Muốn quên nhưng quên không được, muốn yêu lại không được đáp lại. Em đã thuộc về người khác có níu kéo cũng vô vọng.
Yêu anh nhưng nhìn anh hướng về người con gái khác tim có biết bao nhiêu đau đớn, biết làm sao khi tim anh không có em.
Không biết đã qua bao nhiêu thời gian mà căn phòng này vẫn lặng như tờ, chàng trai không chút kiêng nể trừng mắt tức giận nhìn những người cận
vệ đang cúi đầu hối lỗi.
- Các người nói phải giải quyết chuyện này như thế nào đây?_ánh mắt sắc bén chỉ cần nhìn xoáy vào cũng đủ làm
cho người ta rùng mình một cái.
- Cậu chủ chúng tôi biết lỗi rồi nhưng thật ra người của Tử Phong không phải hạng vừa.
Những người cận vệ cứ đứng chờ cơn thịnh nộ, ngay cả liếc cũng không
dám liếc nhìn Hạo Minh. Bọn họ cũng đâu phải tiên làm sao biết trước mà
chuẩn bị nhiều người để đón tiếp Tử Phong. Huống hồ kế hoạch trao đổi
người đã được định họ vốn nghĩ sẽ không có bất cứ sai sót nào. Họ cũng
không ngờ Tử Phong đánh nhanh rút gọn ngay cả cơ hội để bọn họ trở tay
cũng không có.
- Các người biết lỗi thì được rồi sao? Nếu Hạnh
Nghi có chuyện gì tôi sẽ lấy mạng các người thay thế như vậy có được hay không?_Hạo Minh tuy tức giận nhưng giọng điệu chậm rãi, tuy vậy dáng vẻ tản mát là sự bức bách cũng khiến người ta hít thở khó khăn.
- Chúng tôi nhất định đưa cô Hạnh Nghi an toàn trở về._người cận vệ không chần chừ đưa ra lời hứa.
- Đưa trở về? Bằng chính sức các người mà muốn cướp người từ tay Tử Phong?_Hạo Minh nhếch môi cười nhạt.
Không phải cậu ta đề cao Tử Phong nhưng cậu ta biết thế nào là tự lượng sức mình. Nhìn xem bọn cận vệ trước mặt cậu ta đã bị đánh te tua đến
mức nào, người nào người nấy mắt môi bầm dập, có người cho đến giờ chưa
chắc đã đi nổi. Hạo Minh thầm nghĩ rõ ràng bọn người này được Tử Phong
nương tay, nếu không hiện tại bọn họ có thể đứng nơi đây mà hàm hồ thề
thốt sao. Nói ra không khỏi khiến người ta chê cười chết đi, một đám cận vệ tinh anh trong vòng một đêm liền bị đánh cho người không ra người ma không ra ma. Với thực lực như vậy còn muốn đi đọ sức với người ta, sao
không nói đi tìm đường chết không chừng còn dễ nghe hơn.
- Chúng tôi sẽ cố hết sức._vẫn mạnh miệng thật khiến người ta tức chết.
- Đừng nói nhảm nữa! Nếu không có cách thì cút hết ra ngoài cho tôi._Hạo Minh trừng mắt tức giận, quát lớn một tiếng.
- Được chúng tôi ra ngoài đây. Nhưng còn một chuyện tôi không biết có
nên nói hay không?_người cận vệ khúm núm liếc nhìn khuôn mắt đang tức
giận kia.
- Nói đi!
- Ngài chủ tịch cũng muốn bắt vị
tiểu thư đó thậm chí còn có ý định không chừa đường sống cậu nghĩ như
thế nào? Chúng ta có nên xen vào hay không?
- Không chừa đường
sống? Ông ta lại có suy nghĩ đó giết Tâm Di thì có ích gì chứ? Vậy còn
lí lịch của Tâm Di anh đã điều tra rõ hay chưa?_Hạo Minh thoáng nhíu mày suy nghĩ.
- Đã điều tra nhưng cũng không có bước tiến gì mới,
theo tin tôi nắm được duy nhất chính là cả Tâm Di và Kỳ Quân đều không
phải con ruột của ông bà Dương. Hơn nữa nếu tôi đoán không sai thì chủ
tịch không chỉ muốn mạng của Tâm Di mà là cả nhà bọn họ.
