Đa nhân cách

Chương3

Chương3

- So... what does the ‘honorable’ highness princess want me to call you? Raven or the Raven Princess? - Nó - Prantcey bước tới chống hai tay lên bàn làm việc.

- Just like the old (vẫn như cũ) - Scristan Rollister nhún vai.

- Why are you not in the England, you are not studying abroad in England? (Tại sao cô không ở Anh? không phải cô đi du học ở Anh sao?) - Nó - Prantcey mặc kệ Scristan, đi đến tủ lấy tài liệu.

- I heard that Griffin's Heir has reappeared, so I left the school a few days to come here. (Ta nghe nói rằng Người Thừa Kế của nhà Griffin đã xuất hiện trở lại, vì vậy ta đã cúp học vài ngày để đến đây) - Scristan vuốt đầu con quạ.

Prantcey chẳng nói gì nữa, căn phòng dần trở về trạng thái yên ắng vốn có.

Nó lục lại các hồ sơ dang dở mà trước đây mẹ Lucianna để lại, Prantcey thì lượn qua lượn lại khắp phòng còn Scristan vẫn bình tâm mà thiền định.

Prantcey đẩy Scristan ra khỏi ghế và ngồi vào, chiếc chìa khoá không biết lấy từ đâu ra được tra vào lổ khoá ngăn tủ gỗ, ngăn tủ vừa mở ra Prantcey khẽ bất ngờ, từ từ lấy trong đó ra một cái hộp nhạc, nheo mắt rồi lại định thần thở ra.

"Hoá ra là nó ở đây".

Scristan ngồi trên bàn liếc xuống thứ cũ kĩ trên tay Prantcey, chợt nhận ra chiếc hộp nhạc bằng gỗ sồi năm ấy, chiếc hộp nhạc gắn liền với 1 đoạn kí ức không mấy tốt đẹp, Scristan sắc mặt không được tốt, có thách cô cũng không dám nghĩ đến nó sẽ làm gì với chiếc hộp nhạc kia.

Sự tồi tệ sẽ bắt đầu sớm thôi, không ai cho không ai cái gì cả, muốn lấy đi thứ gì từ Prantcey nó thì tốt nhất nên nghĩ đến một ngày nào đó nó sẽ đòi nợ, mượn nợ thì trả nợ, mua gì bán đấy, bất quá nó cũng chẳng phải kẻ thiện lương gì cho cam, cái giá phải trả cho lần đánh đổi trước khá là lớn đấy, nhưng tới bây giờ vẫn chưa có cơ hội đòi lại, thôi thì... cái gì phải đòi tất nhiên vẫn phải đòi, trả sớm trả muộn vẫn phải trả, tranh trước giành sau cuối cùng cho đi rồi thì cướp lại chắc chẳng sao đâu ha, ở đây chắc người ta không kiêng kị đòi quà đâu a.

Scristan biết Prantcey là một kẻ bất cẩu ngôn tiếu, một khi đã nói là làm, nghiêm túc giải quyết mọi chuyện, không phải là kẻ thích đùa bỡn người khác, cũng càng không thích ai đùa bỡn mình.

Có kẻ sẽ sớm gặp rắc rối thôi, nhưng trước hết người gặp rắc rối sẽ là ‘nàng công chúa quạ’ này nếu cô ấy không ngừng nói.

- Hey! Hey! Hey! Heir! I ask you, will you come back to France? (Này! Này! Này! Heir! Ta hỏi ngươi, ngươi có quay lại France không?)

- You are almost eighteen years old already, when you are eighteen years old, ceremony prefix will be started. (Ngươi đã gần mười tám tuổi rồi, khi ngươi đủ mười tám tuổi, buổi lễ phong tước vị sẽ được bắt đầu) - Scristan cứ luyên thuyên.

- Shut up, fuss (Im miệng, phiền phức) - Nó - Prantcey đứng bật dậy, và ra khỏi thư phòng, bỏ lại một mình Scristan ở lại.

Bởi chính vì vậy mới nói, người mà hiện tại Prantcey không muốn gặp nhất là Scristan quả chính xác, làm như hai kẻ trầm mặc ít nói, ở chung một chỗ thì sẽ có một kẻ không chịu được áp lực của sự tĩnh lặng hay sao ấy, Scristan là kẻ ít nói nhưng không phải là lúc nào cũng ít, vẫn sẽ có những lúc dở người mà hành động nổi loạn.

Prantcey đi về phòng để lấy điện thoại rồi bảo Diệp Ôn đã trở về từ khi nào chuẩn bị xe.

Prantcey sẽ đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe tổng quát để chuẩn bị cho cuộc phẫu thuật.

Tại bệnh viện thành phố, bệnh viện thuộc sở hữu của nhà bất động sản Mỹ Gia Song, mẹ của Mỹ Lệ Châu Anh.

Gia tộc của Châu Anh ai nấy mấy đời đều theo ngành y, hoặc liên quan đến lĩnh vực y học, khoa học.

Ba mẹ của Châu Anh đều là bác sĩ ngoại khoa du học từ ngoại quốc về, lương y mà không biết có như từ mẫu không thì Prantcey nó không quan tâm, cũng đã từng gặp qua phụ huynh của nhỏ bạn thân rồi, người là giám đốc bệnh viện, người là trưởng khoa giỏi nhất.

