Dã Man Thành Nghiện

Chương 3: 3 Công Nhân Đốn Củi Thợ Rừng

Một hành lang bằng gỗ bao quanh bức tường của ngôi nhà, Ninh Du cởi quần áo ra đáp lên lan can hành lang, sau đó đứng chân trần trên bệ bê tông bên cạnh. 

Nền sân có độ dốc để thoát nước, ở góc cũng có ống dẫn nước đi, xem ra đây chính là “phòng tắm” chưa hoàn thành trong miệng Lý Mộ.

Đồ dùng để tắm rửa được đặt ở chỗ cao nhất trên mặt sân, nhưng chúng chỉ là một chai dầu gội đầu và một miếng xà phòng.

Ninh Du cầm miếng xà phòng lên ngửi, nó có mùi thuốc bắc, y hệt như trên người Lý Mộ.

Mùi hương là thuộc tính riêng của mỗi người, Ninh Du không muốn trên cơ thể mình có mùi của người khác, vì vậy cậu trả lại miếng xà phòng về chỗ cũ.

Lúc này, một cơn gió thu thổi đến, khiến Ninh Du lạnh đến mức nổi da gà.

Giữa bị lạnh và bị bẩn, Ninh Du tình nguyện chịu lạnh.Tuy nhiên, trải nghiệm lần đầu tiên được tắm ngoài trời không dễ dàng như cậu tưởng tượng, mỗi khi có cơn gió lạnh thổi qua, hai hàm răng trên và dưới của Ninh Du lại run lên bần bật, tạo ra những tiếng va chạm nhỏ.

Cũng may, nhiệt độ của nước nóng đủ cao, sau khoảng một hai phút, Ninh Du dần dần thích nghi với nó và bắt đầu tẩy rửa cơ thể với tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời.

Đúng lúc này, một bóng đen đột nhiên xẹt qua tán cây bạch dương cách đó không xa, Ninh Du sợ tới mức nhanh chóng dừng động tác đang làm lại, sợ hãi nhìn chằm chằm phương hướng có động tĩnh.

Nghe nói trong rừng này có thú dữ, nhưng không xui đến mức chọn đúng lúc cậu đi tắm mà xuất hiện đấy chứ?

Nếu bị dã thú tấn công trong lúc trần chuồng… thì còn chẳng bằng bị ngựa đen dẫm chết.

Lúc này sắc trời còn chưa tối hẳn, hơn nữa cửa sổ phòng bếp có chút ánh sáng hắt ra, Ninh Du nhìn kỹ một hồi, phát hiện bóng đen nhảy cẫng lên trên cây bạch dương chính là một con sóc.

Không biết nó là giống loài gì, mà toàn thân đều màu đen, trên bụng có một cái vòng tròn trắng, những sợi lông linh tinh trên tai nó dựng đứng lên cao, phía sau thấp thoáng cái đuôi bông xù to lớn.

Nó núp sau thân cây bạch dương, vươn cái đầu nhỏ ra, dùng đôi mắt to chớp chớp nhìn Ninh Du.

Ninh Du đột nhiên cảm thấy rất không thoải mái, Lý Mộ còn nói ai thèm xem cậu tắm, vậy đây không phải là một khán giả nhỏ hay sao?”

Trải nghiệm học cưỡi ngựa khiến Ninh Du vô cảm với những con vật nhỏ, cũng không biết làm thế nào để đối phó với chúng.

Cậu vốn quay lưng với nhà gỗ, hướng mặt về phía rừng Bạch Hoa để tắm rửa, nhưng hiện tại một đôi mắt lại đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh rừng Bạch Hoa, khiến cậu chỉ đành tự thân xoay chuyển 90 độ, đối mặt với căn nhà tiếp tục tắm rửa.

Điều này còn chưa đủ.

Mặc dù đôi mắt của sóc nhỏ rất trong sáng và ngây thơ, nhưng Ninh Du luôn cảm thấy mình đang bị nhìn trộm.