Hạo
Minh kinh ngạc, gia đình này có thâm thù đại hận với ông ta sao? Vì sao
ông ta muốn mạng của cả nhà họ? Trước khi Hạnh Nghi trở về cậu ta không
để có bất trắc gì xảy ra nếu không sẽ không tốt cho Hạnh Nghi.
- Nhất định không thể để chuyện đó xảy được._Hạo Minh ngã người ra ghế kiên định hạ lệnh.
Không biết vì nguyên nhân gì cậu ta cũng không muốn Tâm Di gặp chuyện.
Huống chi người cậu ta hướng đến là Tử Phong, cậu ta thiết nghĩ rằng
không cần tổn hại nhiều mạng người như vậy. Lúc trước ở nước ngoài thế
lực của họ lớn muốn làm gì cũng được, nhưng hiện tại nơi đây thế lực của bọn họ vốn không bằng Tử Phong muốn qua mặt Tử Phong cũng không phải
dễ.
Nói một cách nghiêm túc những người bọn họ nhắm đến đều nằm trong vòng bảo vệ của FA mà người đứng đầu chính là Du Tử Phong.
- Chuyện đó e rằng không dễ từ trước đến giờ chúng ta không được phép xen vào những chuyện này.
- Bây giờ tôi cho phép.
- Được chúng tôi sẽ không để nó xảy ra.
Nói xong người tất cả cận vệ đều đi ra ngoài, Hạo Minh một mình ngồi
trầm ngâm không rõ là đang suy nghĩ chuyện gì. Ánh mắt Hạo Minh trở nên
ưu thương tột độ.
Hạo Minh khẽ cười nhạo bản thân, cậu ta thế
nào lại phát sinh tình cảm làm cho tính quyết đoán của cậu ta cũng giảm
sút đi rất nhiều. Người con gái đó từ khi nào cũng chiếm một vị trí
không nhỏ trong tim cậu ta. Từ lần đầu gặp cậu ta đã bị đôi mắt trong
sáng cùng giọng nói dịu dàng kia làm cho ngây ngẩn, cậu ta buộc bản thân xua đi nhưng không được. Đến những lần nhìn thấy Y Ngân tổn thương cô,
không hiểu sao lòng mình đau xót, nặng trĩu. Cậu ta cũng muốn như Tử
Phong đường đường chính chính bảo vệ cô.
Thật ra cậu ta cũng đã nhận được tin ông Hạo Ưng có ý đồ xấu nên mới cố ý để cô ở lại đó. Nói
gì thì nói đó cũng là nhà riêng của cậu ta, dù sao ông Hạo Ưng là ba của cậu ta chắc chắc không dám làm quá, như vậy sẽ không thể tổn hại đến
cô.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cậu ta có cố níu kéo Tâm Di hay cắt đứt tầm kiểm soát của Tử Phong dành cho Tâm Di cũng
không thể khiến Tử Phong nhượng bộ hay sợ hãi. Điều đó cũng không khiến
Tâm Di và Tử Phong rời xa được, bởi lẽ tim Tâm Di đã thuộc về Tử Phong
từ lâu rồi. Chỉ có điều cậu ta không tự chủ được mà cứ nghĩ đến Tâm Di,
càng ngày càng lún sâu vào khiến bản thân không có đường lui.
Một trái tim từ nhỏ đã không được hưởng tình thương từ một gia đình ấm
cúng. Bên cậu ta chỉ có tình mẹ và một người con gái nhẹ nhàng đến bên
đời cậu ta. Không biết những ngày tháng đó nếu không có Hạnh Nghi thì
cậu ta sẽ như thế nào? Có thể sẽ trở nên một loài quỷ dữ thừa kế từ ông
Hạo Ưng. Cậu ta đang rất muốn biết vị trí Hạnh Nghi là nơi đâu trong tim cậu ta.
-------------------------
Người con tức giận, người cha cũng phát hỏa không kém vì kế hoạch thất
bại. Ông Hạo Ưng trừng mắt nhìn đám cận vệ đứng trước mặt mình.
- Một lũ vô dụng, các nguười làm việc như vậy sao?
- Thật xin lỗi chủ tịch chúng tôi đến chậm hơn Tử Phong một bước.
