Đã Sớm Khom Lưng

Chương 4

“Công chúa điện hạ! Công chúa điện hạ!” Một đám thị nữ cùng thái giám chạy loạn trong Ngự Hoa Viên, đuổi theo con bạch mã trắng tinh, trên lưng chở một nữ tử vận hồng trang rực lửa.

“Công chúa điện hạ, người mau xuống đây, ngã thì sao!”

Giang Lâu Nguyệt chẹp miệng, “Lâu ma ma, người coi thường ta.”

“Công chúa điện hạ, Phàn công tử tới rồi.” Ngô ma ma kêu lên.

Giang Lâu Nguyệt ghìm ngựa, nhảy xuống, nô bộc phía sau vội dắt ngựa đi, “Đến lúc nào, đang ở đâu?”

“Ở thư phòng Thái Tử, đang dạy học, công chúa cẩn thận một chút, Hoàng thượng cũng có mặt.” Ngô ma ma nói.

“Mau dọn đống hoa cỏ ta mới hái ban sáng lên, thằng nhóc kia cũng suốt ngày ru rú trong phòng, lần này phải cho nó xem chút lạc thú.”

Kết quả, công chúa điện hạ vừa đi vừa thì thầm, từ Ngự Hoa Viên chạy thẳng đến thư phòng Thái tử.

Gia Hữu đang đọc sách, nghe thấy âm thanh vội buông đồ trên tay xuống, “Tỷ tỷ tới!”

Phàn Thanh trầm mặc đọc sách như cũ, không định ngẩng đầu lên.

Giang Lâu Nguyệt vận hồng trang đỏ thắm xông vào, nhào thẳng vào lồng ngực Hoàng thượng, “Phụ thân!”

“Lại mặc nhung trang.” Giang Thừa Cảnh nhéo mặt nàng.

“Người đừng nói cho mẫu thân!”

Gia Hữu không nhịn nổi rời vị trí chạy xuống, bàn tay béo múp nắm chặt vạt áo Giang Lâu Nguyệt, “Tỷ tỷ, lần sau cưỡi ngựa mang ta đi với.”

Giang Lâu Nguyệt đáp lời, lại tiếp tục làm nũng với Hoàng Thượng, “Phụ thân, con cũng muốn học cùng Phàn Thanh.”

“Ngươi chơi bời suốt ngày, còn định đọc sách?” Hoàng Thượng hiển nhiên không tin.

“Ta đọc cũng đâu ít, tứ thư ngũ kinh gì đó đều đã xem qua rồi mà.”

“Ồ, thật có tiền đồ.”

Giang Lâu Nguyệt chạy đến trước mặt Phàn Thanh, “Òa.”

Phàn Thanh nâng mắt, Giang Lâu Nguyệt đoan chính hành lễ với hắn, ngữ khí khoáng đạt, “Về sau ngươi sẽ là thầy của ta.”

“Ừ.”

Giang Lâu Nguyệt lại nói, “Ta cho người chuẩn bị lễ vật.” Sau đó hô một tiếng về phía cửa, nha hoàn vội vàng dâng hoa lên, căn phòng lập tức tràn ngập sắc màu, hương hoa bốn phía.

Sắc mặt Phàn Thanh tối thui, đẩy Giang Lâu Nguyệt ra, xông ra ngoài.

“Ngươi sao vậy?” Giang Lâu Nguyệt định đuổi theo, Giang Cảnh Thừa đã ngăn nàng lại, “Phụ thân?! Hắn đẩy ta.”

Hoàng Thượng phất tay, kêu nha hoàn mang hoa xuống, sau đó nhẹ nhàng vuốt đầu nữ nhi, “Ngươi chọc tức người ta, biết chưa hả?”

“Ta định dâng lễ vật cho hắn mà, chính tay ta cực khổ trồng trọt đó, hắn nổi điên gì chứ?” Giang Lâu Nguyệt mờ mịt.

Hoàng thượng chỉ lắc đầu.

Buổi tối hôm ấy, khi Ngô ma ma đưa cơm chiều tới, nàng vẫn còn giận dỗi, ngồi xổm một góc.

“Công chúa điện hạ.”

“Ngô ma ma.”

“Chuyện hôm nay quả thật người sai rồi. Mai đi xin lỗi Phàn công tử một tiếng đi.”

“Ta làm gì sai sao?”

“Công chúa có biết mẫu thân Phàn công tử không?”

“Sao vậy?”

