Nếu để anh khó xử vậy để tự một mình em đau trả lại cho anh hạnh phúc, hãy xem như anh và em có duyên không phận.
Nếu có chuyện gì anh cũng sẽ cùng em đối mặt vì sao không cho anh cơ
hội, anh đã từng nói cho hết cuộc đời này người anh yêu cũng chỉ có em.
Tại một quán cà phê cách phòng khám không xa.
Không gian quán vô cùng thoải mái, hai bên quán có đài phun nước làm
cho người ta có cảm giác rất mát mẻ. Trong tình cảnh oi bức của khói bụi đường cùng xe cộ thì nơi này quả là thoáng đãng vô cùng lí tưởng để
thưởng thức cà phê cùng nhau nói chuyện hàn huyên.
Hai cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhau, một dáng người trông cứng rắn tự tin, một dáng người có sự mỏng manh mềm yếu.
Tâm Di điềm tĩnh khuấy ly nước đưa lên môi uống một ngụm, Hạnh Nghi
cũng tương tự nhưng trông bộ dạng có chút quá tự tin nên thành ra kiêu
ngạo.
- Bạn muốn nói chuyện gì với tôi?_Tâm Di không có hoài nghi cười một cái.
Chẳng qua vừa định đi đến một chỗ chờ Tử Phong đến đón, Tâm Di nghe
phía sau có tiếng người gọi nên xoay người quan sát liền thấy Hạnh Nghi
nở nụ cười. Hạnh Nghi nói rằng có chuyện muốn nói với cô nên hai người
tìm một nơi để ngồi, vì gặp bạn nên Tâm Di đã quên mất lời Tử Phong rằng chờ anh đến đón.
- Cũng không có gì chỉ là tình cờ đi ngang đây thấy bạn nên muốn nói chuyện một chút._Hạnh Nghi cười thái độ hòa nhã.
Trong thâm tâm Hạnh Nghi có chút không nở nhưng mục đích của cô lại
quan trọng hơn. Nghe Thiên Ân nhắc đến Tâm Di cô mới nhớ còn một việc
phải làm là tách Tâm Di khỏi Tử Phong nếu kế hoạch có Tâm Di căn bản có
khó khăn.
- Thật không có gì sao? Tôi thấy bạn hình như có tâm sự thì phải._Tâm Di hút một ngụm nước từ trong cốc.
Tâm Di cười đưa cặp mắt trong veo nhìn Hạnh Nghi ngờ vực tra hỏi. Nhìn
bộ dạng Hạnh Nghi rõ ràng có chuyện quan trọng muốn nói nhưng không chịu hé môi.
- Tôi tò mò muốn biết nếu Tử Phong có người con gái khác bạn sẽ tính như thế nào?_Hạnh Nghi nhếch môi cười.
Tâm Di nghe câu hỏi mà nụ cười trên môi cứng lại có chút không tự
nhiên. Cô đang thắc mắc tại sao Hạnh Nghi quan tâm đến chuyện này. Tử
Phong mới rời khỏi cô chưa đầy hai tuần đã có người con gái khác sao?
Không có khả năng.
Tâm Di lại cười lấy lại bình tĩnh, cô tự nghĩ chỉ vì Hạnh Nghi thấy Tử
Phong quá hoàn hảo nên muốn thử lòng cô. Có thể Hạnh Nghi muốn xem thái
độ của cô đối với việc khi anh không chung thủy sẽ xử lí như thế nào
thôi.
- Anh ấy không có khả năng có người con gái khác._cô vô cùng tin tưởng anh.
- Nếu cô gái đó là cô gái anh ấy yêu trước khi yêu bạn thì sao?_Hạnh Nghi tiếp tục đặt vấn đề.
Tâm Di đến lúc này thì thật sự mất bình tĩnh, người con gái anh yêu
trước khi anh yêu cô không phải là hôn thê của anh sao. Cô khi chấp nhận yêu anh cũng không có nghĩ đến vấn đề này bởi vì ai cũng nói với cô
rằng cô gái kia đã chết. Một nười đã chết làm sao có thể trở về nên Tâm
Di chưa hề lo nghĩ đến điều Hạnh Nghi vừa nói.
- Vẫn không có khả năng vì cô gái kia đã chết._Tâm Di phản xạ trả lời theo suy nghĩ.
- Ai nói với bạn cô ấy đã chết, cô ấy vẫn còn sống và đã trở về._Hạnh
Nghi ánh mắt sắc bén quét qua gương mặt sắp tái nhợt của Tâm Di.
Lời nói Hạnh Nghi rất nhẹ nhàng nhưng lại như một tảng đá đè ép trái tim Tâm Di.
Bàn tay Tâm Di run rẩy cầm chặt ly nước, cô đưa lên môi nhấp một ngụm
để trấn tĩnh bản thân. Đôi môi Tâm Di hình như cũng trở nên run rẩy
theo, đáy mắt có chút đau xót cùng tuyệt vọng.