Không phải chỉ là một bước mà là hàng nghìn bước mới đúng. Khi bọn họ
đến nơi chỉ thấy một đống hoang tàn, cả đám người của Hạo Minh nằm ngổn
ngang như một đám quân sĩ tử trận. Chỉ nhìn thôi họ cũng tự nhủ bản thân rằng không được động vào Tử Phong nếu không sẽ có kết cục tương tự. Bên trong biệt thự của Hạo Minh cũng không còn ai tỉnh táo, từ cửa chính
cho đến căn phòng nhốt Tâm Di đều có người nằm. Tính ra bọn người này
cũng có sở thích kì lạ quá đi, có giường lớn chăn ấm không ngủ lại ngủ
trên mặt sàn lạnh lẽo.
Bọn họ đến lay cô hầu gái dậy tra hỏi
mới biết người đã bị đưa đi rồi họ lấy cái gì đưa về cho chủ tịch đây.
Nghĩ là phải đuổi theo nhưng tốc độ đi xe của họ đúng là kém xa Tử
Phong. Nhưng cho là đứng trước mặt Tử Phong đi chăng nữa họ lấy tư cách
gì để bắt bạn gái của anh, không khéo lại mang họa vào thân.
- Vậy còn chuyện kia các người đã thực hiện chưa?
- Chúng tôi đang tìm cơ hội, hình như cậu chủ cũng muốn xen vào chuyện này.
Ông Hạo Ưng sắc mặt sa sầm, ông ta đúng là không thể hiểu hết suy nghĩ
của Hạo Minh. Từ khi nào Hạo Minh bắt đầu xen vào mấy chuyện này của ông ta? Nếu để Hạo Minh nhúng tay vào càng nhiều thì bí mật kia càng nhanh
bại lộ.
- Tiến hành càng nhanh càng tốt. Tốt nhất không dđể Hạo Minh xen vào.
- Đã rõ.
Tất cả cận vệ đi ra cũng để lại đó một mảnh im lặng bao trùm căn phòng. Đôi mắt thâm u không rõ lại nghĩ ra chuyện gì thoáng đi qua một tia
gian ác.
------------------------------
Căn phòng bao
phủ một bầu không khí căng thẳng khiến người ta có cảm giác run sợ. Hạnh Nghi ngây ngốc ngồi đó chờ Tử Phong đến, cô nhớ là sẽ có cuộc trao đổi
giữa cô và Tâm Di vì sao cho đến giờ vẫn không thấy anh đá động.
Tiếng cửa phòng bật mở, tiếng bước chân dứt khoát mạnh mẽ cắt đứt suy
nghĩ của Hạnh Nghi. Chỉ thấy Tử Phong trong âu phục đen lịch lãm, khí
chất cao ngạo trong ánh mắt mang hàn quang lạnh lẽo.
Tử Phong đi vào một mình tương đương trong căn phòng này chỉ có Hạnh Nghi cùng Tử Phong nói chuyện.
- Anh Tử Phong! Anh vẫn muốn giữ em ở nơi này sao?_Hạnh Nghi giương mắt hỏi dù biết rằng đó là điều hiển nhiên, nếu không cứu được Tâm Di thì
một cơ hội cô cũng không có khả năng rời khỏi nơi này.
Người
con trai trước mặt cô hiện tại cực kì lãnh đạm, đôi môi cứ như vậy hờ
hững cũng chưa từng lộ ra nụ cười dịu dàng nào khi đứng trước mặt cô.
Lúc nhỏ cô có bắt gặp nụ cười anh dành cho cô nhưng chỉ là nụ cười anh
trai dành cho em gái, nụ cười đó hoàn toàn khác xa so với nụ cười anh
dành cho Thiên Tư hay Tâm Di của hiện tại.
Trong tâm Tử Phong
có bao nhiêu lãnh đạm, bao nhiêu yêu thương người ta đều không biết rõ.
Nhưng Hạnh Nghi cô đây biết rằng số yêu thương kia anh đã dành hoàn toàn cho người con gái mang tên Tâm Di kia rồi.
