Trần Tích Nhĩ đứng giữa sân tập bóng rổ. Lấy tay đập vào chán một cái:“Ôi trời, sao lại rộng như vậy chứ. Biết vậy, sẽ đồng ý để Dương Uyển đi lau cùng, không cần phải chịu khổ một mình như vậy. Thôi vậy! Phải cố gắng lên, dù gì cũng còn hơn là báo về cho gia đình biết”Tích Nhĩ bắt đầu cầm chổi lên luật động lau, vừa lau, vừa cầm cán chổi hát, lại vừa nhảy:“Và sau đây là một bản mashup của đại minh tinh Trần Tích Nhĩ!1 Xin mời các bạn cùng lắng nghe! Yo! Em call để cho, anh nghe đôi lời, em đang ở nơi, không anh không người! Mây và gió đang thay lời anh nhớ em, nhớ luôn tiếng cười. Wo ai ni, xin hãy nói wo ai ni, anh yêu em sau lại không nói ra hỡi người? Ta lau nhà, lau nhà, lau nhà thật sạch sẽ! Nhà em có con gà trống chuyên đi lau nhà...”Tích Nhĩ mãi hát, cũng không để ý, phía sau mình, ở dãy ghế ngồi kia, có người đang nhìn mình cười lên cười xuống. Phạm Thiên Phong đã ở đó từ lúc nào. Thực ra, vì thường ngày không có bạn, hắn thường đi luyện tập bóng rổ một mình. Sau đó ngay tại phòng bóng rổ mà nằm dài ra ghế ngủ một giấc. Nhưng hôm nay, hắn đang ngủ, lại có người đến phá vỡ không gian yên tĩnh của hắn. Một bạn nữ sinh lắm mồm đáng yêu, quen thuộc đi vào. Sau một tràng dài than trời than đất thì cô bạn vui vẻ cầm chổi lên lau, vừa lau vừa hát, trước khi hát lại còn giới thiệu một tràng dài làm cho hắn mong chờ được nghe giọng hát của người nào đó. Ai ngờ được, cô bạn kia vừa cất tiếng hát đã làm cho hắn cười lăn lộn như thế. Phạm thiên Phong ôm bụng, che miệng, nằm trên ghế ngất người cười, không được, hắn không chịu được nửa rồi, hắn sẽ cười ra tiếng mất thôi:“Ha haha...hahaha... buồn cười quá”