Đã Có Tôi Bên Em

Chương 43: Tiến hành

Là thật lòng hay giả dối do tâm con người phán xét, người ta thường nói nên làm theo lí trí đừng làm theo con tim. Thế nhưng có những chuyện do lí trí quyết định lại dẫn đến sai lầm to lớn.

Trời nắng đã lên khá cao, Tâm Di tận dụng thời gian rãnh để đi tìm việc làm thêm. Dù sao cô cũng phải nhân lúc không có Tử Phong ở đây để tìm việc làm. Sắp đến thời hạn trả tiền thuê căn hộ, dù ba mẹ cô vẫn thường xuyên gửi tiền cho chị em cô tiêu xài nhưng cô vẫn muốn tự lập một lần.

Trên tay Tâm Di cầm tờ báo có đăng tin tuyển người của một số nhà hàng, cô đã đi xin cả buổi sáng nhưng không có công việc nào phù hợp. Có công việc được thì tiền lương quá thấp, có nơi tiền lương cao công việc lại không phù hợp lại trùng với thời gian học của cô.

Tâm Di thở mệt nhọc, cô vừa nhìn vào tờ báo vừa nhìn lên từng bảng hiệu. Tâm Di vui mừng khi tìm ra địa chỉ cần tìm. Tâm Di há hốc mồm, đây không phải là nhà hàng bình thường mà là một nhà hàng hạng sang. Nơi đây gần nơi làm việc của các công ty lớn, là chỗ để các doanh nhân đến dùng bữa hoặc đãi tiệc.

Tâm Di nhìn lên tấm biển treo tuyển người vuốt mồ hôi liền bước vào trong, bây giờ cô đúng là phải khen nhà hàng này vô cùng tráng lệ. Mọi thứ đều được trang trí bằng loại đắt tiền, cách bày trí cũng khá thông thoáng và tao nhã. Tâm Di thầm tán thưởng chủ nhà hàng này cũng là một nhà nghệ thuật.

Tâm Di đi đến quầy có một nữ tiếp tân xinh đẹp để hỏi thăm.

- Chị cho em hỏi nơi đây có tuyển người đúng không ạ?

- Đúng rồi, em đến xin việc sao?_nữ tiếp tân có chút phân vân.

Cô gái nhìn vào dáng vẻ của Tâm Di có sự tao nhã liền có thiện cảm. Lúc Tâm Di mới bước vào cô ta còn tưởng là khách hay một người mẫu ảnh nào đó. Điều không ngờ câu đầu tiên của Tâm Di hỏi cô ta lại là xin việc.

- Dạ đúng rồi, em thấy trên báo có đăng nên đi theo địa chỉ trên báo đến đây.

- Nhưng là làm phục vụ đó em có làm được không?

Nữ tiếp tân vẫn có gì đó không đồng tình, cái dáng mỏng manh của Tâm Di làm cho cô ta không tin cho lắm.

- Em chỉ là sinh viên xin việc làm thêm thôi ạ, việc gì em cũng làm được._Tâm Di cười tươi.

Cô gái gật đầu đã hiểu liền ra khỏi quầy tiếp tân xoay người hướng đến phòng nhân sự.

- Vậy được em đi theo chị.

Cánh cửa phòng mở ra, Tâm Di được cô gái đưa đến trước bàn làm việc của người quản lí. Cô gái cười với Tâm Di một cái liền xoay người rời khỏi phòng.

- Dạ em chào chị, em nghe ở đây tuyển người nên đến xin việc ạ.

- Được rồi, em ngồi đi._người quản lí ra hiệu cho Tâm Di ngồi.

- Chị có thể cho em biết công việc và thời gian làm việc được không ạ?

Tâm Di vẫn thái độ tao nhã lễ phép, cô thoạt nhìn người này cũng khá nghiêm nghị. Độ tuổi chững chạc không chừng là cỡ Phương Tuyết. Cô nghe nói vị quản lí nào cũng khó tính, không biết người trước mặt cô có khó hay không.

- Công việc là làm phục vụ bàn, hàng ngày có rất nhiều doanh nhân đến đây dùng bữa vì vậy việc tuyển chọn nhân viên cũng phải kĩ càng một chút. Thời gian làm theo ca, lương thỏa thuận.

Tâm Di mặt có chút căng thẳng, cô chưa từng có kinh nghiệm trong việc này không biết chị ta có đồng ý cho một người thiếu kinh nghiệm như cô vào làm không đây.

- Chị cần một người có sức khỏe tốt, ngoại hình khá có học vấn một chút. Bởi vì đôi khi sẽ có khách nước ngoài nên biết ngoại ngữ càng tốt._người quản lí tiếp tục nói.

