Đã Sớm Khom Lưng

Chương 9

Hai người đến không lâu thì Tống Thanh Huyền dẫn theo nha hoàn Như Dệt của nàng xuất hiện.

Giang Lâu Nguyệt thầm nghĩ, phụ thân đúng là không cho nàng chút mặt mũi, bộ dạng chỉ mong tiễn nữ nhi đi càng sớm càng tốt.

“Phàn đại nhân.”

“Tống đại nhân.”

“Tống đại nhân gì, gọi nhạc phụ đi. Nhạc phụ.”

“… Nhạc phụ.”

“Tốt, tốt. Tổ mẫu ngươi đâu?”

“Trong đại sảnh ạ.”

Hai người vừa hàn huyên vừa tiến vào nhà ăn, Giang Lâu Nguyệt cạn lời bước theo sau, ngồi xuống, nhìn tổ mẫu Phàn Thanh bắt đầu bàn việc hôn sự.

Không phải không có chuyện triều chính nhưng nhà nhiều người, đông tai mắt, không an toàn. Tổ mẫu Phàn Thanh muốn nghỉ ngơi sớm nên nửa đường cáo từ, để lại không gian cho hắn và Tống Thanh Huyền.

Thân ảnh vô cùng quen thuộc, là Phương Tập.

Nàng kêu Như Dệt chặn cửa đứng ngoài, khép hai cánh lại rồi mới đi đến bên người hắn, “Sao ngươi lại tự mình tới?”

“Tới xem công chúa có sao không.”

“Không sao đâu.”

“Ta nghe nói hôm nay… Phàn Thanh dùng Đan Thư Bạch Mã đổi lấy công chúa điện hạ.”

“Ý ngươi là gì?”

“Công chúa… Người không tin mình bị Phàn Thanh giết chết đúng không? Cho dù thần nói đêm đó hắn đã mật đàm với Giang Thừa Khưa nhưng trong lòng người, vẫn không tin?”

“…”

“Kỳ thật người đã có đáp án rồi.”

“Phương Tập, ngươi không nên nói những lời này.”

“… Thần có một tin tốt muốn báo.”

“Chuyện gì?”

“Bệ hạ an toàn, thủ hạ tìm được tin tức. Nhưng người đang bị Giang Thừa Khưa khống chế, không thể ra chính điện.”

“Rốt cuộc Giang Thừa Khưa muốn làm gì?”

“Thứ thần không biết.”

“Tiếp tục theo dõi, nếu muốn gây bất lợi cho Gia Hữu, các ngươi phải liều chết che chở hắn, biết chưa?”

“Vâng.”

“Còn nữa… Tìm chứng cứ Phàn Thanh tạo phản chỗ Giang Thừa Khưa đi, xác định là giả. Ta phải bắt được nhược điểm của hắn, chuyện này liên quan trực tiếp đến thắng bại tương lai, không thể sai sót.”

“Công chúa định ở lại Phàn phủ?”

“Tình thế bức bách, tách ra không an toàn.”

“Thần sẽ phái thêm người, đề phòng vạn nhất.”

“Được…”

Bên ngoài bỗng truyền đến âm thanh Như Dệt, “Đại nhân, tiểu thư đã nghỉ ngơi, đại nhân…!”

Cửa phòng “Rầm” một tiếng mở ra, Phàn Thanh chỉ thấy một bóng áo đen lướt qua ngoài cửa sổ. Như Dệt vốn định đuổi theo ngăn hắn lại nhưng bị Phàn Thanh nhốt ở ngoài.

Giang Lâu Nguyệt chột dạ, có cảm giác rất giống bắt gian trên giường nhưng nàng và Phương Tập trong sạch tuyệt đối, tính cách hắn cũng không phải gu của nàng nên có thể trực tiếp nói với Phàn Thanh.

“Đại nhân…”

Biểu tình Phàn Thanh không tốt lắm, bước nhanh đến trước mặt nàng, Giang Lâu Nguyệt thoang thoảng ngửi được mùi rượu trên người hắn, “Ngươi uống rượu.”