Tử Phong nhàn nhã
ngồi vào ghế, cử chỉ cũng không lộ ra nửa điểm gấp gáp hay bực dọc. Dĩ
nhiên rồi, Tâm Di đã trở về bên cạnh anh thì anh cũng sẽ không quá hà
khắc với cô gái này, chỉ cần cô gái này lập tức biến mất khỏi tầm mắt
của anh và Tâm Di mọi chuyện xem như giải quyết.
- Tôi không
có hơi sức giữ Doãn tiểu thư đây ở lại, huống hồ Tâm Di đã về cũng không có nguy hiểm. Tôi chỉ có thể nói các người đừng mong sẽ uy hiếp được
tôi và cũng đừng bao giờ nghĩ đến số tài sản nhà họ Diệp vì người thừa
kế nó đã trở về.
- Anh...anh đã đưa Tâm Di trở về._Hạnh Nghi run rẩy nhìn chằm chằm vẻ mặt điềm tĩnh của Tử Phong.
- Đúng vậy. Tử Phong này không có khả năng để người khác dễ dàng uy
hiếp như vậy._đôi môi Tử Phong khẽ nhếch cười như không cười.
Người con trai này lúc nào cũng vậy luôn tỏa ra hàn băng lạnh lẽo, hiện
tại trên gương mặt một chút cảm xúc cũng không có. Không thể nhìn ra anh đang vui, đang buồn hay là đang tính toán điều gì.
- Tài sản
nhà họ Diệp đã có người thừa kế? Anh tưởng nói như vậy em sẽ tin
sao?_Hạnh Nghi khôi phục bình tĩnh nhếch môi cười nhạt.
- Đáng lí tôi phải ngay từ đầu công bố tin này ra mới đúng để các người không cần tơ tưởng._thái độ anh thờ ơ.
- Ý anh là gì?
- Cô không nhất thiết phải biết nhiều làm gì, cô chỉ cần nhớ rằng hôn
thê của tôi chính là Tâm Di. Các người muốn mạo danh cũng cần điều tra
kĩ một chút.
- Tâm...Tâm Di chính là Thiên Tư?_Hạnh Nghi run rẩy không thôi móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
- Màn kịch cũng đến lúc hạ rồi. Cô có thể đi và nói với Hạo Minh rằng mãi mãi cùng đừng nghĩ đến sẽ kéo Tâm Di rời khỏi tôi.
Lời vừa dứt Tử Phong cũng không chần chừ nhẹ nhàng rời đi như một cơn
gió. Dáng người cao ráo khuất khỏi cánh cửa cũng là lúc đầu óc Hạnh Nghi choáng váng cùng mông lung.
Tâm Di là Thiên Tư!
Tâm Di là chị hai của cô!
Chị hai cô còn sống sao?
Mọi thứ cứ dồn dập đến khiến Hạnh Nghi như mất phương hướng. Hạnh Nghi
không thể nghĩ rằng chị hai của mình còn sống, không chỉ như vậy còn trở về bên cạnh Tử Phong một cách an toàn. Cảm giác chua xót bỗng nhiên
dâng trào trong lòng Hạnh Nghi.
Người cô nghĩ vốn đã không còn
tồn tại trên đời rốt cuộc lại ở cạnh cô, cô lại từng muốn người con gái
ấy biến mất. Số phận chẳng lẽ định rằng chị em song sinh thì không thể
tách rời sao? Cho dù hiện tại cô đã mang một gương mặt khác đi chăng nữa cũng không thể cắt đứt mối quan hệ kia là vì lẽ gì?
Hiện tại
cô nên làm sao mới có thể có kết quả trọn vẹn, cô nên tiếp tục đòi lại
thứ mình đã mất hay biến mất xem như một Diệp Thiên Trầm chưa từng tồn
tại.
Nếu nhà họ Du đã nhẫn tâm không để nhà họ Diệp sống vì sao khi biết thân phận của Tâm Di cũng không hề thương tổn hay đẩy ra xa mà còn nhất quyết bảo vệ. Điểm nghi vấn này cô nên giải thích như thế nào
đây? Cô nên tách Tâm Di ra khỏi Tử Phong vì mối hận thù kia hay tiếp tục để Tâm Di ở lại bên cạnh Tử Phong?
Hạnh Nghi vừa đi vừa suy
nghĩ cũng không biết đã đến trước biệt thự nhà họ Doãn khi nào? Cô cũng
không biết rằng mình rời khỏi căn phòng đó khi nào? Hạnh Nghi chỉ biết
hiện tại cô rất mệt mỏi, cô cần nghỉ ngơi.