Người quản lí nhìn Tâm Di đánh giá, không biết chị ta đang nghĩ gì đôi mày hơi nhíu lại.

- Vậy em có được không ạ? Em hứa sẽ làm thật tốt!_Tâm Di nhìn thái độ của chị ta liền có chút bất an.

- Nhìn em không có gì là không được nhưng chị nhìn em trông rất quen.

Một câu của người quản lí làm cho Tâm Di trợn mắt kinh ngạc, cô nuốt khan một cái thầm cầu khấn chị ta đừng nhận ra cô chính là bạn gái Tử Phong. Biết được thân phận này của cô chị ta còn cho cô làm sao. Cô cũng hơi lo sợ nhỡ có ai đó nhận ra cô như vậy sẽ rất không tốt cho Tử Phong, nhưng cô muốn có cuộc sống của riêng cô. Ở bên cạnh Tử Phong quả thật áp lực rất lớn.

- Em chỉ là sinh viên tầm thường, em và chị chưa gặp bao giờ làm sao quen được ạ._Tâm Di giương môi cười chống chế.

- Cũng phải, vậy được rồi chị nhận em nhưng em làm ca nào?_chị quản lí cười một cái cũng thôi suy nghĩ.

- Em làm ca tối được không ạ vì phải học cả ngày.

- Vậy thì tối nay sẽ bắt đầu làm.

- Em cảm ơn chị!

Tâm Di trong lòng vui mừng, cô cúi đầu chào chị quản lí liền nhanh chân đi về. Rốt cuộc cô có nên nói cho Tử Phong biết chuyện này không? Tâm Di đang lo không biết sắp tới cô có làm được công việc vừa nhận hay không? Nhưng cô đã quyết định sẽ phải vượt qua thử thách này, cô chưa từng nếm trải mùi vị vất vả không biết khi đi làm sẽ ra sao đây?

-------------------------------

Tiếng chuông cửa nhà họ Lăng vang lên, cô giúp việc nhanh chân ra mở cửa.

- Cô Tử An cô đến tìm cậu Thiên Ân sao? Cậu ấy vừa ra ngoài với cô Tiểu Kì rồi._cô giúp việc nở nụ cười khi nhìn thấy Tử An cùng Kỳ Quân đứng trước cổng.

- Dạ không sao con cùng Kỳ Quân đến thăm cô Linh Nguyệt.

- Cô cậu vào đi, bà chủ đang trong phòng may vá gì đấy ạ.

Kỳ Quân cùng Tử An đi vào bên trong, ngôi nhà vô cùng rộng rãi. Nhưng hình như vẫn thiếu cái gì đó gọi là ấm áp. Ông Lăng vẫn còn bận bịu công việc của nhi nhánh ở nước ngoài, vì vậy ông cũng không thường xuyên ở nhà. Căn nhà chỉ còn lại bà Linh Nguyệt cùng vài người giúp việc, cũng nhờ Tử An từ nhỏ lúc rãnh rỗi liền lui tới nên mới giúp bà Linh Nguyệt bớt cô đơn hơn.

Cửa phòng nhẹ mở, bên trong là một người phụ nữ xinh đẹp, đôn hậu. Bà Linh Nguyệt đang ngồi bên giàn máy may, những lúc rãnh rỗi bà vẫn thích làm cái này cái kia. Nhưng hiện giờ bà chỉ quan tâm nên mỗi đứa con tên Thiên An, nên bà làm bất cứ thứ gì cũng đều vì đứa con mất tích kia.

Nỗi lòng của một người mẹ bị mất một đứa con đúng là không dễ chịu. Bà thà sống trong tưởng tượng rằng đứa con của bà vẫn còn chứ không chịu thừa nhận nó đã không còn trên đời. Những ngày tháng không có Thiên An đã rất nhiều năm rồi cũng không thể làm bà ngui ngoai đi nỗi nhớ con.

- Bà chủ có cô Tử An và cậu Kỳ Quân đến thăm ạ!_cô giúp việc cung kính nói với bà Linh Nguyệt, sau đó mỉm cười với Tử An và Kỳ Quân liền rời phòng đi làm việc.

Bà Linh Nguyệt theo quán tính liền xoay người lại phía cửa, trên môi bà lập tức hiện hữu một nụ cười ấm áp. - Thiên An, Tử An các con đến rồi sao? Vào đây, vào đây! Ta có may một cái áo mau lại mặc thử xem có vừa không.