Tâm Di cười chua xót trong lòng, cô đang nghĩ nếu thật sự cô gái kia còn sống và đã trở
về cô sẽ xử lí như thế nào? Cô tiếp tục giành lấy Tử Phong hay chạy trốn tự động rút lui khỏi cuộc tình này. Một cuộc tình từ đầu cô vốn không
nên bước chân vào.
- Bạn đang đùa với tôi có phải không?_Tâm Di giương môi cười gượng mong một lời nói đùa từ Hạnh Nghi.
- Tôi không đùa._Hạnh Nghi dứt khoát dẹp bỏ hi vọng cuối cùng của Tâm Di.
Lúc nãy Tâm Di đã cảm thấy rất thoải mái vì sao bây giờ trở nên ngột
ngạt khó thở vô cùng. Cô là đang nghe chuyện gì, tại sao mới nghe qua mà cảm thấy như bị hất một gáu nước lạnh vào mặt.
- Vì...vì sao bạn biết chuyện này?_Tâm Di cố nghĩ cũng không ra.
Hạnh Nghi đâu có quen biết nhà họ Du làm sao biết được chuyện lớn như vậy trong khi chính cô lại không biết.
- Rất đơn giản cô gái đó đang ngồi trước mặt bạn._Hạnh Nghi vô tình ghim một cây kim thật sâu vào tim Tâm Di.
Tâm Di đôi mắt đờ đẫn không chớp lấy nửa cái, cô muốn phủ nhận lời nói
của Hạnh Nghi, muốn cười lớn một cái bảo rằng Hạnh Nghi đang giỡn rất
vui. Thế mà cả thân người cô run rẩy, cô không đủ kiên cường để coi như
chưa nghe bất cứ cái gì.
- Bạn có thể đừng đùa nữa được không?_Tâm Di cố chống chế.
- Tôi rất nghiêm túc, tôi chính là hôn thê của anh Tử Phong._Hạnh Nghi không có khả năng dừng lại chuyện đang làm.
Hạnh Nghi rất muốn nói một câu \" tôi đang đùa thôi!\" nhưng không
thể. Cái thù hận kia đã ăn sâu vào cô mười năm qua nên bằng mọi thủ đoạn cô phải chắc chắn bước được vào nhà họ Du. Nếu có Tâm Di bên cạnh Tử
Phong thì anh sẽ không dễ dàng chấp nhận cô như vậy.
Nếu Tâm Di có đau khổ thì phải trách cô đã vô tình vướng vào thù hận giữa cô và nhà họ Du.
- Tôi không thể tin, nếu như vậy vì sao bây giờ bạn mới trở về?_Tâm Di
trong nhất thời không tin, trong giọng nói có chút nghẹn ngào.
Nếu là hôn thê của Tử Phong vì sao Hạnh Nghi không trở về sớm hơn bây
giờ lại nói ra để chứng minh điều gì? Là muốn tuyên bố sẽ giành lại Tử
Phong từ tay cô hay muốn cô tự động rút lui?
- Bạn không tin
tôi cũng không có cách khác, hơn nữa nhà họ Du và họ Lăng đã thừa nhận
tôi. Vì tôi bị mất kí ức nên không thể trở về. Bây giờ tôi nhớ lại mới
nhận ra bản thân không thể quên Tử Phong._Hạnh Nghi nhàn nhã khuấy khuấy ly nước.
Tâm Di đã không còn biết được gì nữa, sự thật này quá khó chấp nhận. Người cô luôn xem là bạn lại đột nhiên xuất hiện với một thân phận khác muốn cướp đi người cô yêu. Muốn Tâm Di trong nhất thời
chấp nhận thật không có khả năng.
- Vậy bạn nói với tôi là có ý gì?_Tâm Di run rẩy môi hỏi lại.
- Tôi muốn bạn rời xa anh ấy! Bạn cũng biết nếu có bạn anh ấy sẽ rất khó xử._Hạnh Nghi cương quyết tách Tâm Di khỏi Tử Phong.
Cả đất trời như tối sầm trước mắt Tâm Di.
Rời xa Tử Phong?
Tâm Di lòng đau thắt khi nghe đến hai từ \" rời xa\". Rời xa anh cô có bao nhiêu thống khổ, rời xa anh cô còn đau hơn cả cái chết. Không
còn anh bên cạnh tim có còn là của cô hay không? Hay trái tim đó cũng
chết theo tình yêu của cô và anh.
Điện thoại Tâm Di lại reo
trong túi xách, Tâm Di cúi đầu xin lỗi Hạnh Nghi nghe điện thoại. Bàn
tay Tâm Di run rẩy cầm điện thoại, đáy mắt có chút hoảng loạn. Trong
tình cảnh hiện tại cô không có can đảm nghe điện thoại, cô sợ.