“Trong một lần tiến cung, Phàn công tử đi theo mẫu thân, tức Quốc công phu nhân. Hắn phải trơ mắt nhìn bà bị đánh tới chết ở Ngự Hoa Viên, vạn hoa nở rộ dưới cây côn đẫm máu. Công chúa không biết cũng là chuyện thường.”

Tiền triều cũng là Triều (棏), Hoàng thượng là cữu cữu của Giang Thừa Cảnh. Khá lâu rồi.

“Sao lại phát sinh chuyện này?”

“Phu nhân Hộ Quốc công lớn lên cực kì xinh đẹp, Thánh thượng từ lần đầu gặp mặt đã thầm thương trộm nhớ, lần triệu vào cung này khiến yêu phi nổi cơn ghen lồng lộn, sai người hầu đánh chết bà. Mà phu nhân Hộ Quốc công lại là thanh mai trúc mã của Thánh Thượng đương triều nên người mới đặc biệt dung thứ cho Phàn công tử.”

*Vũ: Giải thích chút, sợ mọi người không hiểu. Cữu cữu (cậu) của Hoàng Thượng đương triều ấy, yêu thầm mẹ Phàn Thanh (phu nhân Hộ Quốc công). Còn Thánh Thượng đương triều, tức bố của Giang Lâu Nguyệt là thanh mai trúc mã với bà.

“Phản ứng của Phàn Thanh khi ấy…”

“Hù chết mọi người rồi. Không ai dám động đậy, yêu phi còn định ném hắn xuống sông nhưng Thánh Thượng may mắn phát hiện, cứu mạng Phàn công tử. Ta còn nghe nhóm ma ma kia kể, tiếng “Mẹ!” khi đó của Phàn công tử… Thôi, công chúa, người biết tới đây là đủ rồi.”

“…” Giang Lâu Nguyệt không hé răng.

Khi tỉnh lại, chóp mũi nàng thoang thoảng hương thảo dược, hé mắt đã thấy sao trời, trên người đau như vỡ ra.

Giật giật, người bên cạnh đã lại gần, sắc mặt cực âm u, “Tỉnh rồi?”

“Đại nhân.” Giang Lâu Nguyệt vô thức toét miệng cười, “Nơi này không phải âm phủ, nhỉ?”

Phàn Thanh không đáp.

Giang Lâu Nguyệt lại nói, “Không phải ta lăn từ trên kia xuống à… May mà còn có sườn núi giảm xóc, sao đại nhân xuống được? Chẳng nhẽ nghĩ ta tèo thật, tâm cũng chết nên nhảy theo sao?” Giang Lâu Nguyệt biết chắc Phàn Thanh sẽ không làm vậy, lời này chỉ mang ý đùa giỡn nhưng nhìn sắc mặt hiện tại của hắn, có vẻ không ổn lắm.

Như muốn giết người.

Ai ngờ Phàn Thanh u ám nâng tay nàng lên, nhích lại về phía lửa trại kiểm tra, dứt khoát xé áo mình xuống băng bó cho nàng.

Đầu óc Giang Lâu Nguyệt còn choáng váng, nửa tỉnh nửa mê, lập tức ngăn hắn lại, “Đại nhân, không cần đâu.”

Phàn Thanh yên lặng nhìn nàng.

Giang Lâu Nguyệt ậm ừ một lúc rồi nói, “Quần áo đại nhân đều là y quan quý hiếm, xé của ta đi.”

Trong lòng nàng, Phàn Thanh luôn ăn mặc đoan chính chỉnh tề, không chút cẩu thả, sao có thể để chút bụi trần cỏn con này vấn bẩn.

Hắn nhìn nàng một cái, vì lăn từ trên núi xuống nên quần áo đều đã lấm bẩn, rách nát, da thịt trắng tuyết lẫn lộn giữa bùn và máu tươi.

Không nghe lời Giang Lâu Nguyệt, Phàn Thanh xé rách áo bào, bao chặt miệng vết thương của nàng.

Giang Lâu Nguyệt nhe răng trợn mắt kêu lên, “Đau đau đau…! Đại nhân!”

Động tác Phàn Thanh rất nhanh nhẹn, mau chóng băng kín miệng vết thương rồi ngồi xuống cạnh nàng. Giang Lâu Nguyệt nhìn hắn, màn trời chiếu đất, trung y cũng lộn xộn nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh, đoan chính như cũ.

“Đại nhân.” Nàng mở miệng.

“Làm sao?” Phàn Thanh không ngoảnh mặt lại, con ngươi phản chiếu ánh lửa ấm áp, rực rỡ lấp lánh.