Bà Linh Nguyệt mừng rỡ đi kéo tay Kỳ Quân lôi vào trong. Còn Kỳ Quân và Tử An trợn mắt nhìn nhau, bệnh của bà lại tái phát không nhận ra cậu là Kỳ Quân nữa rồi. Tử An nhún vai đi theo sau, cô không biết hiện tại bệnh của bà Linh Nguyệt thế nào rồi cho nên không thể nói ra tránh làm bà kích động.

- Đây là áo mẹ đặc biệt may cho con mau mặc thử xem.

Bà Linh Nguyệt kéo Kỳ Quân ngồi xuống liền nhanh nhẹn đi lấy cái áo sơ mi đã may xong tự khi nào. Trong khi Kỳ Quân và Tử An mặt mày xám xịt nhìn nhau, họ không biết nên từ chối hay đồng ý. Từ chối nếu may mắn thì bà không sao, nếu xui xẻo bà kích động lại khổ. Đồng ý thì chỉ làm sự lầm tưởng của bà ngày một nặng thêm.

- Cô à, đây là Kỳ Quân không phải Thiên An._Tử An thở dài, kéo tay bà Linh Nguyệt giải thích.

- Kỳ Quân? Kỳ Quân nào? Đây là Thiên An con đừng nói bậy._Bà Linh Nguyệt ra mặt nghiêm trách móc Tử An.

Khóe môi Kỳ Quân giật giật, bà đúng là không nhận ra cậu là ai. Đành vậy cậu đóng tốt vai diễn Thiên An thay Thiên Ân một ngày. Tử An nuốt khan một cái thôi không ngăn nữa, bà Linh Nguyệt căn bản không còn tỉnh táo có giải thích cũng vô dụng.

- Được con đùa với cô thôi!_Tử An cười khổ sở thật hết cách.

- À đúng rồi con và Tử An có mua cho cô một cái khăn quàng cổ._Kỳ Quân đưa ra túi đồ trước mặt bà Linh Nguyệt nở một nụ cười.

- Có thật không? Con trai mẹ thật có hiếu nha!_bà Linh Nguyệt vui mừng cầm lấy túi đồ, đưa tay vỗ mặt Kỳ Quân mấy cái.

Kỳ Quân và Tử An khóc ròng trong lòng, họ làm sao mà đành lòng phủ nhận Kỳ Quân không phải là Thiên An đây.

Tử An nhanh nhẹn thay bà Linh Nguyệt lấy chiếc khăn từ trong túi ra, nhẹ nhàng quàng lên cổ bà, tán thưởng một cái.

- Cái khăn này rất hợp với cô.

- Có thật không?_bà Linh Nguyệt nheo nheo mắt hệt đứa trẻ ngờ vực hỏi lại.

Bà liền đi đến trước gương soi tới soi lui, một lát sau có vẻ hài lòng liền hướng về phía Kỳ Quân xin ý kiến.

- Có đẹp không con trai?

- Dạ, rất đẹp rất hợp._Kỳ Quân bị một câu của bà Linh Nguyệt làm cho da đầu tê buốt.

Kỳ Quân thầm cầu khấn trong lòng, Thiên An có biết được cũng đừng trách cậu đã cướp đi vị trí của cậu ta. Kỳ Quân là bất đắc dĩ mới trở thành con trai của bà Linh Nguyệt.

- Mẹ rất thích. Quà của con trai và con dâu chọn lúc nào cũng tốt._Bà Linh Nguyệt cười cười mân mê chiếc khăn trên tay.

Kỳ Quân ho khan một cái, từ bao giờ cậu liền thành con trai của bà lại còn có vợ danh không chính ngôn không thuận. Hình như cái gì của Thiên An cũng bị Kỳ Quân cậu đây lấy hết thì phải. Tử An bị một câu này làm cho mặt đỏ như quả cà chua chín.

- Cô thích là được rồi ạ._Kỳ Quân liếc Tử An khóe môi hơi nhếch lên.

- Sao lại gọi là cô là mẹ chứ._Bà Linh Nguyệt nhíu mày không biết đứa con trai bị làm sao lại cứ gọi bà là cô.

- Dạ, mẹ thích là được._Kỳ Quân rủ vai chỉnh sửa lời nói.

Bà Linh Nguyệt lại tươi tỉnh nhớ đến cái áo bà vẫn chưa cho Kỳ Quân thử.

- Cởi áo ra thử cái này xem._cái áo được đưa đến trước mặt Kỳ Quân.

Kỳ Quân cùng Tử An trợn mắt kinh ngạc, cởi áo ngay tại chỗ sao. Trong lòng Kỳ Quân dâng lên loại cảm xúc kì lạ, không biết cậu nên cười hay nên khóc.

- Được rồi để con đi vào trong thay._Kỳ Quân cầm lấy áo nhẹ giọng nói nụ cười có chút cứng lại.

