Ba ngày sau khi Giang Thừa Khưa tới thăm.
“Tiểu thư! Tiểu thư! Gần đây có sứ giả Lâm Uyển quốc vào thành, tặng thật nhiều hoa cỏ, phu nhân kêu ta đem tới cho người.” Như Dệt ôm một bó hoa tiến vào.
Phu nhân trong miệng nàng không phải mẹ ruột của Tống Tương Tư, chỉ là mẹ kế nhưng người mẹ này nhã nhặn đoan trang, cũng không quá tồi.
Giang Lâu Nguyệt đặt bức thư trên tay xuống, “Để lâu vậy chắc hoa cũng chết rồi.”
“Mấy loại này đều dùng hạt giống hết ạ.” Như Dệt nói.
“Sứ giả… Ngoài kia có bán ngựa không?” Giang Lâu Nguyệt nghĩ đến gì đó, mắt sáng rực lên.
“Mấy con ngựa đều bị bọn nhà giàu mua rồi, còn cống một ít tiền cho phía trên nhưng phu nhân đã tậu một bé mèo mắt xanh, to bằng bàn tay.”
“Thật hả!” Giang Lâu Nguyệt nhảy dựng lên, lôi khéo Như Dệt chạy ra ngoài, “Đi, tới chỗ phu nhân nhìn một cái.”
“Hả?! Tiểu thư, mặc quần áo đã!” Như Dệt cứ như vậy bị tiểu thư còn đang mặc váy thấp ngực nhà mình kéo ra ngoài, trong lòng ôm chặt vài bó hoa cỏ.
Qua hành lang dài là tới hoa viên, Giang Lâu Nguyệt thoáng thấy một nam tử khoanh tay đứng trên cầu, cúi đầu xem cá. Có chết ngàn vạn lần, nàng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra là Phàn Thanh, dù hôm nay hắn không mặc áo xám dài, thắt đai lưng đen thêu hạc trắng mà là tang phục trắng muốt, tóc cũng không búi cao, chỉ dùng một cây trâm cột nửa đầu.
Giang Lâu Nguyệt chắc chắn đây là Phàn Thanh.
Nàng lập tức dừng lại, thấp giọng hỏi Như Dệt, “Phàn đại nhân tới, sao ngươi không báo ta?”
“Phàn đại nhân nào ạ?” Như Dệt chớp chớp mắt, nhìn theo tầm mắt Giang Lâu Nguyệt, lập tức hoảng sợ, “Nô tỳ… Nô tỳ cũng không biết.”
Phàn Thanh nghe thấy động tĩnh, chậm rãi quay đầu.
Giang Lâu nguyệt giật mình, nhìn hoa tươi trong tay Như Dệt, “Ngươi cầm hoa làm gì, mau giấu đi!”
“A.”
“A cái gì mà a, nhanh lên.”
Như Dệt cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, hoang mang ôm hoa rời đi.
Giang Lâu Nguyệt nghiêng đầu cẩn thận quan sát biểu tình Phàn Thanh, lặng lẽ nhẹ nhõm thở dài, may quá, vẫn bình tĩnh.
Nhớ phản ứng lúc nhìn thấy hoa tươi khi nhỏ của hắn, đến giờ nàng còn sợ hãi.
Phàn Thanh cũng không nán lại lâu, sân trước Tống phủ thật độc đáo, hắn tới không báo trước, chỉ đứng trên cầu nhìn xuống. Phía dưới là nước trong thấy đáy, vài ba con cá chép nhỏ đang nô đùa, lắc lư cái đuôi uyển chuyển. Cũng từng có một người thích vận hồng y, tiêu sái phóng ngựa nơi Ngự Hoa Viên như vậy.
“Đại nhân.” Giang Lâu Nguyệt không hành lễ với Phàn Thanh, chỉ hô một tiếng.
Nữ tử trước mặt cũng mặc váy đỏ nhưng lại bất đồng dung mạo, khí chất thật khác.
Giang Lâu Nguyệt không phải ghét màu trắng, nàng thấy trong tủ đồ chỉ toàn cẩm y rực rỡ, thêu thùa sặc sỡ phức tạp nên sau người đi mua, còn nữa, mặc quần áo trắng chịu tang cho chính mình, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy quái quái.
