Dạ Tôn Dị Thế

Quyển 2 - Chương 15: Chúng ta đi nhảy vực đi!

Một ngày vô cùng kích thích cùng khẩn trương như vậy cứ yên lặng trôi qua.

Mọi người một đám tình trạng thân thể kiệt sức, rất nhanh ly khai sân huấn luyện.

Tốc độ kia, bộ dáng sợ hãi kia, giống như cái sân huấn luyện đã ngây người vài năm này đột nhiên biến thành huấn luyện ma quỷ!

Kỳ thật nếu đúng như vậy, bọn họ tình nguyện hết thảy hôm nay chỉ là một giấc mộng!

Nghĩ nội dung huấn luyện hôm nay, nghĩ đến chích lão hổ đáng sợ kia, toàn thành viên Đại Lực đều một trận run run!

Màn đêm buông xuống, lại là một mảnh đèn rực rỡ mới lên. Các loại huyện thú tinh thạch chiếu sáng tản mát ra một loại sắc thái xinh đẹp hòa lẫn cùng ánh lửa của các loại hỏa diễm, thoáng chốc chiếu toàn bộ Lưu Vân thành một mảnh lưu quang rực sắc.

Trong tiểu viện Đại lực chiến đội, Nguyệt Vũ như trước vẫn nhập định. Tu luyện như vậy đối nàng mà nói đã là việc bắt buộc mỗi ngày.

Vẫn tu luyện thẳng đến sáng sớm, Nguyệt Vũ mới từ từ khôi phục lại trạng thái.

Nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đã sáng rõ, trong đầu Nguyệt Vũ cũng hiện ra một loạt phương pháp huấn luyện…

Trên sân huấn luyện rộng lớn, thành viên Đại Lực lúc này không có hiện tượng vắng mặt, ngược lại là toàn bộ đến đông đủ.

Nhìn đội ngũ sắp xếp thực chỉnh tề trước mặt, Nguyệt Vũ thản nhiên chọn mi.

Tình huống này hôm nay Nguyệt Vũ đã sớm biết đến, bởi vì ngày hôm qua sau khi huấn luyện kết thúc, Nguyệt Vũ đi phía trước để lại một câu:“Ngày mai muộn, cùng Tiểu Điện ngoạn (đùa) một ngày, mặc kệ nguyên nhân là cái gì!”

Vì thế vốn đang muốn tìm lý do vắng mặt, một đám liền buông tha cho ý tưởng buồn cười kia!

Đùa cái gì vậy? Cùng chích lão hổ kia ngoạn một ngày? Không cần kích thích như vậy a!

Không thèm quản người phía dưới cừu thị, sợ hãi, hay nhìn bằng bất kể ánh mắt gì, Nguyệt Vũ tự cố mục đích bản thân hỏi:“Các ngươi có biết vách núi cao gần đại bản doanh của chúng ta hay không?”

Lời này vừa nói ra, mọi người mạc danh kỳ diệu. Đang êm đẹp, vì sao lại hỏi cái vấn đề này a?

Không nghĩ nhiều, Vân Tiêu đi ra từng bước nói:“Phù Phong, phía tây Lưu Vân thành chúng ta có một vách núi đen, tên là Lạc Nhật nhai. Vách núi này rất cao, nhưng trừ cái đó ra thì không còn đặc điểm gì khác.” Vân Tiêu hồi đáp, cũng không có hỏi Nguyệt Vũ vì sao hỏi như vậy.

“Lạc Nhật nhai? Ân, tên thật không sai. Chúng ta đi nhảy vực đi!” Nguyệt Vũ nhẹ nhàng quăng đến một câu như vậy.

Huyễn thanh, lần này khẳng định là huyễn thanh! Mọi người nhất trí cho rằng lần này khẳng định là bọn hắn nghe lầm, bằng không vì sao đội trưởng lại kêu bọn hắn đi nhảy vực?

Nhưng là, lại một lần nữa, bọn họ phát hiện, cái gọi là huyễn thanh này vẫn như cũ là sự thật!

Liền không đến hai ngày, mọi người đều cảm thấy linh hồn nho nhỏ, yếu ớt của mình có chút chịu không nổi a!

Không có biện pháp, người ta hiện tại là lão đại! Còn là cái loại thực lực tối cường (cường đại nhất), cá tính lãnh khốc, tư thế oai hùng hiên ngang a!

Lão đại như vậy bọn họ thực sự khó có thể thích ứng a!

Phía tây Lưu Vân thành, sừng sững một cách núi tráng lệ vĩ ngạn, ngạo nghễ đứng thẳng…

Vách núi cao ngất trong mây, thẳng sáp vân tiêu (lọt vào trong mây), cơ hồ nhìn không thấy đỉnh vách!