Tử Phong!
Cái tên trên điện thoại đang nhấp nháy chính là anh, cô không đủ dũng
khí nghe giọng nói của anh. Tâm Di chỉ sợ rằng nghe được một âm điệu nào đó của anh cô sẽ lập tức bật khóc. Từng cử chỉ quan tâm yêu thương của
anh cô vẫn còn nhớ rất kĩ.
Nụ hôn ngày mưa đó đã kéo cô đến với anh.
Vòng ôm từ phía sau của anh vô cùng vững chãi.
Vòng tay ấm áp của anh ngày cô bị bắt cóc.
Nụ hôn tạm biệt mỗi lần anh rời đi.
Ánh mắt lo lắng của anh mỗi lần cô biến mất không lí do.
Giọng nói ấm áp chúc cô ngủ ngon mỗi đêm.
Nụ cười yêu thương mỗi lần anh trêu chọc cô.
Hình ảnh cuối cùng anh rời sân bay vẫn còn quanh quẩn trong tâm trí cô.
Rất nhiều! Rất nhiều tình cảm anh dành cho cô. Nó đã khắc sâu vào tận
tim không có khả năng phai nhạt. Vì sao bây giờ cô cảm thấy những cái đó chỉ giống như một giấc mơ dài mà ông trời thương tình cho cô ở bên cạnh anh. Đến bây giờ có lẽ cô đến lúc phải trả sự yêu thương của anh cho
một người đáng lí ngay từ đầu được nhận. Dù tim cô rất đau nhưng xem ra
cô phải làm như vậy. Cô không muốn làm anh khó xử trong việc lựa chọn
hôn thê và cô. Nếu để anh lựa chọn trong đau khổ thì hãy để cô ra đi,
nếu sự xuất hiện của cô làm anh khó xử như vậy thì hãy để cô rời khỏi
anh. Người cô yêu cần một người chăm sóc nhưng lại không phải cô. Tâm Di nuốt lệ vào tim, cô sẽ chọn cách rời xa anh. Ánh mắt đau xót ứ đọng lệ
của Tâm Di nhìn chằm chằm vào tên và ảnh của Tử Phong trên màn hình điện thoại, trong tấm ảnh đó có cả cô. Tấm ảnh đó chính là nụ hôn của anh
ngày mưa đã dành cho cô đã bị 3K chụp lại đưa cho cô.
Tâm Di
nhắm mắt hai hàng lệ chảy dài trên gương mặt thanh thuần, Tâm Di nghẹn
ngào cùng thống khổ đưa tay tắt nguồn điện thoại. Tạm thời cứ như vậy,
cô biết cô trốn không khỏi anh sớm muộn cũng phải đối mặt tuy nhiên hiện tại cô không muốn gặp anh. Chỉ sợ sau khi gặp ngay cả can đảm rời khỏi
anh cô cũng không có thì làm sao bóp chết tình yêu của cô dành cho anh.
\" Xin lỗi anh Tử Phong, em rất yêu anh nhưng em không muốn anh khó xử.\"
- Nếu tôi không rời khỏi thì sẽ thế nào?_Tâm Di hỏi lại, đưa tay quệt đi hàng lệ.
- Không có sao, tôi chỉ có thể nói rằng không muốn chính miệng Tử Phong nói ra điều này tránh làm bạn càng thêm đau lòng mà thôi. Bạn thử so
sánh giữa một người anh ấy yêu, tìm kiếm và chờ đợi năm năm với một cô
gái chỉ mới yêu chưa đến một năm thì anh ấy sẽ chọn ai? Không chừng anh
ấy chỉ xem bạn là người thay thế, bạn hà tất cố chấp như vậy.
Sự so sánh của Hạnh Nghi không phải bất hợp lí, mặc dù có khó khăn trong lựa chọn nhưng thế có lợi hoàn toàn thuộc về Hạnh Nghi.
Thế thân?
Chẳng lẽ những gì anh làm cho cô bấy lâu đều là dành cho hôn thê của anh?
Tâm Di nhận thua.
Cô đúng là người đến sau, cô không đủ khả năng hi vọng tình yêu của Tử
Phong dành cho cô nhiều hơn hôn thê của anh. Kể cả danh phận lẫn địa vị
của Hạnh Nghi đều hơn hẳn cô. Nhà họ Du thay vì chấp nhận cô thì chắc
chắn sẽ chấp nhận hôn thê của Tử Phong.
- Không cần nói nữa, tôi muốn có thời gian suy nghĩ._Tâm Di từ chối nghe tiếp.
Càng nghe Tâm Di chỉ càng đau đớn, cô vẫn nuôi hi vọng nhưng càng nghe Hạnh Nghi nói cô thật sự rơi vào tuyệt vọng.
- Bạn cứ suy nghĩ, tôi cũng không ép chỉ là muốn tốt cho bạn mà thôi.