“Ừ, Tống đại nhân bảo ta uống.” Phàn Thanh có chút mơ hồ nhưng tổng thể vẫn tỉnh táo, “Vừa rồi… là ai?”

“Người của Vật Nhỏ Các.” Giang Lâu Nguyệt ăn ngay nói thật.

Phàn Thanh nắm lấy tay nàng, “Có mới nói cũ! Đồ phong lưu!”

Giang Lâu Nguyệt:???

“Ngươi nói lung tung gì vậy, ta có mới nới cũ bao giờ? Lại còn phong lưu?” Giang Lâu Nguyệt cười rộ lên, vươn tay chọc vào ngực hắn, “Ta chỉ thích đại nhân thôi…”

Phàn Thanh mím môi, đưa tay đóng cửa sổ lại, sau đó khom lưng bế nàng lên, ném vào giường, đè xuống.

“Ấy, ngươi định làm gì. Phàn Quy Ngọc, ngươi đừng để rượu che mờ lý trí nha!?” Giang Lâu Nguyệt muốn ngồi dậy nhưng lại bị Phàn Thanh ép xuống.

Phàn Quy Ngọc sau khi đè nàng cũng không nhúc nhích, chỉ cọ cọ môi lên cổ.

Giang Lâu Nguyệt nào chịu được trêu chọc như vậy, đẩy đầu hắn ra, “Có phải ngươi uống say không?”

Phàn Thanh lắc đầu, có chút đáng thương nhìn nàng.

Giang Lâu Nguyệt: Tốt lắm, say đứ đừ đừ rồi.

“Ngồi lên, ta đi nấu canh giải rượu cho ngươi.” Giang Lâu Nguyệt tức giận.

“Không ngồi.” Phàn Thanh buồn buồn đáp, “Ngươi đi rồi sẽ không về nữa.”

“Không về thì còn đi đâu?” Giang Lâu Nguyệt nghiến răng cười, “Quy Ngọc ngoan, ta sẽ trở lại sớm thôi.” Nàng đẩy Phàn Thanh ra.

“Chúng ta về nhà được không?”

“Đây không phải nhà sao?” Giang Lâu Nguyệt tùy tiện đáp, dẫm chân lên mặt đất.

“Về nhà.”

“Ừ.” Giang Lâu Nguyệt quay đầu lại, chỉ thấy Phàn Thanh nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi mắt đang nhìn nàng, có một giọt nước mắt trong suốt chậm rãi lăn trên gò má.

Nàng lập tức mềm lòng, ngồi xuống cạnh hắn, “Ngươi làm gì đó? Nghĩ rằng có thể khiến ta ở lại à?” Dừng một chút, “Được, vậy ta không đi nữa.”

“Về nhà, được không?”

Giang Lâu Nguyệt ôm hắn, cụng cụng vào khóe môi, “Được, về nhà, chúng ta sẽ ở bên nhau cả đời, vĩnh viễn không rời xa.”

“Ngươi nuốt lời thì sao?”

“Ngươi… Ấu trĩ vừa thôi… Được, nếu ta nuốt lời, khi chết sẽ cầu xin Diêm Vương khóa chúng ta lại, ngàn vạn năm nhân gian, mấy chục kiếp luân hồi cũng không rời xa.”

Giang Lâu Nguyệt cho rằng Phàn Thanh sẽ vui vẻ, ai ngờ hắn há miệng cắn vào môi nàng, như là trừng phạt, “Nói lung tung, cứ suốt ngày treo cái chết trên miệng.”

Hai người áp sát nhau, vô cùng thân cận nên Giang Lâu Nguyệt có thể thấy từng sợi lông mi thật dài của hắn, rồi tới chóp mũi, bờ môi…

“Phàn Quy Ngọc, làm sao bây giờ, ta thật sự rất thích ngươi…” Nàng nói.

Hô hấp Phàn Thanh cứng lại, chóp tai đỏ bừng, rất giống bộ dáng vừa bị lưu manh đùa giỡn.