Cậu lựa chọn ngồi xổm xuống che đi bộ phận quan trọng, lúc này sóc nhỏ liền vọt đi và biến mất, bên kia tiếng giày Martin giẫm lên hành lang gỗ vang lên.

“Cậu không cần khăn tắm sao?”

Lý Mộ cầm khăn tắm bông màu trắng sạch sẽ đứng ở một bên hành lang, hắn không e dè mà nhìn xuống Ninh Du đang ngồi xổm trên mặt đất.

Ninh Du sững sờ, cái tên này làm sao vậy? Cậu đang tắm mà!

“Để đây cho cậu?”

Không thấy Ninh Du trả lời, Lý Mộ hỏi lại một câu, ánh mắt nhìn về phía quần áo vắt trên lan can gỗ.

Ninh Du cao chưa đến 1,75 mét, khung xương nhỏ nên sau khi thu gọn thành một quả bóng sẽ càng trở nên bé xinh hơn.

Dáng người cậu rất cân đối, sau khi ngồi xổm xuống, đầu gối có thể vượt quá vai, sự kết hợp giữa đường thẳng xương đùi và đường cong ở lưng gợi cho Lý Mộ nghĩ đến… một con thiên nga trắng.

Thiên nga trắng vẫn giữ bộ dáng ngơ ngác, Lý Mộ liếc mắt nhìn hai lần, sau đó đem khăn tắm đặt ở trên lan can, xoay người trở lại căn nhà gỗ.

Sau khi tiếng bước chân hoàn toàn biến mất, cảm xúc của Ninh Du lúc này mới dâng lên, tự hỏi tại sao tên man rợ này lại lỗ mãng đến mức không thèm đánh động một tiếng?

Tất nhiên cậu đã tính đến vấn đề lau người sau khi tắm, trên người Ninh Du luôn mang theo khăn bông quanh năm để lau mồ hôi và đối phó với những trường hợp khẩn cấp.

Bây giờ chính là một tình huống khẩn cấp điển hình, cậu đã sớm nghĩ đến việc dùng khăn tay để lau khô người, căn bản chưa từng nghĩ đến việc dùng khăn của Lý Mộ.

Lý do của việc không sử dụng nó cũng rất đơn giản —

Cậu ta bị ám ảnh bởi sự sạch sẽ, không thích sử dụng khăn tắm của người khác.

Mặc dù dùng khăn tắm có thể rút ngắn thời gian lau người rất nhiều, nhưng Ninh Du vẫn lấy trong áo khoác ra một chiếc khăn vuông nhỏ, cố chịu lạnh để lau những giọt nước trên người mình.

Khi quay lại nhà, ngoài trời đã hoàn toàn tối mịt.

Nhìn thấy hai cái bát và hai đôi đũa trên bàn ăn, Ninh Du tạm thời gạt cảm xúc sang một bên.

Cho dù Lý Mộ có bất lịch sự đến đâu, thì anh ta vẫn luôn là ân nhân cứu mạng của Ninh Du, chuẩn bị khăn tắm cho tắm cho cậu, chuẩn bị cả bữa tối cho cậu, đến lúc này, Ninh Du vẫn rất biết ơn Lý Mộ.

“Tôi có thể dùng một chút sữa dưỡng thể của anh không?” Ninh Du hỏi.

Lý Mộ vươn tay qua cốc nước súc miệng trên bệ cửa sổ cầm lấy một cái chai nhỏ, ném vào tay Ninh Du.

“Đại Bảo?” Ninh Du chưa bao giờ sử dụng nhãn hiệu nội địa này, sau khi xem xét cẩn thận, cậu hỏi Lý Mộ, “Cái này bao nhiêu tiền?”

Lý Mộ nói: “Không đắt.”

Ninh Du thật sự không có khái niệm này, hỏi lại: “Không đắt là bao nhiêu?