Sương trắng bao phủ khắp dày dặc, nương vào ánh dương buổi sáng dâng lên, nhìn tựa huyện ảo, mộng mĩ.

Từng đám mây trắng trôi nổi xung quanh vách núi, biến hóa các loại hình dạng, sau đó một trận gió thổi qua biến mấy vô tung vô ảnh!

Cảnh sắc như vậy không thể nghi ngờ là làm cho người ta say mê!

Lúc này trên vách núi đen, một đám thiếu niên y phục đồng nhất đang đứng. Bọn họ người người vẻ mặt tối tăm, sắc thái ngưng trọng, tựa hồ như sắp phát sinh chuyện vô cùng bi tráng…

Đánh giá bốn phía Lạc nhật nhai, Nguyệt Vũ có chút vừa lòng gật gật đầu, cười âm hiểm không chút hảo ý!

Gặp đội trưởng mình cười như người mất hồn vậy, mọi người càng thêm khẳng định ngày hảo của mình cuối cùng cũng sắp đến!

Quay đầu nhìn Lạc nhật nhai không biết đã xem bao nhiêu lần, mọi người bình sinh lần đầu tiên cảm thấy Lạc nhật nhai này thực con mẹ nó không tầm thường!

“Nói vậy chư vị rất muốn biết đội trưởng các ngươi vì cái gì mang mọi người đến nơi đây nhảy vực đi?” Nhìn một đám bộ dáng tựa hồ như suy tim, Nguyệt Vũ trong mắt hiện lên một chút giảo hoạt, thản nhiên mở miệng nói.

“Không cần đoán, hôm nay, mang mọi người đến nơi đây a, tự nhiên là vì sự phát triển tốt đẹp của Đại Lực chiến đội chúng ta! Không phải trận đấu chiến đội sắp tới sao? Cũng đã đến thời điểm tuyển một số đội viên có chút năng lực vào tổ đội. Hôm nay chính là ngày chọn lựa người tham gia! Các ngươi chuẩn bị tốt sao?”

Không đợi mọi người nói cái gì, Nguyệt Vũ tiếp tục cường thế bổ sung nói!

Đối với chuyện chọn lựa đội viên, mọi người vẫn là biết đến! Tuy rằng bọn họ cùng nhau huấn luyện, nhưng là thời điểm tỷ thí chiến đấu sẽ tuyển ra một số người tham gia trận đấu.

Cho nên như vậy cũng không có gì là đáng trách. Nhưng vấn đề là, tuyển người liền tuyển đi, biện pháp gì tốt thì dùng, chứ chẳng lẽ muốn dùng nhảy vực a?

Kết quả là, một vị thành viên bất mãn, mở miệng vô lễ nói:“Ngươi đây là ý tứ gì, kêu chúng ta nhảy vực? Ngươi không phải muốn đem chúng ta bức tử sao? Vách núi cao như vậy, đừng nói một tên huyền sư chúng ta, chỉ sợ ngay cả huyền vương cũng không dám nhảy đi! Mà ngươi lại muốn chúng ta làm, ngươi cho là mình là đội trưởng liền rất giỏi sao, lão tử không phục ngươi!”

Cái này được gọi là bùng nổ trong trầm mặc……

Nhìn chằm chằm vào vị huynh đệ hỏa đại này, Nguyệt Vũ cũng không có tức giận, mà là khinh thường hừ một chút, sau đó châm chọc mở miệng:

“Các ngươi thật đúng là đem mình trở thành tài giỏi a? Các ngươi nghĩ bản thân mình là cái gì? Các ngươi xác định mình được như thế sao? Chỉ bằng các ngươi? Một đám phế vật! Hàng năm bài danh chiến đội đều đứng vị trí thứ nhất đếm ngược, các ngươi có biết hay không? Thứ nhất đếm ngược thực rất giỏi sao? Cáp  ̄ ̄ ̄, cũng đúng, thứ nhất đếm ngược mà, cũng là thứ nhất đương nhiên là rất giỏi rồi!”

Dừng một chút, tiếp tục giáo dục:“Nói cho các ngươi biết, trong mắt ta các ngươi chỉ như một đám người chết! Bằng không sao có thể chịu được vinh danh thứ nhất đếm ngược hàng năm đây? Bằng không sao có thể chịu được mỗi ngày bị người ta vũ nhục? So với như vậy còn không bằng nhảy xuống vực tìm chết!

Có lẽ các ngươi cũng có thể nhảy xuống đi, lấy điều này cho thấy các ngươi tâm chí a! Đương nhiên, ta vừa nhìn một chút, từ vách núi này nhảy xuống cũng có khả năng còn sống nga! Bất quá, cái này còn phải xem vận khí.”

Bị nói như vậy, ban đầu mọi người chuẩn bị phản bác lại đột nhiên cảm thấy thế giới này biến hóa thật trầm trọng, trầm trọng đến nỗi làm cho bọn họ khó có thể hô hấp!