Kỳ Quân chẳng phải cũng đang yêu Tử An sao? Nếu bạn làm chuyện thêm phức tạp hai người họ sẽ có kết quả sao?_Hạnh Nghi khẽ động khóe môi ra
chiều lời mình nói là có ý tốt.
So với Y Ngân thì Hạnh Nghi
khôn khéo hơn rất nhiều không cần đe dọa hay hành hạ. Chỉ cần dùng tình
bạn bè và tình yêu của Tâm Di ra lập tức có thể lung lay cô. Hạnh Nghi
làm bạn Tâm Di ngay từ đầu hoàn toàn có mục đích, mặc dù cũng có chút
tình cảm là thật. Nhưng tình bạn đó không đủ lớn để cản trở cô thực hiện mục đích của mình. Tâm Di yêu Tử Phong như vậy chỉ cần biết anh đau khổ hay khó xử chắc chắn sẽ tự mình rời đi cũng không cần đến Hạnh Nghi ép
buộc.
- Được, nếu Tử Phong khó xử như vậy tôi sẽ tự động rời
đi, bạn cũng phải hứa với tôi chăm sóc anh ấy thật tốt._Tâm Di nén nỗi
đau chôn chặt tận đáy lòng trao quyền chăm sóc người mình yêu cho người
con gái khác.
Tâm Di nghẹn ngào, cô vì anh, vì Kỳ Quân và Tử An sẽ tự một mình ôm lấy nỗi đau này.
- Dĩ nhiên, tôi rất yêu Tử Phong sẽ không có khả năng làm anh ấy đau khổ._Hạnh Nghi tử tế gật đầu.
Hạnh Nghi cười lạnh trong lòng, cô không muốn thấy Tử Phong hạnh phúc
thì đúng hơn. Nỗi đau phải xa người mình yêu, bị chính người mình yêu
rời đi còn thống khổ gấp vạn lần. Cô chính là muốn thấy bộ dạng thống
khổ của Tử Phong cùng sự rối loạn của nhà họ Du.
-------------------------------
Tử Phong lái xe đến trước phòng khám nhưng không thấy Tâm Di, anh nhìn
quanh cũng không thấy. Anh có chút rối loạn trong lòng, anh đã đến rất
gần vì sao vẫn không nhìn thấy cô. Ánh mắt thâm sâu quét khắp con đường
cũng không thấy Tâm Di.
Tử Phong bước xuống xe gọi điện thoại
cho Tâm Di, ánh mắt lo lắng nhìn quanh. Nhưng anh không nghe được giọng
của cô, chỉ có một hồi chuông dài không người bắt máy. Điện thoại tắt
ngang, Tử Phong nhíu mày có gì đó không bình thường. Tâm Di chưa bao giờ tắt ngang điện thoại của anh. Tử Phong kiên nhẫn gọi lại lần hai nhưng
lại là tiếng nhà mạng.
Điện thoại tắt nguồn.
Tử Phong
nắm chặt điện thoại, trong lòng dâng trào sợ hãi. Anh đã về sớm hơn dự
định nhưng vẫn chậm sao? Đừng nói với anh cô gặp nguy hiểm đi!
Tâm Di!
Tử Phong gọi điện cho người cận vệ mong anh ta biết được Tâm Di đang ở đâu.
- Tâm Di ở đâu?_Tử Phong hạ giọng cố giữ bình tĩnh.
- Cô ấy đang ở trong quán cà phê đối diện phòng khám với Hạnh Nghi. Tôi có việc bận nên trở về xử lí có cho người theo dõi hai người họ vẫn
chưa rời khỏi đó._người cận vệ điềm tĩnh đáp.
Hạnh Nghi?
Cái tên này khiến Tử Phong có cảm giác bất an. Tử Phong\" ừ\" một
tiếng tắt máy hướng quán cà phê đi tới. Anh không đủ nhẫn nại chờ cô rời khỏi quán. Tử Phong vừa bước vào quán làm cho không gian dường như
ngưng động. Có rất nhiều ánh mắt đổ dồn về phía anh, dáng người cao ráo
trong quần tây đen cùng áo sơ mi đen lịch lãm toát lên sự băng lãnh. Ánh mắt Tử Phong dò xét xung quanh tìm Tâm Di.
Dĩ nhiên sự xuất
hiện của Tử Phong cả hai cô gái đều thấy. Hạnh Nghi chính là cố ý chờ Tử Phong đến. Cô muốn diễn một màn kịch cho Tâm Di xem mà Tử Phong cũng
không kịp trở tay.
- Tử Phong đến rồi có cần hay không tôi
nhường không gian cho hai người nói chuyện?_Hạnh Nghi tươi cười đề nghị, ánh mắt tự tin không có nửa điểm sợ sệt.