Cánh cổng nhà họ
Doãn bật mở dáng người cao ráo, gương mặt góc cạnh hiện ra trước mặt
Hạnh Nghi. Ánh mắt Hạo Minh vừa kinh ngạc vừa lo lắng nhìn người con gái trước mắt mình. Gương mặt xanh xao không chút sinh khí dường như trải
qua một đả kích rất lớn.
- Hạnh Nghi, em sao rồi? Em về bằng cách nào?_Hạo Minh lo lắng cùng kinh hoàng.
- Anh Hạo Minh, chị hai...chị hai trở về rồi!_sau câu nói Hạnh Nghi ngất lịm đi trong vòng tay Hạo Minh.
Hạo Minh ôm lấy thân thể yếu ớt của Hạnh Nghi mà động tác cứng đờ khi
nghe câu nói kia. Người con gái kia đã trở về sao? Khi nào chứ vì sao
cậu ta không biết? Đầu óc Hạo Minh cũng trở nên bế tắc, suy nghĩ cũng
trở nên rối loạn.
Thiên Tư!
Thiên Tư em đã trở về rồi sao?
Đã bao lâu Hạo Minh không muốn nhớ đến cái tên này, cô đã trở về rồi sao? Vậy Tử Phong...
Hạo Minh giật mình đừng nói với cậu ta người con gái đó là Tâm Di đi!
Dù có suy nghĩ nhiều cũng vô ích sự thật chỉ cần điều tra sẽ rõ.
Hạo Minh hối hả ôm Hạnh Nghi vào phòng, nhìn vào gương mặt mệt mỏi kia
mà lòng Hạo Minh cũng nặng trĩu. Một loạt cảm xúc hỗn độn vây quanh, Hạo Minh cứ như vậy ngồi bên cạnh Hạnh Nghi. Xem ra cậu ta ngàn lần sai xém chút lại làm tổn thương người con gái đó.
Ánh mắt Hạo Minh âm
trầm trở nên chua xót không thôi, hiện tại Tâm Di ngay cả một chút hảo
cảm đối với cậu ta cũng mất rồi, cậu ta làm sao đến bên cạnh cô đây. Vậy còn người con gái nằm đây thì sao, cậu ta đối với Hạnh Nghi là cái loại cảm giác gì? Hạo Minh một mực phủ nhận tình cảm bản thân dành cho cô,
cậu ta nghĩ rằng đối với Hạnh Nghi chỉ có thể tồn tại tình cảm anh em mà thôi. Nhưng có phải đó là sự thật?
---------------------------------------
Bầu trời quang đãng, một màu xanh thăm thẳm dịu nhẹ hiện hữu trên cả một vùng trời rộng lớn.
Cách đã bao nhiêu ngày kể từ ngày Tâm Di được Tử Phong cứu về, tâm
trạng Tâm Di phải gọi rằng vô cùng phức tạp. Tâm Di thất thần suy nghĩ
mông lung, luôn cảm thấy sợ hãi không thôi. Cô vẫn như vậy vẫn bình thản đi học nhưng không vui cũng không buồn như một người trầm cảm. Tử Phong nói gì cô sẽ nghe thế đó một bộ dạng không quan tâm sự đời.
Tâm Di vẫn đến gặp Hà Lam để điều trị bệnh tình, càng về sau kí ức kia
càng rõ ràng hơn. Cô kiên trì không bỏ cuộc mặc dù mỗi lần nhớ lại một
ít cô liền hôn mê cả nửa ngày. Sau khi tỉnh dậy đầu lại đau buốt không
thôi. Có một điều cô cảm thấy lạ rằng Hạnh Nghi chưa bao giờ xuất hiện
trước mặt cô kể từ ngày đó.
Cũng như thường ngày, sáng nay Tử Phong đưa cô đến trường nhưng cô một bộ dạng u buồn không chút sinh
khí. Tử Phong khẽ thở dài thật ra cô là làm sao lại không vui vẻ như lúc trước. Ngồi trong xe mà ánh mắt Tâm Di mơ hồ, chỉ nhìn trân trân một
điểm mà cũng không biết đang nhìn thứ gì nơi đó.
