Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 29

Chu Ký Bắc không nói lời nào, cầm điện thoại và thẻ sim, ông chủ không hay biết gì, chỉ nhướng mày nói: “Coi như làm phước cho cậu, tôi lấy hai trăm tám thôi… Ê!”

Chu Ký Bắc không thèm quay đầu, hai tay cầm đồ mà run rẩy, dường như đang cực kỳ nhẫn nhịn, cậu làm ngơ âm thanh sau lưng, cắn chặt răng, liều mạng dùng tay đẩy bánh xe, ngón tay kẹt vào vành xe cũng không khiến cậu cảm thấy đau.

“……” Chu Ký Bắc thở hổn hển, hơi thở nặng nề, trái tim giống như bị cọc sắt đâm vào, vừa bén nhọn vừa khắc nghiệt, ngón tay của cậu không tự chủ được mà run liên hồi, Chu Ký Bắc không thể không rút ngón tay trong vành xe ra, ngón tay bị hằn mấy vết hồng hồng.

Cậu không thèm nhìn, cúi đầu nhìn điện thoại, mở khe sim ra nhét sim vào, sao đó khởi động máy, màn hình sáng lên, ánh sáng điện thoại chiếu vào gương mặt tái nhợt của cậu.

Chu Ký Bắc nắm chặt điện thoại, ngón tay vuốt ve bàn phím.

“Ba, là con.” Chu Ký Bắc nắm chặt điện thoại, giọng điệu rất bình tĩnh.

“Ký Bắc hả, sao gọi trễ vậy con, có chuyện gì hả?” Chu Thước hơi khẩn trương, Chu Ký Bắc hạ mắt lạnh nhạt phủ nhận, cậu dừng một lát mới tiếp lời.

“Không có gì, ba đừng lo.

Ba, lần trước con có với ba, chuyện dọn khỏi nhà chú Quý… Bây giờ, con đã rời khỏi nơi đó rồi… Chỉ muốn báo cho ba một tiếng thôi.”

“… Quỳnh Vũ không nói với ba chuyện này, bây giờ con ở đâu? Nếu không thì về ở với ba đi, ba đi đón con…”

“Ba.” Một tiếng này Chu Ký Bắc kêu càng lạnh lùng, cậu gắt gỏng ngắt ngang, tay không ngừng nhắm chặt quần.

“Con sẽ không về, cái gì con cũng chưa thử, trở về làm gì.”

“Ký Bắc, ba nghĩ con…”

“Ba, con không muốn cả đời này đều bị người ta khinh thường.

Không muốn phản ứng đầu tiên khi người ta thấy con là … Nó què kìa, đáng thương ghê… Con chịu đủ rồi, con chịu đủ cảnh bọn họ tự cho bản thân mình thông minh, nghĩ bản thân vẹn toàn là ưu việt, nghĩ tình yêu là ngu xuẩn.”

“… Ba… Con muốn làm người bình thường.

Ít nhất… ít nhất không cần ngưỡng mộ người khác.”

Mắt Chu Ký Bắc đỏ tươi, tơ máu trải đầy con ngươi, một tầng rồi lại một tầng như mạng nhện, ánh mắt cậu giống như có thể khóc ra máu bất cứ lúc nào.

Âm thanh cậu khàn khàn, gió lạnh thổi qua, từng chữ thốt ra đều khó khăn.

Chu Thước ở đầu bên kia im lặng thật lâu, chỉ truyền tới từng tiếng tạp âm mỏng manh, ngay cả tiếng hít thở cũng không nghe rõ.

Chu Ký Bắc biết ông đang nghe, vì thế nắm điện thoại càng chặt hơn, dạ dày co thắt lại, cậu thậm chí bắt đầu buồn nôn.

“Ký Bắc… Ba xin lỗi, là ba không bảo vệ con cho tốt.”

Bản tính con người từ xưa đã vậy, đổ lỗi.

Chỉ cần gặp chuyện ngoài ý muốn, theo bản năng muốn tìm ngọn nguồn nguyên cớ để đổ lỗi, để trách cứ, trút ra cơn giận trong lòng, cho dù đó là chuyện không ai có thể đoán trước được.

Có chuyện thì tìm người để trách, để hả sự đau khổ trong lòng, khi Chu Ký Bắc bị tai nạn xe, Quý Quỳnh Vũ đã đưa cậu về nhà hắn, lúc đó cậu còn nhỏ, lại bởi vì ở một nơi xa lạ, hành vi đổ lỗi này cũng vì vậy mà bị ém lại.

Vài năm sau cậu mới từ từ nhận ra, cậu không giống với người khác, đối tượng cậu lên án là chính bản thân mình.

Bởi vì cậu mà ba cậu phải từ bỏ cơ hội phát triển ở thành phố lớn mà trở về sống ở nông thôn, Quý Quỳnh Vũ bởi vì gánh vác trách nhiệm từ tai nạn xe mà phải ôm cục nợ là cậu, lại bởi vì cậu bướng bỉnh mà chia tay với bạn trai.