- Không cần, tôi không muốn anh ấy thấy tôi. Anh ấy đến cứ nói tôi đã
đi._Nói xong Tâm Di liền đứng dậy cầm lấy túi xách rời khỏi đó đi đến
lối thoát hiểm phía sau.
Bước chân cô có chút loạng choạng, cô
lại nhìn thấy anh. Tuy chỉ nhìn từ xa nhưng nó làm Tâm Di lưu luyến
không muốn rời, tim cô đau thắt. Cô muốn lưu giữ lại hình ảnh của anh.
Tâm Di mỉm cười đau xót, anh vẫn đẹp trai vẫn rất phong độ, anh tiều tụy thì phải ? Lệ rơi theo bước chân, Tâm Di cố bước thật nhanh để Tử Phong không nhìn thấy cô.
Vì Tâm Di cùng Hạnh Nghi ngồi ở chỗ khá
khuất nên phải một lúc Tử Phong mới nhìn thấy bàn của hai người. Tuy
nhiên anh chỉ nhìn thấy Hạnh Nghi không thấy Tâm Di. Bởi lẽ ngay sau khi Tâm Di khuất sau cánh cửa anh mới nhìn thấy bàn của hai người. Quán
rộng người đông anh chỉ sợ mình nhìn không kĩ nên cố quan sát xung quanh nhưng vẫn không thấy Tâm Di. Tử Phong bước nhanh đến bàn của Hạnh Nghi.
Hạnh Nghi mỉm cười đứng dậy nhanh như chớp sà vào lòng gắt gao ôm lấy Tử Phong. Tử Phong còn chưa kịp hỏi tin tức của Tâm Di đã bị một màn này của Hạnh Nghi làm cho cứng người, hít thở không thông. Đôi mày
anh nhíu lại khó chịu, cô ta là đang giở trò gì trước mặt bao nhiêu
người ôm lấy anh. Hơn nữa anh lại là bạn trai của Tâm Di cô ta không
biết tự trọng hay sao?
Cả quán cà phê cũng mắt to mắt nhỏ nhìn
hai con người trong tư thế hết sức mờ ám. Có người cười, có người thích
thú dán mắt xem rồi bàn tán.
Nhưng có ai biết sau cánh cửa
thoát hiểm có một cô gái chưa rời đi, tim đau đến nghẹt thở. Tâm Di
không thể tin vào mắt, ai có thể nói cho cô biết rằng nhìn người mình
yêu cùng cô gái khác trong tình trạng như vậy có bao nhiêu đau khổ. Tâm
Di che kín miệng cố nén tiếng khóc bật ra. Tâm Di không còn đủ kiên
cường để đứng đây chứng kiến cảnh này nữa. Cô thật sự không còn đường
lựa chọn, cô không ngoan cố đến nỗi đi giành giật hôn phu của người
khác, cô không muốn làm người thứ ba.
\" Tử Phong! Anh thật sự không lựa chọn em.\"
Tâm Di vụt theo cửa sau chạy khỏi quán cà phê trong hàng nước mắt tuôn
rơi, cô cứ chạy như vậy nhưng không biết là đang vì cái gì mà chạy đi.
Vì cô muốn rời xa Tử Phong hay vì muốn chạy trốn? Sự thể như vậy cô
không có can đảm đối diện. Tâm Di chạy mệt rồi lại đi, cô thất thần đi
trên vỉa hè, bước chân siêu vẹo như người say làn tóc có chút rối loạn.
\" Bụp!\"
Tâm Di bị một người vô tình đụng ngã, cô vô thức ngồi bẹp xuống đưa tay chống đỡ. Tay cô lại đau, nó rướm máu nữa rồi, vết thương cũ của cô
chưa khỏi.
- Xin lỗi cô có sao không?_người phụ nữ lo lắng nhìn Tâm Di đang ngồi bẹp tâm trạng có vẻ rất xấu.
- Không...không sao._Tâm Di cố cười dù trên mi giọt lệ còn đọng.
Tâm Di khoát tay cho người phụ nữ rời đi cứ mặc cô, người phụ nữ thấy cô như vậy cúi đầu xin lỗi liền rời đi.
Tâm Di một mình ngồi nơi đó, đưa bàn tay lên nhìn, cô có vết thương thể xác nhưng rồi sẽ khỏi. Vậy vết thương lòng này đến khi nào sẽ khỏi? Cô
vẫn phải chấp nhận sự thật Tử Phong đang rời xa cô, anh dùng vòng tay
từng che chở cô để che chở một cô gái khác rồi.
Tâm Di muốn
đứng dậy nhưng không có khả năng, cô không có sức. Chân cô cũng rướm máu là cô ngã đã sơ ý để chân cạ vào gạch làm bằng xi măng không trơn nhẵn. Tâm Di có chút chật vật trong bộ dạng này từ lúc nào cô trở nên xui xẻo như vậy liên tiếp bị thương. Tâm Di cố chịu đau tìm trong túi xách khăn giấy, cô cố đứng dậy ngồi vào mép bồn cây cảnh gần đó. Tâm Di rơi nước
mắt nhưng bàn tay không lau nước mắt lại run rẩy lau đi vết máu trên
chân của mình, cô cứ như vậy để nước mắt tuôn rơi.