- Cái đứa bé này thay ở đây đi có cái gì phải ngại, thay ở đây ta có thể nhìn xem có chỗ nào không hợp hay không. Hay để mẹ mặc cho con, từ đó đến giờ mẹ vẫn thường thay áo cho con kia mà.

Bà Linh Nguyệt nói mà không để ý đến sắc mặt Kỳ Quân ngày càng trở nên khó coi vô cùng. Thừa nhận bà quan tâm đến con trai nhưng đó là lúc nhỏ, bây giờ đã trưởng thành phải khác chứ. Tử An run run bờ vai cười Kỳ Quân đang khó xử. Kỳ Quân trừng mắt tức giận nhìn Tử An đang cười.

- Mẹ à đó là khi con còn nhỏ bây giờ con đã lớn không thể như trước được._Kỳ Quân cố chống chế.

- Ầy có cái gì không được, mẹ là mẹ của con ngại cái gì chứ.

Không có cách phản bác, Kỳ Quân khóc không ra nước mắt. Cậu phải làm thế nào để thoát khỏi cảnh này đây.

- Vậy để con đi ra ngoài, cô và Thiên An cứ tự nhiên đi ạ._Tử An cụp mắt định đi ra ngoài, bắt cô chứng kiến một người con trai thay áo không tốt chút nào.

- Con cũng không cần đi ra, ở lại để xem size của chồng tương lai để sau này còn biết mà lựa đồ._bà Linh Nguyệt đúng là sống theo giới trẻ thời nay không cần ngại ngùng những chuyện vặt vảnh.

Tử An và Kỳ Quân không hẹn mà toàn thân đồng thời hóa đá, chuyện này đúng là ngoài sức tưởng tượng của hai người họ.

- Dạ? Con...con nghĩ không cần đâu để lần sau đi ạ._Tử An còn nhanh hơn sóc vèo một cái liền ra khỏi phòng, tốt bụng đóng kín phòng lại.

Kỳ Quân hít sâu một cái, cậu chưa gặp tình trạng này bao giờ.

- Để con vào trong tự thay được rồi ạ._Kỳ Quân là cố van xin.

- Không cần._bà Linh Nguyệt vừa nói vừa đưa tay cởi cúc áo sơ mi của Kỳ Quân.

Kỳ Quân hốt hoảng nắm chặt cổ áo mặt nhăn nhó vô cùng khó coi.

- Cái này để con tự làm._Kỳ Quân quay lưng về phía bà Linh Nguyệt khó khăn cởi cúc áo.

Chiếc áo sơ mi dần dần được cởi ra, tấm lưng rộng lớn của một thiếu niên dần lộ ra. Bà Linh Nguyệt chăm chú nhìn vào phần bả vai phía sau của Kỳ Quân. Bà thoáng nhíu mày rồi dần giãn ra giương môi cười.

- A, con trai vết bớt đỏ của con vẫn còn sao? Vì sao lần trước mẹ lấy size con bảo nó đã biến mất từ khi con lớn rồi kia mà.

Kỳ Quân thoáng nhíu mày không hiểu bà Linh Nguyệt đang nói chuyện gì. Chính xác là ở bả vai phía sau của cậu có vết bớt đỏ từ nhỏ vốn không có biến mất. Kỳ Quân thoáng nghĩ không phải trùng hợp đến độ Thiên An cũng có vết bớt đỏ như vậy chứ.

- Nó vẫn còn chưa hề mất ạ._Kỳ Quân theo quán tính trả lời.

Bà Linh Nguyệt gật gù đồng ý, bà vẫn nghĩ mình bị nhầm. Nhưng bà không nhớ rằng lần trước bà lấy size may áo là lấy từ Thiên Ân. Lần đó vì không thấy vết bớt đỏ trên bả vai bà đã vô cùng kích động. Bà một mực phủ định Thiên Ân không phải con bà, không phải Thiên An. Thiên Ân từ đó về sau mỗi lần bà lấy size may đồ liền giả tạo một vết bớt để tránh làm bà kích động.

Bà Linh Nguyệt dịu dàng mặc chiếc áo sơ mi vào cho Kỳ Quân. Kiểu dáng áo sơ mi rất đẹp chỉ tiếc size này không vừa với Kỳ Quân. Vạt áo hơi dài và thân áo cũng rộng quá so với Kỳ Quân.

- Con trai sao con gầy đi vậy?

- Có lẽ con học nhiều quá ạ!_Kỳ Quân giương môi cười.

Cậu nghĩ cái áo này rõ ràng được may theo size của Thiên Ân lại bắt cậu thử dĩ nhiên không vừa rồi.

