Dưới sự kiên quyết, và sức thuyết phục mạnh mẽ qua những văn án bằng miệng của học sinh xuất sắc Trần Tích Nhĩ. Trần Tử Dương đã quyết định cho cô đi học riêng. Một tháng nghỉ hè đủ để cho họ chuẩn bị những thứ cần thiết khi vào ngôi trường mới. Trần Tích Nhĩ được mua bộ đồng phục mới của ngôi trường danh giá, trị giá hàng triệu đồng. Trần Tử Dương và Trần Tích Nhĩ ăn sáng do mẹ làm xong, liền cùng nhau, xách cặp, nhanh chóng chạy ra ngoài, vọng lại một câu nói:“Con chào mẹ ạ!”Cả hai người đứng ở ngoài cửa nhìn nhau. Trần Tử Dương ngắm nhìn em gái từ đầu đến chân, công nhận, Tích Nhĩ mặc bộ đồng phục này vào thật là xinh nha. Cậu leo lên xe đạp, mỉm cười:“Tích Nhĩ! Cố lên nhé! Có chuyện gì thì gọi cho anh hai, anh hai sẽ bảo vệ em”Trần Tích Nhĩ cũng trèo lên xe đạp, trên môi dương lên nụ cười xinh xắn:“Vâng! Em đã biết”Cả hai người họ mỉm cười nhìn nhau lần cuối trước khi chia làm hai. “Tạm biệt”Họ đi về hai hướng ngược lại với nhau. Trần Tích Nhĩ vui tươi đạp xe khắp thành phố lớn, đi thẳng đến trường học. Cô đứng trước cánh cổng to lớn của trường trung học A danh giá. Trong lòng nảy lên một cảm giác sung sướng. Từ giờ trở đi, cô sẽ là thành viên của ngôi trường này. Là một thành viên thực sự. Rồi thanh xuân của cô, sẽ tiếp diễn tại ngôi trường này.