Cô nhớ Tử Phong đã từng giúp cô băng bó chân lúc cô bị sai khớp, bây giờ cô phải tự xử lí vết thương này có chút chua xót.
Xe cộ đông đúc người qua kẻ lại không ngớt, không gian ngưng động để một cô gái yếu đuối ôm đau khổ ngồi bên vỉa hè.
Gió thổi!
Bụi cuốn!
Lá rơi!
Tất cả bay đi cũng không cuốn hết sự đau khổ của Tâm Di.
- Xử lí vết thương như vậy không tốt đâu.
Tâm Di kinh ngạc ngước nhìn người trước mặt, đôi mắt trong veo còn nước mắt khẽ động mi mắt lại lập tức cụp mắt nhìn vết thương.
Trong khi tại quán cà phê mọi việc lại không hề như Tâm Di nghĩ. Ngay
khi Hạnh Nghi sà vào lòng Tử Phong anh đã lãnh đạm đẩy ra không chút lưu tình. Anh có chút bực dọc đáy mắt sâu lắng liền nhìn quanh tìm kiếm Tâm Di.
- Cô nên tự trọng một chút! Tâm Di đâu?_Tử Phong lãnh đạm chấp vấn.
- Tâm Di không có ở đây. Em quên chưa nói cho anh biết, em là Thiên Tư. Em đã trở về anh không vui sao?_Hạnh Nghi mỉm cười còn định ôm lấy tay
Tử Phong.
Tử Phong nhếch môi cười lạnh gạt tay Hạnh Nghi ra khỏi tay anh. Âm điệu thoát ra càng băng lãnh không chút cảm tình.
- Cô diễn kịch còn rất kém.
- Em nói thật, hai bác đã thừa nhận em.
- Cô qua mặt được họ không qua mặt được tôi đâu.
- Anh không thể phủ nhận em là hôn thê của anh. Anh nhìn đi đây là minh chứng._Hạnh Nghi đưa sợi dây chuyền đung đưa trước mặt Tử Phong.
- Cô nên rút lại lời mình nói. Cho dù có kỉ vật đối với tôi cô vẫn
không phải cô ấy. Tôi hỏi lần cuối Tâm Di ở đâu?_Tử Phong bắt lấy cổ tay Hạnh Nghi gằn từng chữ.
Hạnh Nghi kinh ngạc nhìn khuôn mặt
lạnh tanh của Tử Phong có chút hoảng sợ. Không giống như cô nghĩ khi
nghe đến tên Thiên Tư anh phải tỏ thái độ ngạc nhiên cùng vui mừng hoặc
khó xử chứ. Vì sao ngay cả một biểu hiện như cô nghĩ cũng không có. Thậm chí lời cô nói anh xem như gió thoảng qua tai, trong mắt anh chỉ có mỗi Tâm Di. Cô thật không ngờ Tâm Di trong lòng Tử Phong quan trọng như
vậy.
- Cô...cô ấy vừa đi._Hạnh Nghi đau đớn nhăn mặt.
Tử Phong hừ lạnh một tiếng hất mạnh tay Hạnh Nghi ra, làm cô lảo đảo ngã xuống ghế. Tử Phong liếc mắt xoay người rời đi.
Hạnh Nghi không nhận ra cái sai của mình vẫn cố chấp đứng dậy ôm lấy Tử Phong từ phía sau. Nước mắt như dự trữ sẵn lập tức tuôn ra.
- Anh Tử Phong! Em thật sự là Thiên Tư, anh không tin em sao? Anh đừng đi em rất vất vả mới có thể trở về bên cạnh anh.
Tử Phong đứng tại chỗ bị Hạnh Nghi gắt gao ôm lấy cố gắng kìm nén tức
giận trong lòng. Anh muốn cho cô một cơ hội nhưng cô cố chấp như vậy anh không thể tha thứ được. Tử Phong dùng lực gỡ bỏ hai cánh tay mảnh khảnh đang ôm lấy anh. Anh xoay người đẩy Hạnh Nghi ra xa.
- Tôi muốn cô rút lại tất cả lời nói lúc nãy, tôi không muốn nghe bất cứ lời nào nữa.
- Vì sao em phải rút lại, em đang nói sự thật. Cả hai bác cùng anh
Thiên Ân đều thừa nhận em vì sao anh không thừa nhận? Anh vì cô gái mới
quen chưa đầy một năm muốn hủy bỏ hôn ước cùng tình cảm của chúng ta bao năm sao?_Hạnh Nghi nắm chặt tay kiên quyết kháng cự.