Giang Lâu Nguyệt vùi đầu trong lồng ngực hắn, thì thầm nói, “Thật ra ta rất hâm mộ Tống Tương Tư, nếu là ta…” Ngươi sẽ không bao giờ động lòng mất.

Lúc Giang Lâu Nguyệt ngẩng đầu, Phàn Thanh đã khép mắt, hô hấp đều đều, ngủ rồi.

Di chứng say rượu.

Nàng lặng lẽ buông hắn ra, sau đó đứng lên, đẩy cửa ra ngoài, chuẩn bị canh giải rượu cho hắn, khi hắn tỉnh lại chắc sẽ không thoải mái.

“Tiểu thư.” Dương Tang thấy nàng, “Đại nhân…”

“Suỵt.” Giang Lâu Nguyệt ý bảo hắn nhỏ giọng rồi kêu Như Dệt canh cửa, kéo hắn ra xa, “Đại nhân nhà ngươi uống say, đang ngủ.”

“Vậy để ta phân phó người làm…”

“Ta muốn tới phòng bếp, đừng phiền người khác, ngươi dẫn ta đi đi.”

“Được.”

Hai người bước đi trên con đường nhỏ, đột nhiên Giang Lâu Nguyệt mở miệng, “Dương Tang.”

“Tiểu thư có gì sai bảo.”

“Ngươi đi theo đại nhân bao lâu rồi?”

“Mười tuổi đã theo ngài ấy, tính đến giờ là sáu năm.”

“Ngươi biết… chuyện Mẫn Nguyệt công chúa và đại nhân không?”

“Hả? Tiểu thư ngàn vạn lần không cần hoài nghi tình cảm đại nhân dành cho người!”

“Không phải hỏi ngươi cái này, đừng gấp. Ngươi không cảm thấy đại nhân rất ghét công chúa sao?”

“Sao có thể!” Dương Tang hô một tiếng, “Ngượng ngùng rồi. Chỉ là, đại nhân tuyệt đối không chán ghét công chúa điện hạ.”

“Sao ngươi lại nói vậy, ta nghe người khác nói, Phàn đại nhân chán ghét nên mới không thành thân cùng công chúa, thậm chí lần ám sát này cũng do đại nhân nhà ngươi làm.”

“Tiểu thư đừng nói bậy! Đại nhân nhà ta sao có thể làm loại chuyện đó! Ngày tháng chỉ ban xuống, người còn cho chúng ta nghỉ một ngày. Còn nữa, vào hôm công chúa bị ám sát, đại nhân nhà ta đổ bệnh, vẫn luôn ốm đau ở giường, sau khi công chúa chết ba ngày mới nhận được tin. Đại nhân khi đó… rất khó chịu.”

“Thật không?” Nếu lời Dương Tang nói là sự thật vậy không phải Phàn Thanh giết nàng.

Tuy đây là lời nói từ một phía nhưng nàng vẫn đâm đầu tin.

Phương Tập nói đúng, thật ra trong lòng nàng sớm có đáp án rồi.

“Thật… Nhưng tiểu thư cũng đừng hiểu lầm, đại nhân nhà ta…”

Giang Lâu Nguyệt cười cười, đánh gẫy lời nói của hắn, “Ta không để ý đâu, bên kia là phòng bếp à?”

“A, đúng vậy.”

“Vương gia.”

Giang Thừa Khưa gật đầu, cởi áo choàng bên ngoài ra, “Phu nhân đâu?”

“Ôn đại phu tới, đang khám trong phòng.”

“Ừ.” Giang Thừa Khưa đứng đợi bên ngoài, chờ ôn đại phu ra, sau đó cùng đi vào viện, “Ôn đại phu, thế nào rồi?”

“Phu nhân… chỉ sợ không còn nhiều thời gian, cùng lắm là nửa tháng.”

“Không có cách khác sao?”

“Trừ phi là linh đan dược liệu, bệnh phu nhân đã tích lâu ngày thành thật, thuốc và châm cứu không thể cứu vãn được nữa. Tình thế khó lòng xoay chuyển.”

“Đại phu vất vả rồi, để ta sai hạ nhân đưa ngài ra ngoài.”

Ôn đại phu khom lưng rời đi.

