Lâm Lạc Vân không được đưa vào trong cô nhi viện, là người qua đường thấy cô, nên đã đưa cô về cứu chữa. Cô ở trong nhà này cũng đã được 1 tuần, vết thương trên lưng cũng dần được khôi phục. Trong nhà này, có cậu con trai bằng tuổi với cô lúc nào cũng tí tới bên tai cô. Hai người chơi rất thân, cậu bé thường đến phòng kể chuyện ở lớp cho cô nghe, rồi họ cùng chơi oản tù xì, đọc truyện tranh. Cậu bé gọi cô bằng Tiểu Vân- đám mây nhỏ, còn cô gọi cậu bé là Tử Dương theo tên của cậu là Trần Tử Dương. Cậu bé này chỉ sống với mẹ. Mẹ cậu ấy là người rất hiền lành, tốt bụng. Bà xem cô như con gái, khiến cho Lạc Vân rất cảm động, chuyện có lẽ đã yên bình như thế. Lâm Lạc Vân trở thành con gái nhà họ. Cho đến một buổi tối. Trần Tử Dương vào trong phòng cô bé chơi như mọi ngày, nhưng vào lúc này, khi cậu thấy phòng cô bé tối om, cậu đã thấy hơi kì lạ. Lạc Vân vốn sợ bóng tối. Cho dù đi ngủ, cũng phải bật đèn ngủ để ngủ. Nhưng hôm nay, cả căn phòng lại tối om như vậy. Cậu bước vào trong, bật điện lên, thắp sáng cả căn phòng, Lâm Lạc Vân ngồi ở bàn học, âm thầm đọc sách. Cậu bé đi tới:“Tiểu Vân. Sao bạn không bật điện lên?”Lâm Lạc Vân vẫn ngồi đó, không trả lời. Trần Tử Dương hơi có chút sợ, đi lại gần vỗ vào vai cô mấy cái, cô vẫn không trả lời. Trần Tử Dương kinh sợ, gọi to:“Mẹ ơi, mẹ xem! Lạc Vân bị làm sao này!”Người đàn bà trung niên 30 tuổi chạy vào trong:“Tử Dương, sao vậy?”Trần Tử Dương chỉ tay về phía Lạc Vân đang âm thầm đọc sách. Bà cúi người xuống, xoay người cô bé lại:“Lạc Vân, con làm sao vậy? Thấy không thoải mái chỗ nào à?”Lạc Vân quay lại, chỉ âm thầm nói ra ba chữ:“Lâm Tích Nhĩ”Bà ấy thoáng chút ngạc nhiên, sau đó ôm cô vào lòng:“Được. Từ giờ con sẽ là Tích Nhĩ. Tên con sẽ là Trần Tích Nhĩ”