Kết quả
này không như cô mong đợi, thật ra cô làm sao để Tử Phong tin tưởng. Cô
được Hạo Minh thông báo rằng Tử Phong đã trở về sớm hơn dự định nên mới
gấp rút gặp Tâm Di. Cô chính là muốn trước mặt Tâm Di diễn một màn kịch
nhưng Tử Phong hầu như không một chút cảm xúc.
Khóe môi Tử
Phong co giật, anh đang nghĩ cô gái này thật sự rất to gan một mực khẳng định bản thân là hôn thê của anh để làm cái gì. Nếu như anh không thừa
nhận thì cô ta sẽ như thế nào mà thừa nhận thì sẽ ra sao? Tóm lại cô gái này trong mắt anh không có phần trăm ảnh hưởng. Nhưng là cô gái này
rành hôn ước của anh cùng Thiên Tư như vậy còn có cả kỉ vật thì có thể
là ai? Tuy nhiên anh không có thời gian nghĩ đến anh phải gấp rút rời
khỏi chỗ này đi tìm Tâm Di. Hình ảnh trong đầu anh hiện tại chỉ có Tâm
Di, anh đang lo lắng cô đã gặp chuyện gì lại không liên lạc với anh.
- Tôi có thể trả lời cô. Thứ nhất cô không phải hôn thê của tôi. Thứ
hai tôi chưa hề hủy bỏ hôn ước. Thứ ba người tôi yêu đúng là Thiên Tư
nhưng không phải cô._Tử Phong hạ thấp giọng nhưng trong giọng nói rõ
ràng có chất giọng cảnh cáo.
Hạnh Nghi kinh hãi lùi lại vài
bước, anh đang nói Thiên Tư nhưng lại khẳng định không phải cô. Thật ra
anh đã đoán biết được những gì?
- Em nghĩ anh vì có cô gái khác nên muốn ruồng bỏ một hôn thê mất hết tất cả như em._Hạnh Nghi không bỏ qua.
- Tôi lặp lại tôi và cô không có quan hệ gì cả cho nên không có sự
ruồng bỏ. Cho đến bây giờ tôi chỉ có một hôn thê và suốt đời cũng chỉ
yêu một mình cô ấy._Tử Phong nói xong lại nhấc bước rời đi.
Hạnh Nghi ngờ vực, anh bảo chỉ yêu một người vậy Tâm Di anh xem là gì? Thế thân?
- Anh muốn tìm Tâm Di sao? Cô ấy chắc chắn không muốn gặp anh đâu._Hạnh Nghi tức giận khiêu khích, đắc ý cười lạnh.
Mày Tử Phong nhíu lại bước chân khựng lại. Tâm Di của anh quả nhiên bị cô gái này giở trò. Cô chắc chắn chịu uất ức rời đi.
- Cô đã nói gì vói Tâm Di hả?_Tử Phong gằn giọng trừng mắt tức giận càng ngày càng tiến sát Hạnh Nghi.
- Em...em chỉ nói em là hôn thê của anh, em biết anh chỉ xem cô ấy là
thế thân của em thôi đúng không? Đó là sự thật._Hạnh Nghi lùi lại ngồi
hẳn xuống ghế ánh mắt sợ sệt nhìn Tử Phong nhưng vẫn cố giương môi cười.
Anh lúc này thật sự đáng sợ không giống như cô đã nghĩ. Mỗi
ngày cô vẫn thấy anh cùng Tâm Di bước đi không phải dáng vẻ này. Khi đi
cạnh Tâm Di anh rất ôn hòa không như bây giờ ánh mắt sắc lạnh giống như
muốn bóp chết cô ngay tại chỗ.
- Cô rất giỏi, nhưng có một điều tôi muốn nói cho cô biết Tâm Di có bất cứ tổn hại nào cô sẽ chịu lại
gấp trăm lần thống khổ._Tử Phong cầm ly nước của Hạnh Nghi lên thả nhẹ
xuống sàn.
Anh giẫm đạp lên những mảnh thủy tinh trừng mắt đe
dọa Hạnh Nghi. Nếu cô không muốn sống tốt anh sẽ để cô toại nguyện.
Những mảnh thủy tinh bị anh giẫm đạp tan nát chính là một minh chứng cô
sẽ có kết quả tương tự.
Những bàn bên cạnh thấy hành động của Tử Phong cũng trở nên rét run câm lặng không hé nửa câu bàn luận.
Sau lưng Tử Phong lập tức xuất hiện một người cận vệ, anh ta nói nhỏ
vài điều vào tai anh. Tử Phong xoay lưng về phía Hạnh Nghi nhàn nhã hạ
giọng ra lệnh.
- Lập tức đưa vị tiểu thư này đến phòng điều tra của FA giao cho 3K.