Thật ra Lý Mộ cũng không nhớ rõ giá cụ thể, hắn ước chừng, “Hai mươi.”

Ninh Du há hốc mồm.

Đối với Ninh Du, một người thường sử dụng lamer như một loại kem dưỡng da, thì mức giá kia quá rẻ, đến nỗi cậu ta  thậm chí còn băn khoăn liệu sản phẩm chăm sóc da này có hiệu quả hay không.

Nhưng thời tiết ở Tân Cương thực sự rất khô, Ninh Du không dám không dưỡng ẩm, cuối cùng vẫn phải vui vẻ mở nắp chai lớn màu đỏ đậm chất lễ hội đó.

Mùi hương của nó rất nhẹ, tinh chất cũng dễ dàng thẩm thấu.

Khi vào nhà, Ninh Du chỉ mặc một chiếc áo ngắn tay bên trong, cậu cẩn thận bôi kem Đại Bảo lên cổ và cánh tay, sau đó đưa tay vào trong quần áo thoa ngực và lưng.

Sau khi làm bôi kem xong, Ninh Du lại đặt Đại Bảo lên bệ cửa sổ, sau đó nhìn Lý Mộ đang ngồi ở bàn ăn, hỏi: “Tôi có thể dùng một chút dưỡng mặt của anh được không?”

Lý Mộ không trả lời, lặng lẽ vừa nhai vừa xới cơm, nâng cằm ra hiệu, ý nói chính là đồ vật cậu vừa trả về chỗ cũ.

Ninh Du nhìn theo ánh mắt của Lý Mộ, không tin hỏi: “Anh dưỡng mặt bằng kem body?”

Lý Mộ chậm rãi nuốt đồ ăn trong miệng, uống thêm một ngụm trà sữa mới pha, nhìn Ninh Du hỏi.

“Có vấn đề gì không?”

Ninh Du không mong đợi Lý Mộ hiểu chuyện này, chỉ yên lặng mà thầm mắng trong lòng Lý Mộ đúng là một tên tháo hán*.

(*Tháo hán:  là từ dùng để chỉ người đàn ông cao to, vạm vỡ, thô kệch)

Vừa mới chăm sóc da xong, Ninh Du đi đến ngồi xuống đối diện Lý Mộ.

Máy sưởi cùng với trà ấm trong đêm thu se lạnh này thật khiến con người ta dễ chịu.

Trà sữa có vị mặn, khiến Ninh Du có chút khó chịu, nhưng món cơm thập cẩm ngon hơn cậu tưởng rất nhiều, có vẻ như nó đã được điều chỉnh đặc biệt cho hợp với khẩu vị của người nội địa.

“Anh ở đây một mình à?” Ninh Du khó tránh khỏi tò mò hỏi.

Lý Mộ vô tình “ừm” một tiếng, hiển nhiên không có ý muốn tiếp tục nói chuyện.

Ninh Du ngoan ngoãn ngậm miệng lại, hai người nước sông không phạm nước giếng mà ăn cơm, trong phòng chỉ còn lại tiếng bát đĩa va chạm vào nhau.

Bởi vì Ninh Du dưỡng da một hồi, nên Lý Mộ đã rời khỏi bàn ăn trước.

Cậu nuốt vội hạt cơm cuối cùng trong bát, sau đó lấy khăn giấy lau miệng và nói một cách kính cẩn: “Tôi ăn xong rồi.”

Tôi ăn xong rồi – là một câu nói lễ phép, giống như tiếng Nhật “Cảm ơn vì bữa ăn”, chỉ là một loại hình thức, không phải câu nói yêu cầu trả lời.

Tuy nhiên, ngay khi giọng nói của Ninh Du kết thúc, ở phòng khách bên kia Lý Mộ lại mở miệng nói: “Ăn xong rồi thì rửa bát đi.”

Ninh Du vô thức nhìn về phía phòng bếp, phát hiện không có lắp máy rửa bát, vì thế cậu không xác định được mà hỏi: “Tôi rửa?”