“Ừ.” Phàn Thanh Nhàn nhạt đáp.
Giang Lâu Nguyệt bước tới trước mặt hắn, ánh mắt lướt một vòng.
Nắng ấm nhẹ nhàng hắt vào xương gò má Phàn Thanh, trông thật đẹp.
Phàn Thanh chạm mắt nàng, sau đó chậm rãi quay đầu đi.
“Ngươi muốn nhìn đến khi nào?”
“Hả? À, không phải tại đại nhân trời sinh tuấn tú, anh tuấn vô song sao!” Giang Lâu Nguyệt hơi chu môi đỏ, hai mắt cong cong.
Lông mi Phàn Thanh khẽ run rẩy.
“Phàn Quy Ngọc, như vậy có tính là chúng ta không vừa mắt nhau không?” Giang Lâu Nguyệt đột nhiên hỏi.
Tự của Phàn Thanh, là Quy Ngọc.
Phàn Thanh nhíu mày, mím môi, Giang Lâu Nguyệt dường như có thể đoán được hắn chuẩn bị nói gì. Ngươi là nữ tử, sao có thể không biết xấu hổ hỏi nam nhân cái đó.
“Ngươi…” Hắn vừa mở lời, nàng đã bắt được vạt áo Phàn Thanh, cả người ngả về trước, nghiêng đầu, mùi bồ kết thoang thoảng nơi chóp mũi, giảo hoạt cười, ngữ khí nhẹ nhàng, “Mẫn Nguyệt công chúa chết có liên quan đến đại nhân không?”
Phàn Thanh sửng sốt.
Giang Lâu Nguyệt hiểu rõ, buông tay ra, lui về sau một bước, “Ta chỉ hỏi chút thôi ngài đừng nóng giận, nghe người khác nói nên có chút tò mò.”
Một lúc sau, Giang Lâu Nguyệt nghe hắn nói, “Ngươi muốn ta trả lời câu nào?”
Giang Lâu Nguyệt cười, “Cái đầu tiên đi.”
Không bất ngờ, trên mặt Phàn Thanh lộ ra vài phần hoảng loại. Cho dù lăn lộn nơi thâm cung hiểm độc nhưng một chút da lông ái tình hắn cũng không hiểu được, ngôn ngữ khiêu khích như thế, chắc phải rất hoang mang.
“Không tính.”
“Vậy hả?” Giang Lâu Nguyệt tiếc nuối thở dài một hơi, tùy tiện ngồi xuống, hoàn toàn không giống một tiểu thư danh giá.
Phàn Thanh cúi đầu nhìn nữ tử cạnh mình, một thân hồng trang xinh đẹp kiều mị. Búi tóc nàng hơi loạn, hiểu nhiên vừa chạy vội từ trong viện ra.
“Tống tiểu thư muốn làm gì?”
“Thương nhân từ Lâm Uyển quốc mới tới, phu nhân mua mèo mắt xanh nên ta đang muốn đi xem không ngờ gặp ngài, đương nhiên không thể đi nữa… À, đúng rồi, ta nghe nói công chúa có một con mèo, là dị đồng. Ngài từng thấy qua chưa?”
Giang Lâu Nguyệt có nuôi một bé mèo lông trắng, dị đồng, nay nàng đã chết, không biết nó đã bị ném đến xó xỉnh nào trong cung rồi.
“Chưa từng.”
Nói dối, lúc trước gặp rõ ràng nàng còn mang ra khoe hắn.
“Tiếc quá đi.” Nàng nói, “Nếu đại nhân nhìn ta không vừa mắt, đại nhân đi trước là được, để ta tiễn ngài.”
Phàn Thanh mở miệng, định nói gì đó.
“Vương gia nhờ ta chuyển lời, ngài không cần khó xử.” Giang Lâu Nguyệt biết thừa Giang Thừa Khưa muốn gả Tống Tương Tư cho Phàn Thanh chỉ nhằm mục đích duy nhất chính là mượn sức cha nàng, hợp cùng Phàn Thanh, một mũi tên trúng hai con nhạn.
Phàn Thanh không phải không từ chối nhưng hiện tại chưa phải thời điểm tốt nhất, bản tính hắn vốn cương trực, sao có thể khuất phục, chắc hơn phân nửa vì có chuyện muốn làm.