- Tâm Di có
cần đến bệnh viện hay không? Anh trông sắc mặt em rất kém._gương mặt đẹp trai kia hiện hữu nét lo lắng cùng bất đắc dĩ.
- Em không sao, anh vẫn chưa nói cho em biết Hạnh Nghi vì sao ra đi?_Tâm Di liếc nhìn Tử Phong như bắt được cơ hội.
- Anh nói rồi cô ấy không phải hôn thê của anh phải ra đi có gì lạ._ Tử Phong từ chối nói sự thật.
Hiện tại anh cũng muốn để cô biết thân phận của cô lắm chứ nhưng thần
sắc cô như vậy có thể chịu nổi đả kích này sao? Anh nhiều lần đến hỏi Hà Lam nhưng cô một mực không tán thành tình trạng của Tâm Di hiện tại
khôi phục kí ức. Anh biết làm sao hơn chỉ chờ tinh thần cô ổn định lại
sẽ tính sau.
- Chỉ có như vậy thôi sao?_Tâm Di chớp mắt không tin.
Đôi mắt đen linh động lại như có sức sống, Tử Phong nhìn chằm chằm Tâm Di thái độ cô như vậy là gì?
- Chỉ như vậy._Tử Phong nhàn nhạt đáp nhưng đôi môi khẽ cười.
- Anh xác định Hạnh Nghi thật sự không phải hôn thê của anh sao?
- Xác định. Em đã hỏi câu này cả trăm lần rồi không chán sao?_Tử Phong thở dài bất đắc dĩ.
Cô ngày nào cũng vậy chỉ có mấy câu này quanh đi quẩn lại hỏi anh không dứt. Đôi lúc anh còn tưởng đầu óc Tâm Di được lập trình sẵn mấy câu
này, chỉ cần anh nói vấn đề nào đó có liên quan đến lập tức tuôn ra.
- Vậy Hạnh Nghi hiện giờ đang ở đâu?_Tâm Di không buông tha cho anh.
- Đã ra nước ngoài rồi.
Thật ra anh cũng không dám chắc chỉ thấy Hạnh Nghi sau ngày đó đã ra
nước ngoài. Nhưng Hạnh Nghi có trở lại hay không thì anh không biết, chỉ là anh thấy dường như thái độ Hạnh Nghi có khác lạ. Thậm chí cả Hạo
Minh cũng thay đổi thái độ, nhưng anh nghĩ có lẽ Hạo Minh cũng đã biết
được thân phận của Tâm Di rồi nên thái độ mới khác.
Nghĩ đến
đây tự dưng Tử Phong có chút sợ hãi, Hạo Minh trước kia có tình cảm với
Thiên Tư không phải anh không biết. Cho đến bây giờ Thiên Tư đã thật sự
trở về anh không thể làm lơ. Hạo Minh nếu biết Tâm Di chính là Thiên Tư
chắc chắn không buông tha cô.
Tâm Di không hỏi nữa vì có hỏi
nghìn lần anh cũng tra lời như thế thôi có gì khác nhau đâu. Tâm Di ôm
một bộ dạng ấm ức liếc Tử Phong, anh nhìn cô mà có chút buồn cười đáy
mắt hiện tia vui mừng có lẽ tình trạng của cô đã khá hơn rồi.
Về phần Hạo Minh vẫn gặp lại nhưng Tâm Di giữ một khoảng cách nhất định, nhưng rõ ràng con người này rất lạ một mực bám riết lấy cô. Tâm Di có
tận mặt hỏi vì sao cậu ta lừa gạt cô như vậy. Hạo Minh dịu dàng cười có
chút chua xót nói rằng cậu ta có cảm tình đặc biệt với cô nên mới hành
xử như vậy. Tâm Di không biết mất bao lâu mới khôi phục bình tĩnh mà
không bị câu nói kia làm cho choáng váng mà ngất xỉu. Hạo Minh một mực
muốn cô tha thứ cho cậu ta, Tâm Di chỉ có thể thở dài cô không có thâm
thù đại hận gì với cậu ta nên không cần thiết phải nuôi hận.
