắp xuất ngoại. Gần đây không gặp được hắn, có thể là hắn đang sắp xếp sửa sang lại vali.

Tâm tình cậu tuột dốc, cho nên bắt đầu mất ngủ cứ trằn trọc nhìn di động đến phát ngốc.

May mắn là mỗi đêm Hạ Sanh vẫn đều đặn trả lời tin nhắn cho cậu.

Kì nghỉ đông chỉ còn vỏn vẹn 3 ngày cuối cùng, Bùi Tử Giang dẫn cả nhà đi ăn nhà hàng. Trong bữa tiệc còn mời thêm một vài đối tác của ông.

Bùi Hướng Dương yên lặng ngồi bên cạnh, gắp đồ awnc ho Bùi Ngọc. Tính tình Bùi Ngọc gần đây càng ngày càng kì lạ, ai gắp cho nó đồ ăn nó đều không chịu ăn, chỉ ăn đồ ăn do Bùi Hướng Dương đưa.

Mỗi lần Bùi Hướng Dương lấy thức ăn cho nó, nó sẽ mềm mại làm nũng. Mà cậu đối với người em trai dính người trước nay đều không có sức kháng cự.

Trên bàn ăn, những người đàn ông vẫn luôn uống rượu có vài người kính rượu với Bùi Quyết Minh vì hắn sắp thi đại học. Bùi Hướng Dương thấy anh cả có chút không vui nhưng hắn học được bản lĩnh trên bàn cơm của Bùi Tử Giang cho nên che giấu thật giỏi, dù cho có phải liên tục chạm cốc cũng vẫn nói chuyện thong dong. Vài người phụ nữ dẫn theo con cái có đề tài khác để nói, rất nhanh đã vui cười rộn ràng. Bùi Ngọc nói chuyện ngọt làm cho người khác yêu thích, cuối cùng chỉ còn Bùi Hướng Dương phải chịu sự vắng vẻ.

Nhưng mà cậu cũng thỏa mãn rồi, nếu thu hút sự chú ý của nhiều người cậu sẽ càng không được tự nhiên.

Không biết ai đột nhiên nói một câu "Ôi chao, đây là công chúa nhỏ nhà ai thế này, lớn lên thật là xinh đẹp. Nhà tôi có một đứa con trai cũng cỡ tuổi như vầy, hay sau này gả qua làm con dâu chúng tôi đi."

Bùi Hướng Dương còn thấy kì quái, trên bài chỉ có một cặp chị em gái sinh đôi, mà hai đứa mới có 5 tuổi.

Một người khác lại nói " Chỗ đó là gia đình nhà lão Bùi đấy, cơ mà hình như tôi nhớ là nhà ông không có con gái, chỉ có 3 đứa con trai thôi mà."

Bùi Hướng Dương vốn nghĩ rằng bọn họ đang nói đến Bùi Ngọc, thiết lập của Bùi Ngọc trong sách vốn dĩ là một vạn nhân mê hàng thật giá thật, càng trưởng thành cơ hồ sẽ trở thành người gặp người thích.

Bỗng Bùi Hướng Dương cảm giác có chút không thích hợp, vừa ngẩng đầu đã thấy mọi người đều nhìn cậu.

Người đàn ông kia vỗ trán một cái, lấy rượu rót cho bản thân rồi giơ rượu kính Bùi Hướng Dương nói " Chú uống say mất rồi, lại nhận nhằm cháu thành bé gái, chú uống một li chuộc lỗi."

Bùi Hướng Dương không phản ứng lại kịp, chỉ ngơ ngác mà giơ thức uống cầm trên tay chạm vào ly của ông ta.

Người đàn ông kia uống xong còn nói với Bùi Tử Giang " Lão Bùi, nhà ông có bí quyết nuôi con thế nào vậy, nhìn xinh đẹp như một bé gái ấy."

Trên bàn lại bao phủ một trận cười vang, sau đso Bùi Hướng Dương luôn cảm thấy mấy đứa nhóc khác thường nhìn về phía cậu. Đặc biệt là đứa con trai lớn của người đàn ông kia, lúc bị cậu bắt gặp mặt nó còn đỏ lên.

Thật không thể hiểu được.

Lúc trước cậu chỉ bị những nữ sinh yêu thầm Hạ Sanh nhìn chằm chằm, bây giờ đột nhiên bị nhiều bạn nam nhìn thế có chút không thể thích ứng.

Bùi Ngọc đột nhiên nắm lấy tay Bùi Hướng Dương khiến cậu hoảng hốt, trong một phút giây cậu hình như thấy mặt Bùi Ngọc hoàn toàn đen lại. Nhưng sau khi Bùi Ngọc quay mặt nhìn hắn lại là gương mặt mỉm cười, làm Bùi Hướng Dương tưởng cậu nhìn lầm rồi.

Bùi Ngọc nói "Anh trai ơi, anh ăn no chưa, nếu ăn no rồi chúng ta đi thôi."

Bùi Hướng Dương cầu còn không được, cậu không thể thích ứng với nơi có nhiều người như thế này nên đã sớm muốn rời đi.

Cậu nói với Phương Nhac Lan là về đọc sách nhưng vừa mới đi đến cửa liền nghe thấy mấy người trên bàn tiệc nói.

"Hai ngày trước tôi nghe nói Trần Đình tìm một gã ngoại quốc đấy, hình như chuẩn bị ra nước ngoài luôn rồi."

"Trần Đình là ai?"

"Ông quên rồi à đó là vợ trước tổng giám đốc Trần Tộ đấy, hai người bọn họ làm chung một công ty cho nên tôi có hay lui đến gặp mặt bàn chuyện làm ăn ấy mà."

Làm lĩnh vực buôn bán có nhiều cơ hội tiếp xúc với người nước ngoài, tìm người bạn trai ngoại quốc đâu phải chuyện lạ.