Châu Anh cũng được thừa hưởng trí thông minh, sự khéo léo của ba mẹ, cũng là một mầm non thiên tài giới y học, hiện tại thì Châu Anh đang là thực tập sinh tại bệnh viện của mẹ, cũng sắp trở thành một bác sĩ chính thức rồi.

Châu Anh này còn có nghề tay trái là nhà khoa học trẻ, nghiên cứu sinh, giáo viên dạy thay môn vật lý kiêm luôn trợ lý phòng y tế trường.

Đừng dại mà gây thù chuốc oán với cô ấy, bạn không biết nếu một mai có đi bệnh viện mà xúi quẩy đi trúng bệnh viện có mặt cô ấy, và đụng trúng cô ấy là người khám hoặc điều trị, phẫu thuật cho bạn, bạn sẽ chẳng biết cô ấy có hạ độc, cho bạn dùng thuốc sai hoặc đúng nhưng ít hay nhiều đâu, nhưng mà yên tâm, bạn sẽ không chết nhanh đâu, Châu Anh cô ấy sẽ tặng bạn một cái chết hoàn mỹ nhất, và... may cho bạn Châu Anh là một người ‘rất. có. tâm’, cô ấy là một bác sĩ ‘tốt’, chăm sóc bệnh nhân ‘rất. tận. tình’.

Châu Anh đã dành một phòng riêng cho Prantcey, và ba mẹ cô ấy cũng đã được thông báo trước từ sớm, nên Châu Anh sẽ là người từ đầu đến cuối kiểm tra sức khỏe cho Prantcey.

(Cạch) tiếng mở cửa vang lên.

-... Mày đợi lâu chưa? - Châu Anh im lặng một lát, đi đến bàn làm việc rồi ngồi xuống, mới nói.

- Vừa tới thôi - Nó - Prantcey đáp.

- Hừm... - Châu Anh nhìn nó một lượt, nói.

- Đi, tao dẫn mày đi kiểm tra.

Nói rồi Châu Anh đứng dậy, nó cũng đứng lên theo, cả hai ra ngoài.

Hơn 1 tiếng đồng hồ sau mới quay lại phòng làm việc của Châu Anh, cô ấy bảo Prantcey đợi rồi ra ngoài.

Hai tiếng sau quay lại với một hồ sơ bệnh án trên tay, Châu Anh xem xét tập tài liệu bên trong rồi nói.

- Hoàn toàn chẳng có gì cả, cơ thể phát triển khỏe mạnh, sức khỏe tốt, tinh thần cũng không tồi, nhưng nhìn như mày hơi...

- Làm sao? - Nó - Prantcey không hề thích kiểu ngôn ngữ dây thun của Châu Anh.

- Béo.

Prantcey đờ mặt, trên mặt hiện rõ bảy chữ ‘mặt tao có giống quan tâm không?’

- Tao nghĩ là... mày nên, ăn uống điều độ, tập thể dục thể thao để giảm cái khối lượng ‘khủng bố’ kia đi - Châu Anh xoay cây bút trên tay.

- ??? - Nó - Prantcey vẫn đứng hình.

- Nhanh nhanh tháo lớp ngụy bì kia nữa, nó khiến cơ thể mày bị trì trệ không cao lên thêm được, còn có nguy cơ kích ứng da nữa, mày đeo mặt nạ gần ca chục năm mà không thấy nóng hay gì à? - Châu Anh phàn nàn.

- Mấy năm nay là do Tuyết Tinh.

- ... - Châu Anh á khẩu tạm thời, sao lại có thể quên chứ, còn có cái con não bùn vô dụng kia sống trong cơ thể nó nữa mà.

Nội cái lớp biểu bì kia cũng khiến cho trọng lượng của nó tăng lên vài cân rồi, rồi cũng tại cái khoảng thời gian lười nhác sa đoạ của Tuyết Tinh nữa.

Prantcey nó đã giật mình khi nhìn thấy bản thân trong gương khi đi tắm hồi sáng, thật... kì cục.

- Tao khuyến khích mày nên đi mua mấy cái thực phẩm chức năng về mà dùng đi, có mấy cái đồ giảm béo đang hot lắm đó - Châu Anh nằm gục trên bàn.

Ba vạch hắc tuyến chảy dài trên trán Prantcey, nhu nhu trán, nó phải suy nghĩ lại một chút, con bạn này của nó sẽ trở thành bác sĩ thật sao? Trông không giống chút nào.

- Mày là thực tập khoa tim mạch, não bộ và điều trị chấn thương hay là thực tập khoa thẩm mỹ vậy? - Nó - Prantcey nâng chân mày.

- Thì... - Châu Anh lại tiếp tục á khẩu, chuyên môn này đúng là không phải của cô, con bạn Sa Lam của cô mới là bác sĩ thẩm mỹ.

- Được rồi, đừng nói nữa, mày cầm cái hồ sơ này đến cho con Sam kia, tao tạm thời vẫn không muốn gặp mặt nó - Châu Anh đưa hồ sơ bệnh án qua cho nó rồi làm điệu bộ đuổi khách.

- ... - Nó - Prantcey không biết nên nói gì, đành cầm tập hồ sơ ra về.