Giang Thừa Khưa nhìn cửa phòng, trên mặt nặn ra một nụ cười, tiến vào.

“Ngươi đến rồi.” Lương thị đang ngồi trên giường thấy hắn bèn cười cười, “Ôn đại phu nói gì với ngươi?”

Giang Thừa Khưa ngồi xuống cạnh nàng, tự nhiên cầm tay, “Nói thân thể phu nhân đang tốt lên, nếu cẩn thận điều dưỡng sẽ không quá quan ngại.”

Lương thị rút tay về, đẩy nhẹ hắn, “Là phu thê mà ngươi không thật lòng. Thân thể ta thế nào, chẳng nhẽ ta không biết?”

“…”

“Ngươi trả lời ta đi, ta còn mấy ngày. Có thể… đi hết năm nay không?”

“Có thể, sao không thể chứ.”

Lương Thu Đồng thở dài nhẹ nhõm, “Tốt rồi, nếu không thể ở cạnh ngươi nốt năm nay, cả cuộc đời ta sẽ vô cùng áy náy.”

“Nàng cũng biết áy náy!” Giang Thừa Khưa không dám nhìn nàng, sợ để lộ khóe mắt ươn ướt, “Lương Thu Đồng, ta phát hiện lá gan nàng rất lớn, lúc trước che chở cho tiểu tử Phàn Thanh kia, nay lại muốn rời xa ta!”

Lương Thu Đồng mặc áo đơn, chống tay trái xuống đệm, từ từ ngồi dậy, “Lớn vậy rồi mà còn khóc, chờ ngày ta đi, ngươi không được khó đâu đấy.”

“Ai khóc chứ.”

“Nhà ta dễ khóc.” Lương Thu Đồng cười cười, lau khô nước mắt trên mặt hắn, “Tướng công, năm nay chúng ta đi xem hội đèn lồng đi.”

“Được, đều nghe theo nàng.”

“Ta nhớ lúc chúng ta quen biết nhau, là tết nguyên tiêu. Khi đó ta chạy từ trong nhà ra, đụng vào ngươi, lúc ấy vẫn còn là một thằng nhóc, còn nói với ta…”

“Tiểu thư, ghim cài đầu rơi này.”

“Đúng vậy, cảnh giác của ta vô cùng cao nên trực tiếp chạy đi, ngươi còn cất công đuổi theo, nghiêm túc nói, “Tiểu thư, ghim cài đầu của ngươi.” Ta nói, được rồi, của ta đấy.” Lương Thu Đồng nói xong, trên giương mặt thanh tú nở một nụ cười hoài niệm.

Giang Thừa Khưa nhìn Lương Thu Đồng tươi cười, khóe môi cũng không tự chủ cong lên, “Nàng rõ ràng là một cô nương trầm ổn, sao có thể vứt đồ bừa bãi.”

“Bằng không, ngươi cũng không nhặt được túi tiền của ta, sao có thể quen biết. Đúng rồi, ngày đó chúng ta trốn đi chơi, ngựa thì chạy mất, ngươi còn không mang theo thị vệ.”

“Sao có thể quên chứ, trời đổ mưa thật to nên ta phải trốn trong sơn động, sau đó…”

“Nói tiếp đi.” Lương Thu Đồng cười, ôm tay hắn.

“Ta hỏi nàng, có thể hôn không? Nàng bèn gật đầu.”

“Không lâu sau, ngươi tới cửa cầu hôn.”

“Đúng vậy.”

“Có dễ dàng quá không, ngươi từng hối hận chưa đấy? Thành hôn với ta ấy.”

“Chưa bao giờ.”

Lương Thu Đồng ngồi dậy, nhìn vào mắt hắn, “Thật chứ?”

“Thật.”

“Dù ngươi hối hận ta cũng không trách ngươi đâu.”

“Sao ta hối hận được… Lương Thu Đồng, mệt nàng quá đi.” Giang Thừa Khưa đưa tay cụng vào mặt nàng, nhẹ nhàng luyến tiếc xoa xoa, “Đồ nữ nhân độc ác.”