Hắn không muốn cưới, việc gì nàng phải cưỡng cầu.
“Đa tạ cô nương.”
Giang Lâu Nguyệt quay đầu, chỉ thấy Phàn Thanh đã xoay người, vạt áo xanh lá tung bay, bên tai vang lên tiếng chim hót thanh thúy.
“Phàn Quy Ngọc!”
Phàn Thanh quay đầu lại.
Giang Lâu Nguyệt cười rộ lên, vẫy vẫy tay.
Vạt áo đào tung bay trong không khí, kinh diễm lấn cảnh sắc muôn nơi.
Công chúa điện hạ.
Đến giờ tẩm cung của thánh thượng vẫn im hơi lặng tiếng, ba người Thái Y Viện vào đó đã lâu, Nhiếp Chính Vương chưa có động tĩnh gì lớn, tạm thời quản lý chính sự. Đại thần ồ ạt yêu cầu vào thăm thánh thượng nhưng đều bị hắn cự tuyệt. Hung thủ còn chưa truy xét được, Phàn Thanh đại nhân…
“Tiểu thư.” Như Dệt vén rèm, thò đầu vào.
“Sao vậy?” Giang Lâu Nguyệt tiện tay gấp thư lại, đặt sang một bên.
“Tới Mộc Phong Đình rồi, các vị nữ quyến hầu như đã có mặt, chúng ta mau đi thôi.”
Hôm nay Giang Lâu Nguyệt tham gia hội thơ Khúc Thủy Lưu Thương, ngày trước khi ở hoàng cung chưa từng thấy qua hoạt động này nên hiện tại nàng phải dùng thân thể Tống Tương Tư, chơi tới bến.
Hội thơ Khúc Thủy Lưu Thương dùng một tấm bình phong chia làm hai gian, khách nam và khách nữ. Những chỗ hở đều được thắp nến thay thế. Mọi người tụ tập hai bên Khúc Thủy, chờ đề được giao xuống, xuất khẩu thành thơ.
Nàng vừa ngồi xuống, vô số ánh mắt đã vụt tới, bí hiểm xen lẫn kinh ngạc, vài người còn che miệng cười khúc khích nhưng phần lớn đều nói một cách quang minh chính đại.
“Lưu công tử theo phép phát cho nàng thiệp mời, không ngờ Tống tiểu thư thật sự dám tới.”
“Lần trước chịu nhục chưa đủ sao?”
“Làm một túi da phong tao không muốn, còn cố tình rót mực đổ nước, khác nào bôi đen Tống gia.”
Giang Lâu Nguyệt cười nhạt, Tống Tương Tư thật nổi danh bên ngoài nha, ai ai cũng nói được, bất kể vàng thau lẫn lộn.
“Thế mà còn thích Phàn đại nhân, Phàn đại nhân học rộng hiểu nhiều, văn chương lai láng, há nào có thể để bình hoa thô bỉ trèo cao. Chẳng qua chỉ ỷ vào chút gia thế, õng ẹo tạo dáng mà thôi.”
Giang Lâu Nguyệt không nghe thấy lời này.
Ước chừng một chung trà sau, lục lạc vang lên giòn giã, đề thơ đầu hạ xuống.
Trong bụng Tống Tương Tư có thể không chút chữ nghĩa nhưng Giang Lâu Nguyệt từng là công chúa đương triều, hồi bé nàng ham chơi, sách sử đọc qua cũng chẳng ít. Nàng còn bám đuôi theo học khi Gia Hữu bái Phàn Thanh làm thầy. Không biết trình độ đám nữ quyến này thế nào nhưng chắc chắn nàng sẽ không làm mất mặt hắn.
Qua tầm bảy tám vòng, một đề thơ mới chậm rì rì hạ xuống trước mặt nàng. Như Dệt cầm đề thơ trong tay, Giang Lâu Nguyệt vừa cúi đầu đã thấy, đọc thành tiếng, “Tình ý.”
Có người che miệng cười khẽ, chuẩn bị xem trò vui của nàng.
“Nước mắt như chu sa, dựa vào lan can say khướt
Hồng nhan lặng lẽ, lấy độc giải đau buồn
Gió xuân lại thì thầm, thổi tung rạng mây đỏ
Phó mặc dòng nước, hờ hững nhẹ nhàng trôi.”