- Không được rồi! Mau cởi ra mẹ phải sửa lại.

Bà Linh Nguyệt sốt sắng cởi áo sơ mi trên người Kỳ Quân ra, Kỳ Quân thở dài một cái. Cậu nhanh chóng khoác áo của mình vào chỉnh chu lại áo cho chỉnh tề.

- Con nghĩ không cần sửa lại đâu ạ, cái áo đó chắc vừa với anh Thiên Ân. - Thiên Ân? Ừm có thể Thiên Ân sẽ vừa._bà Linh Nguyệt gật gù liền cầm cái cái áo đi đến giàn máy may. Bây giờ trong đầu bà mới nhớ đến người con đầu lòng mang tên Thiên Ân.

Cửa phòng nhẹ mở có ba bóng người bước vào, Thiên Ân nở nụ cười nhìn Kỳ Quân liền chuyển hướng về bà Linh Nguyệt.

- Mẹ lại may vá nữa sao?_Thiên Ân đi đến ôm vai bà Linh Nguyệt.

- Con về rồi sao? Mẹ định may một cái áo cho Thiên An không hiểu sao nó lại rộng hay con thử xem có vừa không.

Thiên Ân liếc nhìn cái áo, nó được may từ thước vải lần trước anh cùng bà đi mua. Bà còn lấy size của anh, dĩ nhiên cái áo đó là size của anh. Hôm nay bà lại nhận nhầm Kỳ Quân là Thiên An nên size không vừa là phải.

- Được con sẽ thử nhưng để sau đi ạ, hôm nay có đến hai cô con dâu đến chơi._nói xong Thiên Ân hướng Kỳ Quân nháy mắt mấy cái.

Cả hai người con gái liếc mắt nhìn Thiên Ân oán trách. Kỳ Quân chỉ cười không nói, xác thực cậu cũng không biết phải nói gì từ nãy đến giờ bị bà Linh Nguyệt xoay tới xoay lui để xem kích cỡ áo đã không còn sức bàn cãi.

Bà Linh Nguyệt bây giờ mới để ý đến sự xuất hiện của Tiểu Kì cùng Tử An. Vậy là tất cả mọi người lại vây quanh bà, mỗi người nói một chuyện cho bà vui. Thiên Ân nhẹ thả lỏng bản thân, anh thật sự không có cách tìm lại Thiên An cho bà nên chỉ cần bất cứ ai có thể làm bà vui anh sẵn sàng để người đó ở cạnh bà.

Mỗi ngày thấy bà bất chợt mê bất chợt tỉnh Thiên Ân thật sự rất đau lòng. Anh vẫn không thôi trách bản thân, nếu năm đó anh không ham chơi thì Thiên An đã không bị người ta bắt đi cũng không rõ sống chết ra sao. Thiên Ân cười nhạo bản thân một tiếng, anh có quyền lực để làm gì mà ngay cả đứa em trai cũng không tìm lại được.

--------------------------

Hạnh Nghi bước xuống xe trên tay xách một vali kéo đi trên làn đường. Đưa đôi mắt xinh đẹp bị che khuất bởi kính đen liếc nhìn quang cảnh xung quanh liền giương môi cười nhạt.

Ánh nắng hắt những tia sáng gắt gao lên thân ảnh tao nhã của Hạnh Nghi tạo cái bóng đen trên làn đường.

Hình ảnh một thiên sứ cũng lập tức hóa thành ác quỷ, nhìn hình ảnh bề ngoài của một con người thật xinh đẹp tao nhã nhưng bên trong tâm hồn chứa những gì thì không một ai biết được.

Hít một ngụm khí, Hạnh Nghi có chút căng thẳng đưa tay nhấn chuông cửa nhà họ Du. Sự xa hoa của ngôi biệt thự này cô không phải lần đầu tiếp xúc nhưng vẫn không kìm lòng được dâng lên hàng loạt cảm xúc phức tạp. Thân thuộc cũng có mà chán ghét cũng không ít. Từ nay cô sẽ sống ở đây với thân phận không phải của cô.

Cô không thể tưởng tượng được những con người cô luôn xem trọng, luôn tôn kính lại đối xử với gia đình cô như vậy. Không ai có thể ngờ sự xa hoa của biệt thự đã che lấp đi tội ác cùng lỗi lầm mà họ đã gây ra. Họ khiến cô đau một cô sẽ trả lại họ gấp mười.

Từ bên trong biệt thự đi ra một chị giúp việc, thấy Hạnh Nghi người này nheo nheo mắt đánh giá rồi mới nhẹ nhàng hỏi:

- Xin hỏi cô tìm ai?