“Ngươi cũng bị thương.” Giang Lâu Nguyệt chỉ vào tay phải ướt máu của hắn, hẳn là khi đánh nhau gây nên.

“Không đáng ngại.”

Giang Lâu Nguyệt nhích người lên, đau đến nhe răng trợn mắt, kéo áo hắn, “Nếu không xử lý tốt, tay ngươi phế mất thì sao?”

Vén áo lên, chỉ thấy trên cánh tay phải có một vết cắt dài hơn hai ngón tay sâu hoắm, máu thịt lẫn lộn.

Giang Lâu Nguyệt vừa xử lý cho hắn vừa nói, “Đại nhân.”

“Ừ?”

“Có phải ngươi…đã giết Mẫn Nguyệt công chúa không?”

“…”

Trong lòng Giang Lâu Nguyệt trầm xuống, “Bỏ đi…”

“Không phải.” Phàn Thanh quay đầu, đáp, “Ta sẽ không giết nàng.”

“Mọi người đều truyền tai nhau, đại nhân không ưa Mẫn Nguyệt công chúa nên mới nhân cơ hội này xuống tay với nàng.”

“Ngươi tin à?”

Giang Lâu Nguyệt kéo quần áo hắn lên, cười, “Đương nhiên ta không tin, đại nhân chính là trăng tỏ gió mát chốn nhân gian, sao có thể làm ra loại chuyện này.”

“Việc hôm nay phát sinh, về tình về lý, ta đều nên phụ trách với Tống tiểu thư.”

“Hả?”

“Khi trở về, Phàn mỗ sẽ tự mình đến cửa cầu hôn.”

Thân hình Giang Lâu Nguyệt run lên, miệng vết thương trên người cũng bắt đầu đau, “Đại nhân đùa ta hả?”

“Không đùa.” Biểu tình Phàn Thanh vô cùng nghiêm túc.

Thôi xong, quên khuất mất tên này nổi tiếng cứng đầu, hôm nay hắn đã nhìn thấy da thịt nàng, dựa theo tính tình đó, nhất định là muốn chịu trách nghiệm. Giờ không thể giảng đạo lý với hắn, xem ra chỉ có cách…từ từ bóp nát ý tưởng tội lỗi này trên đường.

Phàn Thanh rất ghét những người phù phiếm.

“Đại nhân, chẳng nhẽ vì ngươi đã thấy thân thể ta?”

Ngoài dự đoán, hắn lại không đỏ mặt. Hoặc do ánh lửa quá mờ, Phàn Thanh nhìn thẳng, nói, “Sau khi thành hôn vẫn phải nhìn mà.”

Ngươi?! Mấy tháng qua lăn lộn kiểu gì mà biến thành cái dạng này vậy?!

Giang Lâu Nguyệt lập tức đỏ mặt, chỉ có thể đáp một tiếng, “Lạnh.”

“Nhích lại gần lửa chút, có thể sưởi ấm.”

“Hình như vậy.”

“Ngươi ngủ đi, ta gác đêm cho, người của ta sẽ nhanh tới thôi.”

“Không ngủ được, tán chuyện tiếp đi đại nhân.”

“Ta không thích tán chuyện.”

“Ta nói cho, ngươi trả lời là được.” Giang Lâu Nguyệt thấy hắn không đáp, ngầm hiểu là đã đồng ý, “Đại nhân có người mình thích không?”

“Có.”

Giang Lâu Nguyệt không ngờ Phàn Thanh thành thật đến thế, hơi sửng sốt. Nhưng chung quy nàng cũng không phải người thích bới móc chuyện đời tư kẻ khác nên cười một cái, rồi chuyển chủ đề, “Ngươi đã từng trải qua cảm giác bất lực, rất muốn, rất rất muốn làm việc gì đó chưa?”

“Rồi. Trơ mắt nhìn sinh mệnh đó ra đi trước mắt mình.”

Giang Lâu Nguyệt biết hắn nói về chuyện khi nhỏ, lỡ tay đụng vào vết thương lòng khiến nàng hơi hối hận, nhanh chóng đổi đề tài.

“Có lúc nào ngươi cảm thấy thật vui vẻ không?”

“Cũng có.”

“Lúc nào?”

Phàn Thanh cúi đầu, trước ánh mắt tò mò của nữ tử chậm rãi đáp, “Hẹn ước ở Giang Nam, tương phùng trong mộng cảnh.”