Không phải bọn họ không muốn tranh thủ, mà là từng cố gắng, nhưng cứ hết lần này tới lần khác thất bại đã làm cho người ta cảm thấy vô cùng châm chọc. Mà ý chí chiến đấu cùng dũng cảm tiến tới quyết tâm từng dâng trào mãnh liệu đã ở trong vô tận cười nhạo dần dần bị đục khoét, bị quên lãng, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh……

Bọn họ giận quá, giận trời không công bằng! Nhưng là bọn họ lại bất đắc dĩ, bất đắc dĩ oán hận trời bất công!

Ánh mắt lạnh lùng, sắc bén lại một lần nữa đảo qua toàn bộ chiến đội, không cần phải hỏi, thông minh như Nguyệt Vũ cũng biết đây là một đám oán hận chuyện xưa! Trầm mặc không lên tiếng, lẳng lặng chờ đợi kết quả thiên nhân giao chiến (giao chiến, giằng co giữa người và trời) của những người này!

“Ta nguyện ý nhảy.” Thật lâu sau, tiền phương chiến đội có một người đột nhiên lớn tiếng nói. Sau đó rất nhanh đi đến vách đá, dứt khoát kiên quyết thả người nhảy. Không có gì rối rắm, càng đừng nói là sợ hãi cái gì!

Người nọ chính là tiền đội trưởng- Vân Tiêu.

Sau lại có một người từ trong chiến đội đi ra, cái gì cũng không nói, liền thả người nhảy, sau đó biến mất ở một mảnh mây mù mộng ảo……

Mấy người lại mấy người, lục tục, càng ngày càng nhiều người có ý nhảy xuống.

Nhìn mấy bóng dáng kiên định như vậy, suy nghĩ Nguyệt Vũ cũng bay đến cuộc sống luyện ngục đặc huấn kia. Trong lơ đãng, một chút chua sót ý cười lan tràn trên khóe môi của nàng, cuối cùng lại bị một loại cái gọi là tự tin gì đó thay thế!

Sau một thời gian rất lâu, rốt cục trên vách núi còn mấy người không dám nhảy.

Nhân số đại khái còn một nửa. Đối với những người này, Nguyệt Vũ cũng không khinh bỉ, bởi vì bọn họ có nguyên nhân của chính mình.

Hoặc là bởi vì vừa mới tiến vào chiến đội này, đối với chiến đội này cảm tình không sâu, cũng đối với Nguyệt Vũ bất mãn!

Hoặc là đã muốn suy sút cam nguyện sống cuộc đời tầm thường vô vi này!

Cũng có thể là, may mắn, cảm thấy nhảy vực cũng không phải cách duy nhất……

Không khí lập tức trở nên áp lực! Không có nhân nhảy, một đám mở to hai mắt. Bọn họ không thể tin được mấy đồng bạn từng cùng mình mưa gió luyện tập cứ như vậy không… Có……

“Thế nào, còn có người muốn nhảy sao? Muốn nhảy liền nhảy, bằng không, không còn thời gian đâu!” Khẩu khí vân đạm phong khinh, tựa hồ như chuyện lừng lẫy như vậy căn bản không có phát sinh.

Thái độ như vậy đã thương tổn thật lớn đến tâm linh của họ, có vài người thậm chí vươn tay run run chỉ vào Nguyệt Vũ đứt quãng hô:“Điên tử, điên tử, ngươi chính là người điên…”

Nghe xong lời này, Nguyệt Vũ cũng không ngoài ý muốn, tuấn mi một điều, từ chối cho ý kiến.

Sau khi mọi người còn đang cố tiêu hóa sự thật này, một bóng đen thật lớn đột nhiên chặn hết ánh sáng trước mặt bọn họ. Theo tính phản xạ, mọi người ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra động tĩnh.

Chỉ thấy bản thể nhất chích huyền thú to lớn rõ ràng từ dưới vách núi đen thật nhanh tiêu thăng mà lên, mang theo gió lốc cùng khí thế sắc bén.

Đột nhiên thân thể to lớn như lưu tinh bắn thẳng về phía đám người, khi mọi người đều nghĩ đến mình sẽ bị đánh bay, chích huyền thú lại trong giây lát từ bản thể to lớn nhỏ đi thành nhất chích lão hổ uy vũ hùng tráng.

Đây không phải là Kim Văn Điện Hổ sao?

Cùng xuất hiện với Kim Văn Điện Hổ rõ ràng chính là mấy người “Anh hùng” vừa mới nhảy xuống vực.

Biến cố bất thình lình xảy ra làm cho tất cả mọi người sững sờ. Những kẻ đứng trên Lạc Nhật nhai, giờ phút này trong đầu hoàn toàn trống rỗng……