- Cho tôi hỏi anh Tử Phong có nhà không ạ?_Hạnh Nghi nhẹ cười một cái.

Chị giúp việc có chút ngạc nhiên, từ trước đến giờ cũng chỉ có ba người con gái đến tìm Tử Phong. Cô gái này chính là cô gái thứ ba nhưng rốt cuộc có quan hệ gì với Tử Phong. Chị giúp việc thầm nghĩ hiện tại bạn gái của Tử Phong không phải là Tâm Di sao, nếu cô gái này là đối tác cũng không cần phải đến tận nhà.

- Cậu Tử Phong đi công tác rồi ạ, chỉ có ông bà chủ ở nhà họ đang ở phòng khách cô có gì có thể nói với họ._chờ Hạnh Nghi bước khỏi cổng vào trong biệt thự, chị giúp việc liền khép cổng lại.

- Vậy cũng được cảm ơn chị.

Hạnh Nghi bước theo chị giúp việc đi đến phòng khách, cô liếc mắt nhìn vào trong liền thấy hai người mà cô cho là vô cùng quen thuộc. Nhưng đối với cô hiện tại họ lại vô cùng xa lạ như người dưng nước lã, thù oán chất chồng.

- Ai vậy con?_Bà Nhã Nhàn nhẹ hỏi chị giúp việc.

- Dạ thưa bà có cô gái này muốn tìm cậu Tử Phong._chị giúp việc thưa một tiếng liền cúi đầu đi vào trong.

- Được ta biết rồi._bà Nhã Nhàn khoát tay ra hiệu cho chị giúp việc đi vào trong.

Hai người già theo lời nói của chị giúp việc mà hướng về phía cửa, đáy mắt họ hiện lên tia khó hiểu cùng ngạc nhiên về thân ảnh xinh đẹp trước mặt họ.

Trong trí nhớ của họ chưa từng thấy qua cô gái này, hơn nữa cô gái này còn có quen biết với Tử Phong. Là quen biết sơ hay cái loại quan hệ phức tạp nào khác? Từ trước đến giờ nếu chỉ kết giao sơ qua Tử Phong chưa bao giờ đưa cô gái đó về nhà.

Người mặt dày nhất tìm đến không cần sự cho phép của Tử Phong chính là Tạ Y Ngân. Nhưng từ sau khi có sự xuất hiện của Tâm Di cô ta tuyệt đối bị cấm. Cô gái hiện tại đứng trước mặt họ chắc chắn cũng có thân phận không tầm thường mới có thể ngang nhiên xin gặp Tử Phong tại nhà riêng.

Hạnh Nghi nhìn họ mỉm cười một cái liền tháo kính đen ra, từng động tác đều toát lên nét quyền quý của một tiểu thư. - Cháu chào hai bác, hai bác vẫn khỏe chứ ạ?_giọng nói trong trẻo có chút thân thiết.

- Cô là..._ông Tử Nhạc mấp máy môi.

- Con là Thiên Tư.

Từng chữ được tuôn ra từ khuôn miệng xinh xắn vô cùng nhẹ nhàng. Trái lại tin tức này không hề nhẹ nhàng đối với ông bà Du. Hai người họ kinh ngạc lập tức đứng dậy, một cô gái xa lạ từ đâu đến nhận là đại tiểu thư nhà họ Diệp đã bị hoang phế cách đây mười năm.

Họ không phải không muốn nhận mà sự thật này là quá khó tin. Trước khi chắc chắn họ không thể tỏ bất cứ thái độ gì với cô gái trước mặt. Mặc dù họ một lòng mong muốn Thiên Tư trở về nhưng có chắc cô gái trước mặt là người họ muốn tìm.

- Con...con nói có thật không?_ông Du có chút căng thẳng.

- Con biết rất khó để tin nhưng hai bác hãy nghe con nói._Hạnh Nghi nhẹ nhàng bước đến trước mặt hai người.

- Con ngồi đi có gì cứ từ từ nói._bà Nhã Nhàn cũng mỉm cười đẩy Hạnh Nghi ngồi xuống.

Bà Nhã Nhàn liếc mắt đánh giá lại lần nữa cô gái trước mặt, bà có cảm giác gì đó quái dị cùng xa cách. Thậm chí nó còn xa cách hơn lần đầu bà gặp Tâm Di, có phải vì sự trở về quá bất ngờ khiến bà khó chấp nhận.

Huống hồ cô gái này về với một thân phận không hề tầm thường. Nếu đã nói là Thiên Tư thì chính là hôn thê của Tử Phong. Họ đúng là phải cân nhắc mối quan hệ này. Thiên Tư trở về sẽ có nhiều rắc rối trong tình cảm đối với Tử Phong. Vì tình nghĩa hai gia đình và vì Thiên Tư cùng Tử Phong đã gắn bó từ nhỏ họ không thể làm ngơ.