Tâm Di tự nghĩ cô và Hạo Minh đã tiếp xúc nhiều đâu mà thương hay có cảm tình. Càng nghĩ Tâm Di càng cảm thấy con người Hạo Minh có chút kì quái nhưng không nói được rằng kì quái ở chỗ nào. Chuyện Hạo Minh có tình
cảm với cô làm cô hoảng sợ nhưng cô lại không dám nói cho Tử Phong biết.
Sân trường rộng lớn kia, chen chút trong đám đông sinh viên ra vào thường xuyên hiện tại đang có hai con người một cao, một thấp nắm
tay nhau đi trên sân trường. Nếu ngày nào cũng là một ngày bình yên như
vậy thì thật tốt.
Tâm Di cảm thấy ấm áp cùng hạnh phúc khi bàn
tay nằm trọn trong bàn tay của anh. Cho dù cô còn một bụng nghi vấn
nhưng vẫn cho qua, ít ra hiện tại cô không mất Tử Phong.
--------------------------------
Tâm Di cước bộ trên sân trường đang chờ Tử Phong đến đón, hôm nay anh
bảo cô nhất định không được đi lung tung phải chờ anh đến đón. Cô có
chút buồn bã nhưng không rõ nguồn gốc.
Tử Phong nói sẽ đưa ba
mẹ cô đến đây để gặp mặt gia đình anh, khi đó cô sẽ biết được vì sao cô
chính là người duy nhất anh yêu. Phải rồi cô nhất định phải biết, cô có
hỏi anh Hạnh Nghi đã đi đâu chỉ nghe anh nói cô ấy đã ra nước ngoài.
Cô gặng hỏi mãi mà anh vẫn giữ bộ dạng im lặng đó, cô không tin một cô
gái đến nói với cô mình chính là hôn thê của Tử Phong sau đó lại rời đi
không có tung tích gì. Có ai khi đã tìm thấy hôn phu mà mình yêu thương
rồi lại chịu rời đi chưa?
Tâm Di nghĩ mãi cũng không thông
nhưng cũng hết cách rồi. Tử Phong là như vậy anh không muốn nói cô có ép cũng vô dụng. Chỉ có điều không chỉ một mình Tử Phong im lặng mà tất cả những người xung quanh anh đều im lặng không thèm đếm xỉa đến câu hỏi
của cô.
Tức! Nhưng cô làm được gì khi vừa mở miệng hỏi bất cứ
ai khuôn mặt bọn họ lập tức biến sắc giống như chuyện kinh thiên động
địa nào đó xảy ra không bằng. Chỉ là cho cô biết tin tức về Hạnh Nghi
cũng khó khăn như vậy sao.
Không biết đi bao lâu sau lưng Tâm
Di lại có người gọi, Tâm Di giật thót người quay lại. Đó là khuôn mặt
một người con gái xinh xắn cực kì quen thuộc, khuôn mặt mà cô tìm hiểu
mấy ngày qua cũng không có tin tức.
- Tâm Di có thể nói chuyện không?
- Hạnh Nghi? Bạn không phải ra nước ngoài rồi sao?_Tâm Di khinh ngạc
nhất thời bàn tay nắm chặt túi xách trở nên run rẩy không rõ nguyên do.
Có thể sự đả kích trước kia trong Tâm Di vẫn còn, hình ảnh Hạnh Nghi ôm lấy Tử Phong vẫn còn khiến Tâm Di cảm thấy đau nhói, cô hiện thời không dám đối diện. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại cảm xúc và suy nghĩ của cô hoàn
toàn trái ngược nhau. Một mặt cô muốn biết Hạnh Nghi thế nào? Một mặt
lại muốn chạy trốn là lẽ vì sao?
- Tôi không có ra nước ngoài, tôi vẫn còn nhiều chuyện chưa làm xong._Hạnh Nghi mỉm cười đi đến bên cạnh Tâm Di.
Trọng nụ cười đó là một nụ cười chân thành hơn bao giờ hết, trong ánh
mắt cũng chứa sự dịu dàng vô ngần. Tâm Di có chút ngây ngốc không rõ về
hành động cùng cử chỉ của Hạnh Nghi dành cho cô. Với một ánh mắt tinh
tường Tâm Di có thể nhận ra nụ cười này không giống như những nụ cười
lần trước, nụ cười đó mang theo tư vị gì đó cực kì thân thiết.