Không gian im lặng như tờ.
Bỗng, một nữ tử mặc áo lam lên tiếng cười nhạo, “Phong hoa tuyết nguyệt có thể khua mồm múa mép nhưng xét thấy Tống tiểu thư đây, ngày thường hẳn là viết không ít nhỉ?”
Tống Tương Tư chung quy chỉ là đại tiểu thư rỗng tuếch, ấp úng nói vài ba câu chẳng nhẽ đã qua chuyện, có giỏi thì viết thơ đi!
Mọi người nghe nàng nói xong lập tức hiểu ý, “Diệu Kiều, sao ngươi lại nói vậy.”
Nữ tử tên Diệu Kiểu kia dẩu miệng, “Gì chứ, ta nói sai à?”
Giang Lâu Nguyệt ngồi xuống, nâng tách trà trên bàn uống một ngụm.
Thật trùng hợp, đề thứ hai đã tới rồi.
Diệu Kiều mở miệng, “Tổng tiểu thư, cô nói gì đi, mọi người đều đang đợi đấy.”
Giang Lâu Nguyệt mở đề ra, trên đó viết đọc hai chữ “Hàn lộ”, nhìn có vẻ đơn giản nhưng để ngâm được xuất sắc rất khó, ít người làm nổi, cấu trúc xảo diệu là vấn đề lớn nhất.
“Sao, không viết được thì đứng lên sẽ nghĩ được sao?”
Mọi người cười rộ lên, tựa hồ có ý gièm pha.
Giang Lâu Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, khẽ hành lễ, sau đó mở miệng.
“Nhạn là khách phương Bắc
Cúc vàng tựa rượu ngon
Lá phong khoe đỏ thắm
Hàn lộ nhuốm đau buồn.”
*Vũ: A hu hu tôi xin lỗi mọi người nhiều, thật sự là khi đọc convert của phần này tôi cũng sốc luôn ấy vì không ngờ nó ngang đến thế. Hãy nhắm mắt làm ngơ mấy phần dịch thơ như quần của tôi nhaaaaaa ;-;Lời châm biếm nghẹn cứng ở họng nữ tử tên Diệu Kiều, nàng đỏ mặt, “Ngươi… Rõ ràng là ngươi ăn cắp!”
Ăn cắp? Ăn cắp ở đâu ra? Giang Lâu Nguyệt mờ ám bật cười.
Sinh ra trong hoàng cung, cảnh tượng tàn sát lẫn nhau không phải hiểm, người này đạp lên xác người kia nàng cũng nhìn quen rồi. Diệu Kiều ước chừng vừa cập kê, nói không lựa lời, việc gì phải so đo.
Phàn Thanh từng nói với nàng, thực lực chứng minh tất thảy, là thứ trong sạch nhất thế gian.
Mặc dù ngày thường người này cứng nhắc nhưng những lời này, quả thật không sai.
“Lưu công tử.” Nữ quyến đột nhiên mở miệng.
Giang Lâu Nguyệt quay đầu, chỉ thấy một công tử mặc hắc y đang tiến vào, mặt mày xán lạn như sao trời, đôi mắt đào hoa câu hồn, trên trán có vệt chu sa, rất động lòng người.
Đây là chủ Khúc Thủy Lưu Thương, Lưu Thừa Kinh, người đời gọi Hoa Gian Điệp, xưng một tiếng Lưu công tử.
“Có chuyện gì mà ầm ĩ thế?”
“Có người ăn cắp!” Diệu Kiều làm nũng với Lưu công tử.
“Nhân chứng, vật chứng đâu?”
Diệu Kiều nghẹn lời, “Tống Tương Tư sao có thể viết được mấy câu thơ như vậy. Bây giờ chưa có chứng cứ nhưng chắc chắn nàng ăn cắp!”
Cũng có vài nữ quyến tán thành.
Lưu công tử cầm lấy thơ của Giang Lâu Nguyệt, cười nói, “Thơ hay! Thơ hay! Ẩn dụ tinh tế, hàn lộ cùng đau buồn, hay lắm!” Tiến gần nàng, đôi mắt đào hoa rực rỡ, “Tống tiểu thư, ta có nghe danh.”