- Vì sao đã bao năm đến bây giờ con mới trở về?_ông Tử Nhạc nhấp một ngụm trà để lấy lại bình tĩnh.

Ông rất vui khi thấy cô trở về nhưng khó tránh khỏi việc nghi ngờ. Gia đình họ Diệp là một gia đình quyền thế đột nhiển sụp đổ vì một lí do không rõ ràng. Bây giờ lại có người trở về thừa nhận mình là con gái của gia đình đó thật ra có ý định gì? Vả lại Thiên Tư trở về chính là muốn nhắc đến hôn ước với Tử Phong. Thân phận này khiến bao nhiêu cô gái mơ tưởng, khó có thể tránh khỏi những người sinh lòng tham giả mạo thân phận để một bước lên mây.

- Thật ra con được ba mẹ nuôi cứu nhưng vì không có kí ức nên không thể trở về._vẫn dáng vẻ điềm tĩnh Hạnh Nghi một chút chột dạ cũng không có.

- Không phải ta muốn nghi ngờ nhưng con có bằng chứng gì để chứng minh thân phận của con không?_ông Du gương mặt nghiêm nghị.

Hạnh Nghi mỉm cười một cái đưa tay lấy từ trong túi xách ra một sợi dây chuyền bạc, mặt dây chuyền là hình một mặt trăng khuyết trên đó có khắc chữ \"Tư\".

- Đây là sợi dây chuyền mà ba mẹ con lúc trước đã đặt làm cho hai chị em con mỗi người một cái để tránh nhầm lẫn lúc nhỏ.

Sợi dây chuyền bạc sáng lấp lánh được đặt lên trên mặt bàn bằng thủy tinh trong suốt. Sự tinh xảo cùng cao quý của sợi dây chuyền khiến bất cứ ai nhìn vào một lần đều không thể quên. Ông bà Du không chỉ thấy sợi dây chuyền này một lần mà còn thấy rất nhiều lần, chính vì vậy càng không thể không nhận ra.

Bà Nhã Nhàn nhẹ nâng sợi dây chuyền bạc trên tay lên, quả thật đây là sợi dây chuyền đã được đặt làm năm một cặp song sinh ra đời. Hai người họ đã cùng chứng kiến nó được ông bà Diệp cẩn thận đeo vào cổ hai cô con gái song sinh. Sợi dây chuyền có mặt khắc chữ \"Tư\" chính là Thiên Tư, sợi dây có mặt khắc chữ \" Trầm\" chính là Thiên Trầm.

Bà Nhã Nhàn gật đầu tin tưởng liền đưa sang cho ông Tử Nhạc xem xét. Ông Tử Nhạc cũng không tỏ thái độ gì chỉ gật đầu xác nhận. Ông cần bằng chứng để xác nhận cũng đã có còn có cái gì đáng nghi ngờ nữa đâu. Cô gái trước mặt hiện tại chính xác là Diệp Thiên Tư- hôn thê của Tử Phong.

Việc họ đang lo sắp tới là Tử Phong sẽ đối mặt với Thiên Tư thế nào khi bên cạnh anh đã có Tâm Di. Hai cô gái sẽ có cảm nhận như thế nào khi biết người mình yêu còn có một cô gái khác bên cạnh?

- Thế những năm qua con đã ở đâu? Cuộc sống ra sao?_bà Nhã Nhàn bây giờ thật lòng tin tưởng liền bước đến ngồi cạnh Hạnh Nghi nắm bàn tay cô lo lắng hỏi thăm.

- Con sống bên Mỹ ạ, ba mẹ nuôi rất tốt. Chẳng là ba con gặp bất trắc nên qua đời, mẹ vì quá đau buồn nên sinh bệnh...cũng ra đi cách đây không lâu, mẹ con trước khi ra đi mới trao lại cho con tín vật này. Nó đã làm con nhớ lại tất cả...nên mới trở về tìm Tử Phong._Hạnh Nghi kể lại giọng nói có chút nghẹn ngào cùng thương tiếc, hốc mắt liền rơm rớm những giọt lệ tinh khiết.

Bộ dáng của một cô gái mỏng manh, cô còn có cả một quá khứ đau xót như vậy làm ai cũng phải mủi lòng tin tưởng. Ông bà Du không phải tượng đá làm sao không động lòng đây. Họ chỉ thầm thở dài, vẫn là số phận thích đùa giỡn với con người. Vì sao không cho Thiên Tư về sớm một chút, bây giờ cô mới trở về có phải là hơi muộn rồi không?