Lý Mộ hỏi lại: “Nếu không?”

Lại là câu này.

Mỗi lần Lý Mộ nói câu này, Ninh Du đều cảm thấy mình hỏi thật vô nghĩa.

Ngẫm lại cũng đúng thôi, ăn nhờ ở đậu như vậy đương nhiên không thể bằng việc làm đại thiếu gia ở nhà, có người hầu kẻ hạ.

Ninh Du cũng ý thức về lý về tình cậu vẫn nên là người rửa bát, cậu thở dài cam chịu, đang muốn đứng lên dọn dẹp bát đũa, thì đúng lúc này, điện thoại của Lý Mộ đột nhiên vang lên.

Trong căn nhà gỗ yên tĩnh, Ninh Du có thể nghe thấy rõ giọng điệu rất không kiên nhẫn của người ở đầu dây bên kia, thậm chí ngay cả vẻ mặt của Lý Mộ cũng trở nên nghiêm túc.

Một lúc sau, Lý Mộ cúp điện thoại, vừa đi nhanh ra hành lang, vừa nói với Ninh Du: “Có đám cháy trên núi, ở yên đây đừng đi đâu.”

“Cháy?” Trong đầu Ninh Du lập tức hiện ra câu khẩu hiệu có thể nhìn thấy khắp nơi — phóng hỏa đốt rừng, ngồi tù mọt gông.

Có thể thấy rằng cháy rừng là một vấn đề rất nghiêm trọng, vậy nên cũng không có gì lạ khi Lý Mộ lại vội vàng như vậy.

“Sẽ cháy đến đây sao?” Ninh Du lo lắng hỏi.

“Tạm thời sẽ không.” Lý Mộ mặc áo khoác vào, hoàn toàn không để ý lời nói của hắn không có chút trấn an nào.

Tạm thời sẽ không, có nghĩa là rất lâu sau, cũng có thể cháy tới chỗ này.

Ninh Du không biết gì về cánh rừng này, nhưng cậu ít nhất cũng có nhận thức cơ bản, thời tiết ở Tân Cương cực kỳ khô hạn, đêm nay gió lớn như vậy, sẽ càng khó dập lửa.

Lúc này bên ngoài tối đen như mực, Ninh Du đã tuyệt vọng một buổi chiều trong rừng Bạch Hoa, cậu thật sự không muốn bị bỏ lại  bơ vơ một mình.

Trong tiềm thức Ninh Du muốn Lý Mộ ở lại bên cạnh mình, nhưng lại không biết nói thế nào, nên hỏi một câu không đầu không đuôi: “Công nhân đốn củi cũng phải đi chữa cháy sao?”

“Công nhân đốn củi?” Lý Mộ buộc dây giày.

“Ai nói với cậu rằng tôi là thợ đốn củi?

Uh… Đây là  suy đoán của Ninh Du.

Khi nhìn thấy Lý Mộ chỉ mặc một chiếc áo lót rộng, không hiểu sao trong đầu cậu lại nghĩ đến một người thợ rừng với chiếc rìu lớn.

Mạnh mẽ và cường tráng, từng chút từng chút chặt vào thân cây, còn có những giọt mồ hôi lao động chảy trên cánh tay rắn chắc của anh ta.

Gạt bỏ hình ảnh kỳ quái trong đầu, Ninh Du nói: “Tôi tưởng rằng anh là thợ rừng.”

“Không phải.” Lý Mộ đứng dậy, đẩy cánh cửa gỗ nặng nề “Tôi là kiểm lâm.”

Trong nháy mắt, một cơn gió lạnh tràn vào từ những kẽ nứt trên cánh cửa, nhấn chìm lời nói của Lý Mộ, nhưng lại không thể thổi tan sắc mặt đỏ bừng vì xấu hổ của Ninh Du.

Cậu ta dường như… không đủ tư cách để ghét bỏ người khác..