Người cận vệ thoáng ngạc nhiên, cô gái trước mặt là phạm phải lỗi lớn
lao gì lại đưa đến phòng điều tra của FA? Nhưng hiện tại anh ta không
dám hỏi chỉ có thể làm theo.
- Đã rõ!_người cận vệ gật đầu một cái.
- Tiểu thư mời!_người cận vệ lịch thiệp đưa tay ra hiệu mời Hạnh Nghi.
- Anh muốn làm gì?_Hạnh Nghi nhìn chằm chằm bóng lưng Tử Phong.
- Cô muốn biết vì sao tôi không thừa nhận cô thì hãy đợi đến khi tôi
tìm được Tâm Di chúng ta lại trao đổi sự việc này._Tử Phong lạnh nhạt
bước đi.
Hạnh Nghi có chút hoảng không muốn bước đi, cô nhớ Hạo Minh ngồi gần đây vì sao không thấy? Hạo Minh đã đi đâu?
\" Hạo Minh anh bỏ mặt em vì Tâm Di sao?\"
Hạnh Nghi có chút chua xót bước đi theo lời người cận vệ.
Tử Phong không chần chừ bước nhanh ra khỏi đó, dáng vẻ vô cùng lo lắng. Điện thoại của anh không ngừng gọi cho Tâm Di nhưng máy cô vẫn tắt
không có tín hiệu trả lời. Tử Phong lái xe đi tìm Tâm Di nhưng cô hiện
tại không biết đang ở đâu?
\" Tâm Di em đang ở đâu? Có thể mở điện thoại được không?\"
Anh đúng là lo lắng không sai, anh có cảm giác cô thật sự đang rời xa
anh. Chỉ mới lúc nãy anh còn nghe giọng nói của cô bây giờ lại không
biết cô ở nơi nào. Tử Phong lo lắng đến độ gương mặt hiện rõ sự mệt mỏi
cùng tuyệt vọng. Tâm Di bị cô gái kia gây cho hiểu lầm rằng hôn thê của
anh đã trở về nên chắc chắn vô cùng tuyệt vọng cùng đau khổ. Cô lại một
mình chịu nỗi đau này không nói cho anh biết. Cô trốn tránh anh sao, như vậy không có ích gì cả chỉ làm mọi chuyện thêm rối. Hôm nay anh còn
muốn đưa cô về nhà công bố thân phận cho mọi người biết nhưng anh thế
nào lại chậm hơn cô gái đa mưu kia.
Anh đã bao lần nói với Tâm
Di không cho cô rời khỏi anh khi không có sự cho phép của anh vì sao cô
vẫn như vậy. Cô là đang ở đâu lại như không còn ở xung quanh đây.
Anh mới trở về cô lại biến mất, cô không biết anh có bao nhiêu nhớ
nhung muốn dùng vòng tay của anh để yêu thương bảo vệ cô. Cô cứ như vậy
mà biến mất không cần quan tâm đến cảm nghĩ của anh, sự lo lắng của anh
cũng không có tác dụng. Anh muốn chính là nhìn thấy cô nhưng ngay cả tin tức của cô anh cũng không có thì phải làm thế nào để đến bên cạnh cô
đây.
Anh không cho phép bản thân sợ hãi, anh lại nhớ đến ngày
cô bị Hạo Minh bắt đi anh như điên cuồng tìm kiếm. Bây giờ lại một lần
nữa anh tìm kiếm trong vô vọng. Tử Phong nhìn hai bên làn đường không có bất cứ ai cả.
Tâm Di!
Tử Phong khó khăn hít thở, anh
đập mạnh tay vào vô-lăng một cái, bất lực có, đau đớn có. Nếu thật sự
Tâm Di đã xảy ra chuyện thì anh sẽ không tha cho Hạnh Nghi.
Anh tấp xe vào một bên, bước ra khỏi xe để nhìn quanh vỉa hè, anh cố chạy
một đoạn thật dài nhưng không có bóng ai cả. Lúc nãy người cận vệ nói
thấy cô ngồi trên vỉa hè này vì sao không thấy? Anh đang nghĩ cô có thể
đã lên taxi về nhà hoặc đến chỗ Tiểu Kì, cô không có khả năng đến nơi
khác.
- Tâm Di! Em có ở đây không? Ra gặp anh đi! Tâm Di em nghe thấy anh gọi không?_ anh có kêu gào cô cũng không nghe thấy.
Một chút!
Một chút thôi!
Có thể nào cho anh biết tin của Tâm Di không?
Tâm Di em đang ở đâu? Tử Phong kêu gào cũng vô ích, anh chỉ có thể chịu sự dằn vặt vì anh đã đến muộn hơn một người.
Bởi vì Tử Phong đã không thấy khi anh vừa bước xuống xe thì có một cô
gái bước vào một chiếc xe cách đó không xa, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Cũng như Tâm Di bước khỏi tầm kiểm soát của anh.