- Vậy sao? Chuyện...chuyện bạn và anh Tử Phong là như thế nào?_Tâm Di thắc mắc đã lâu phải thừa cơ hỏi mới được.
Hạnh Nghi trầm ngâm ánh mắt thoáng kinh ngạc cùng suy tư. Hạnh Nghi
thầm nghĩ Tâm Di đáng lẽ phải biết cô không phải hôn thê của Tử Phong
rồi chứ, vì sao hôm nay gặp lại vẫn hỏi câu này.
- Tôi và anh ấy không có quan hệ gì.
Nói xong hai người hướng đến một băng đá dưới một tán cây khá vắng vẻ ngồi nói chuyện.
- Có thật không?_Tâm Di tâm một lúc càng rối loạn.
- Thật._Hạnh Nghi thoáng đăm chiêu.
Hạnh Nghi chợt nhớ lại ngày Tử Phong đến và nói rằng cô có thể đi. Cô
nhất quyết không cam chịu muốn giành lại số tài sản của nhà họ Diệp. Cô
đã bỏ công ra nhiều như vậy nhưng ngay cả cơ hội trao đổi cũng không
thành, chuyện như thế há chẳng phải số tài sản kia một lần nữa rơi vào
tay nhà họ Du hay sao.
Nhưng hiện tại Tâm Di chính là chị cô,
cô biết nên làm thế nào đây? Cô dĩ nhiên không vì một lời nói của Tử
Phong mà tin Tâm Di là chị cô, cô đã đến tìm ông bà Dương họ quả thật là quản gia nhà cô ngày đó.
Hạnh Nghi muốn vào chào hỏi họ nhưng
bộ dạng hiện tại của cô không tiện cho lắm. Ý định của cô hiện tại chính là khôi phục kí ức cho Tâm Di. Nhưng Hạnh Nghi lại không ngừng phân vân cùng bàng hoàng, Hạo Minh sau khi biết Tâm Di chính là Thiên Tư hoàn
toàn thay đổi thái độ. Cô thật sợ Hạo Minh sẽ mãi rời xa cô, cô biết Hạo Minh yêu Thiên Tư nhưng không có cách ngăn cản, hằng ngày nhìn Hạo Minh một bộ dạng sầu não vì nhớ đến Thiên Tư tâm can Hạnh Nghi dâng lên từng hồi đau đớn. Gần mười năm qua một chút tình cảm Hạo Minh cũng không
dành cho cô sao?
Vì sao người chiếm được tình cảm lúc nào cũng
là chị cô mà không phải cô? Hạnh Nghi thầm nghĩ lại nổi lên lòng ghen
tị, cô không muốn Hạo Minh lần nữa yêu Tâm Di.
Tâm Di nhìn Hạnh Nghi trả lời liền trợn mắt kinh ngạc, cô gái này rốt cuộc có thân phận
như thế nào? Đột nhiên đến buộc cô rời xa Tử Phong, hiện tại lại phủ
nhận quan hệ. Tâm Di có chút mù mờ không rõ sự tình.
- Vậy bạn là ai ? Có quen biết với hôn thê anh Tử Phong sao?
- Không chỉ quen còn rất quen._Hạnh Nghi nở nụ cười ẩn ý.
- Vậy cô ấy...cô ấy hiện giờ ở nơi nào?_Tâm Di lại lần nữa run rẩy
không biết từ đâu mà tâm trí cô hàng loạt hình ảnh đáng sợ hiện về.
- Ở tại đây. Tâm Di chị chính là Thiên Tư chị không biết hay sao? Tôi
chính là em gái của chị Thiên Trầm._ánh mắt Hạnh Nghi đột nhiên chuyển
sang bức bách có tia áp bức nặng nề.
Hạnh Nghi biết Tử Phong không muốn Tâm Di nhớ lại nhưng cô lại muốn làm trái ý anh. Cô muốn Tâm Di phải nhớ lại.
Tâm Di ngay cả ngồi cũng không vững mặt mày tái nhợt, cả thân hình yếu
ớt run lên từng đợt. Hàng loạt hình ảnh lu mờ thoắt ẩn thoắt hiện khiến
đầu Tâm Di choáng váng đau như búa bổ. Cô là đang nghe chuyện gì, có
phải chỉ là mơ thôi không?