Khóe miệng Giang Lâu Nguyệt nhàn nhạt nhếch lên.
“Như vậy đi.” Lưu công tử lắc lắc quạt xếp, “Hiện tại ta trực tiếp ra đề, Tống tiểu thư ngâm một bài, ta lấy danh dự của Lưu Thừa Kinh đảm bảo, Tống tiểu thư tuyệt đối không gian lận. Chư vị thấy sao?”
Mọi người dĩ nhiên không dám nghị dị, nể mặt mũi y.
“Cô độc.” Lưu Thừa Kinh nói.
Giang Lâu Nguyệt nhớ lại hoàng cung khi nhỏ mình ở, quỳnh lâu ngọc vũ, tường hồng ngói đỏ. Nhưng ngoài bức tường cao cao kia, dù nàng có đu dây cao đến mấy cũng không thoát khỏi, ngẫu nhiên sẽ có vài cánh hoa đào rụng xuống ngói, gió đông thổi qua, vụt bay mất.
Nàng nghĩ đến ngày Gia Hữu đăng cơ, nàng nắm bàn tay nho nhỏ của hắn, bước đến cung điện lạnh băng, từng bước từng bước dẫm lên bậc thang, dìu hắn ngồi vào long ỷ, muôn vạn đại thần từ tôn đến ti, từ triều đình thẳng đến ngọ môn đều cúi đầu quỳ rạp, cùng hô to vạn tuế, chấn động thiên địa.
—— Hoàng Thượng, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế!!!
Thiên hạ ngàn vạn người, đều hy vọng Gia Hữu có thể sống lâu trăm tuổi, phúc thọ song toàn.
Nàng từng nghĩ, bọn họ không cần vạn tuế, một vạn năm quẩn quanh tường hồng tuyết trắng, quá cô độc.
Trong viện nổi gió, đưa suy nghĩ đang bay xa của nàng trở lại Mộc Phong Đình, hàng loạt ánh mắt nhạo báo phóng tới, Lưu công tử phe phẩy quạt xếp trầm mặc không nói, trầm ngâm đợi nàng mở miệng.
“Sao, không viết được?” Diệu Kiều hỏi.
“Không có.” Giang Lâu Nguyệt lắc đầu, lấy giấy bút ra, từng nét mực uyển chuyển dần hiện ra trên giấy Tuyên Thành. Nữ tử khuê trung toàn học chữ nhỏ hoa mai nhưng nàng theo Phàn Thanh đã lâu, thành thử bút pháp phóng khoáng, loan phiêu phượng đậu, tao nhã ung dung.
Đặt bút, nàng đưa giấy cho Lưu Thừa Kinh.
Mới đầu y còn kinh ngạc, sau đó cười nói, “Tống tiểu thư hoàn toàn xứng đáng.”
Kinh môn sở tiêu đoản
Hàn ý thức lệ vi
Hải đường lạc trần khứ
Phong tuyết hầu nhân quy
*Vũ: Đoạn này tôi xin bó tay nên đành để hán việt, câu gốc của nó thế nè nè: 荆门楚萧短,寒意拭泪微。海棠落尘去,风雪侯人归. Còn đây là convert: Kinh môn sở tiêu đoản, hàn ý lau nước mắt hơi. Hải đường giáng trần đi, phong tuyết hầu người về. Bác nào biết nghĩa comment giúp tôi nha.Diệu Kiều dường như còn muốn tiếp tục phản bác nhưng bị một nữ tử lớn tuổi hơn bên cạnh giữ chặt, đành phải thôi.
“Tống tiểu thư có nguyện ý đi cùng tại hạ chăng?”
Trên mặt Giang Lâu Nguyệt lộ vẻ nghi hoặc.
“Coi như phần thưởng vì bài thơ tuyệt mĩ đó, uống tạm một ly?”
“Rất vui lòng.”
Giang Lâu Nguyệt vén rèm theo Lưu Thừa Kinh về sau hậu viện, câu cuối cùng từ khe hở lọt vào tai nàng, “Tống Tương Tư này xảo quyệt quá, chút thủ đoạn đã khiến Lưu công tử khom lưng vì nàng.”
Giang Lâu Nguyệt rũ mắt, xách váy rời khỏi yến hội.