"Lão Vương à mấy cái tin này có gì hay ho đâu, ly hôn thì có gì để nói chứ, lý do lại không phải xuất quỹ. Hình như tôi nhớ không nhầm, lúc trước Trần Tộ đi tìm tiểu tam mà nên mới dẫn đến ly hôn."

"Ai nói là không phải, chỉ là Trần Đình vẫn luôn bị lừa mà chẳng hề biết gì, mà còn nghĩ là do tình cảm bất hòa thôi. Bất hòa thế thì năm đó kết hôn với nhau làm gì."

"Cái tôi muốn nói hkoong phải chuyện này, mấy ông còn nhớ hai vợ chồng đó còn nhận nuôi một đứa con trai không."

"A ha tôi nhớ nè, thằng nhóc đó hình như còn được lên mấy mặt báo."

Nghe đến đó, Bùi Hướng Dương dừng bước ngay sau đó cậu phát hiện Phương Nhã Lan nhìn cậu một cái.

Cậu căn da đầu, giả vờ quay về lấy đồ để tiếp tục nghe ngóng.

"Lúc mà ly hôn, Trần Tộ vứt thằng nhỏ cho Trần Đình. Trần Đình một người phụ nữ nuôi con một mình qua nhiều năm như vậy."

"Lần này, cô ta tìm một lão ngoại quốc, hai người muốn đi nước ngoài. Nghe nói mấy ngày nay đang làm thủ tục giải trừ quan hệ nhận nuôi cùng thằng nhóc kia."

Nghe đến đó đầu óc cậu oong cả lên, cái gì mà giải trừ quan hệ nhận nuôi chứ. Không phải Trần Đình muốn dẫn Hạ Sanh cùng rời đi hay sao?

Bùi Hướng Dương khϊếp sợ nhìn về phía những người đàn ông, cậu rất muốn mở miệng hỏi tình huống rõ ràng. Nhưng chính lúc tầm mắt cậu chạm phải tầm mắt Phương Nhã Lan, Bùi Hướng Dương lại nhịn về.

Xem ra mấy người này cũng chỉ biết hóng hớt, còn cụ thể như thế nào vẫn không rõ ràng.

Bùi Hướng Dương đi qua dãy ghế, vừa mới đi vào hành lang liền bắt đầu cất bước chạy như điên.

Đầu tiên cậu đi đến nhà Trần Đình, phát hiện ở đó không có người. Hỏi hàng xóm mới biết được cả nhà kia mới sáng sớm đã đi đến cô nhi viện.

Bùi Hướng Downg lại bắt xe đến cô nhi viện, đám người viện trưởng đã đi cùng bọn họ đến cục dân chính giải quyết thủ tục rồi.

Trên đường cậu có gọi vài cuộc cho Hạ Sanh, đều không có được hồi âm sau đó rõ ràng có một cuộc gọi hắn nhìn thấy nhưng mà không nhận.

Sắc trời bên ngoài càng tối dần, gió bắc bắt đầu tràn vào không khí làm người ta lạnh lẽo.

Bùi Hướng Dương đi trở về đứng phía dưới lầu nhà Trần Đình, cậu không chạy loạn chi nữa. Cậu chỉ muốn ở đây chờ Hạ Sanh về thôi.

Rốt cuộc, đến khi chạng vạng John mới đưa mẹ con Trần Đình về.

John vốn là người nhiệt tình nhưng lần này rõ ràng có chút trầm mặc. Ông nhìn thấy Bùi Hướng Dương đang chào mình thì hỏi cậu đã chờ ở đây bao lâu rồi.

Không biết là do tuyết rơi quá dày hay là gió thổi quá lớn, thiếu niên mười sáu tuổi đứng trong gió tuyết có vẻ hết sức đơn bạc.

Hạ Sanh mặc một cái áo lông màu đen cổ áo dựng cao, vừa xuống xe ánh mắt hắn nhiễm một ít phong sương khiến khuôn mặt có vẻ lãnh khốc dị thường.

Hắn đi vài bước đến trước mặt Bùi Hướng Dương, duỗi tay đẩy hết vài bông tuyết đọng trên đầu vai cậu "Sao lại đứng ở đây?"

Bùi Hướng Dương bị đông lạnh lâu lắm, cho nên âm thanh cậu có chút phát run. Chui vào tai người như vừa ủy khuất vừa mang theo chút mềm mềm như bông "Cậu không nghe, điện thoại, của tớ."

Hạ Sanh yên lặng nhìn cậu nói "Xin lỗi."

Mọi người cùng nhau đi lên lầu, không khí trầm mặc có chút quỷ dị.

Từ lúc xuống xe, Trần Đình không nói gì cả, bà đội một cái mũ có vành rộng cho nên Bùi Hướng Dương không rõ biểu tình trên mặt bà.

Nhà Trần Đình ở tầng 6, không hề có thang máy nhưng không hiểu sao hôm nay đèn cảm ứng ngoài hành lang đột nhiên bị hỏng. Cho nên bọn họ phải mò mẫm xung quanh đi lên lầu.

Dọc theo đường đi, ngoại trừ tiếng bước chân chẳng còn âm thanh gì nữa.

Đột nhiên Bùi Hướng Dương cảm thấy đặc biệt khổ sở, thật ra hôm nay khi cậu đến cô nhi viện, trong lòng cậu đã rõ ràng. Lời của những người kia đều là sự thật, Trần Đình và John cùng xuẩ ngoại.

Mà Hạ Sanh lại bị vứt bỏ một lần nữa ở tuổi 16.

Tác giả nói: Dùng Always hòa toàn là tư tâm cá nhân, nếu bạn nào đã xem Harry Potter sẽ biết được.