- Được rồi con đừng khóc, từ bây giờ sẽ có nhà họ Du che chở cho con, còn có cả Tử Phong nữa. Từ nay con cứ xem nơi đây là nhà của mình đi._bà Nhã Nhàn ôm Hạnh Nghi vào lòng vuốt tóc trấn an cô.

- Con cảm ơn hai bác đã tin tưởng con._Hạnh Nghi nhẹ lau đi nước mắt nói lời cảm ơn.

- Con bé ngốc này hai gia đình đã có giao tình từ trước còn khách sáo làm gì, huống hồ nếu không có gì thay đổi con sẽ là con dâu của chúng ta rồi._bà Nhã Nhàn cười một cái.

Nhưng bà thật đau lòng không biết phải nói như thế nào với Tâm Di. Đây là vấn đề tình cảm của lứa trẻ bà thật chất không nên xen vào. Chẳng lẽ lại đi nói với Tâm Di rằng Thiên Tư đã trở về, xin cô chủ động rút lui. Nếu bây giờ bảo bà nói với Thiên Tư rằng Tử Phong đã yêu người khác liệu Thiên Tư có chịu nỗi đả kích này không.

Trước tiên vẫn là chờ Tử Phong về rồi hẳn tính, tình yêu là của Tử Phong cho dù anh chọn ai họ cũng không có quyền phản đối. Nhưng tình nghĩa hai gia đình quá sâu nặng nếu không thực hiện hôn ước kia sẽ bị người đời xem thường rằng vì thấy gia đình họ Diệp sa sút nên mới hủy hôn. Tin này có thể gây mất lòng tin cho nhiều người, sẽ ảnh hưởng không nhỏ đến sự hợp tác của P&A cùng các đối tác sau này.

Hạnh Nghi nghe bà Nhã Nhàn nói mà trong lòng thầm khinh bỉ. Con trai họ đã yêu cô gái khác tại sao họ không nói ra còn giả vờ nhân nghĩa đạo đức làm điểm tựa cho cô. Trong thâm tâm Hạnh Nghi cười lạnh một tiếng, nếu như người trở về thật sự là chị cô thì sẽ đau khổ đến nhường nào khi biết hôn phu của mình đã yêu người khác.

Hạnh Nghi khinh bỉ nhà họ Du. Họ chính là mặt người dạ thú, rõ ràng giao kết với gia đình cô chỉ vì trục lợi. Vậy mà họ không có một chút chột dạ còn ra vẻ tốt lành trước mặt cô, nếu cô không biết được sự thật có phải đã bị bộ mặt thiện lương của họ lừa gạt rồi không.

Nghĩ là nghĩ như vậy nhưng trước mặt ông bà Du cô gái mưu toan này lại nở nụ cười hết sức dịu dàng. Nụ cười ngọt ngào dễ dàng làm sụp đổ hàng rào phòng bị.

- Con biết rồi ạ!

- Thật đáng tiếc Tử Phong đã đi công tác nếu nó biết con về chắc chắn sẽ rất vui._ông Tử Nhạc ung dung mỉm cười một cái.

Thế nhưng ông biết rằng một khi Tử Phong biết chắc chắn không thể nào vui nổi trong tình cảnh này.

- Con cũng rất muốn gặp anh ấy.

Hạnh Nghi nhếch môi cười không rõ ý tứ. Cô chính là muốn chờ xem biểu hiện của Tử Phong sẽ thế nào khi thấy hôn thê của mình đã trở về. Cô muốn tận mắt chứng kiến nhà họ Du sẽ giải quyết chuyện này như thế nào. Cô muốn họ biết rằng có một ngày họ sẽ mất tất cả cũng giống như cô đã từng chịu đựng.

- Để bác đưa con lên phòng nghỉ ngơi._bà Nhã Nhàn nắm lấy tay Hạnh Nghi kéo lên lầu.

- À khoan đã, hai bác có thể giữ bí mật này cho đến khi anh Tử Phong trở về được không ạ, con muốn cho anh ấy một bất ngờ.

Bất ngờ chính là muốn thấy Tử Phong từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Đứng giữa hai người con gái để xem anh sẽ xử lí như thế nào?

Ông bà Du mỉm cười gật đầu đã hiểu, nhưng thật ra họ cũng có ý định chưa muốn nói cho anh biết. Chuyện này không đơn giản, không phải một sớm một chiều có thể giải quyết. Cho dù họ tin tưởng cô nhưng vẫn phải điều tra thân thế hiện tại của cô, mặc dù có xâm phậm đời tư nhưng là bất đắc dĩ.