Cậu giống như sao chổi, chỉ cần có dính líu tới cậu, ai cũng gặp chuyện không may, tất cả mọi người đều bất hạnh, thật ra, cậu cũng không muốn.

“Ba, con chưa từng trách ba.”

Lúc này, Chu Ký Bắc bỗng cảm thấy bản thân mình yếu đuối chưa từng có, vỏ bọc trên người cậu không có tác dụng gì, không thể cản được công kích, không chống được đau đớn.

Cậu vẫn chỉ là một thân thể máu thịt bình thường, vẫn sẽ đổ máu, vẫn sẽ bị thương, rốt cuộc cậu cũng mới có mười tám tuổi, có thể có năng lực, có thể có kiên cường tới đâu chứ.

Nội tâm cậu bất an, bởi vì bản thân ngày càng yếu ớt mà bất an, vội vàng điều chỉnh tâm tình chính mình, liều mạng ép xuống.

Cậu đưa tay, cọ cọ mắt, cọ mất chút nước vừa chảy ra, ho nhẹ một tiếng, ra vẻ thoải mái là tiếp lời: “Ba, điện thoại con hết pin rồi, ngày khác con gọi nói chuyện với ba, ba coi chú ý sức khỏe, con cúp.”

“Ký Bắc! Kỳ Bắc!” Âm cuối của Chu Thước mất dần, Chu Ký Bắc kéo điện thoại ra khỏi lỗ tai, giọng nói của ông vẫn còn quanh quẩn đâu đây, Chu Ký Bắc nhắm mắt, tắt máy, một loạt âm thanh vang lên, sau đó thế giới lại yên tĩnh.

Chu Ký Bắc hít sâu một hơi, cảm giác nặng nề đè nặng ở ngực hơi tan ra, cậu lại cúi đầu, nhập dãy số thứ hai.

Dãy số này khắc sâu trong đầu cậu, thậm chí là trong xương cốt, cho dù nhắm mắt lại cậu cũng có thể đọc làu làu.

Chu Ký Bắc nhập con số thứ nhất, màn hình hiển thị, Chu Ký Bắc lại chà sát cọ cọ vài lần, nhấn thêm số thứ hai… Vừa mới hiển thị đầy đủ dãy số cậu lại vội vàng xóa đi, cứ như thế vài lần, mới đánh đủ một dãy.

Chu Ký Bắc hạ mắt nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, cảm thấy chói mắt vô cùng, cậu không thể không nheo mắt lại, trên tay đã ra một lớp mồ hôi khiến động tác bấm số cũng không lưu loát.

“Alo…”

“… Là tôi.”

“……” Màng nhĩ như bị phá tan, lực công kích quá mạnh, phạm vi quá lớn, cả hai như muốn cùng nhau chết đi.

“Bối Bối, cậu đang ở đâu?” Âm thanh Quý Quỳnh Vũ dường như đã qua mấy đời, như đứng đống lửa như ngồi đống than, Chu Ký Bắc cắn mạnh đầu lưỡi, đau đớn làm cho cậu hít vào một hơi, bên tai vẫn còn vang lên âm thanh của người nọ.

Trong lòng Chu Ký Bắc như có một tòa thành lũy, chỉ vì âm thanh này của Quý Quỳnh Vũ mà nó tan tành, ầm ầm sụp đổ,

Chu Ký Bắc đẩy xe đi một vòng, trước mặt là hàng rào chắn, chắn cho thủy triều nổi sóng, nơi đó tối đen, sóng ngầm mãnh liệt, vết thương bị phá hư.

“Tôi ở Thâm Quyến.” Chu Ký Bắc nắm chặt hàng rào, vừa nói vừa nhìn xa xa, bầu trời đen kịt một màu, khoảng cách giữa cậu và hắn rất xa, không thể cắt bỏ cũng không thể phá hủy.

“Bối Bối, trở về có được không? Tôi đi đón cậu, bên ngoài không an toàn…” Quý Quỳnh Vũ sợ Chu Ký Bắc cúp điện thoại, giọng điệu dịu dàng như nước chảy, hắn cực kỳ cẩn thận, từng câu chữ đều suy nghĩ rất kỹ, trong âm thanh không giấu nổi lo lắng, thậm chí còn không nghe ra là giọng Quý Quỳnh Vũ.

“… Tôi không về được.” Chu Ký Bắc nhẹ nhàng đáp, Quý Quỳnh Vũ ở đầu kia dừng xe lại, âm thanh phanh xe chói tai.

Dường như có hạt cát bay vào mắt Chu Ký Bắc khiến mắt cậu nheo mắt lại, cậu xoa mắt, đôi mắt đau xót hồng lên.

“Nếu như mãi mãi chỉ có thể là chú Quý, mãi mãi chỉ là trưởng bối, tôi sẽ không trở về.”

Quý Quỳnh Vũ bên đầu bên kia như bị người ta bổ một đao, trước khi nhận cuộc gọi này hắn đã bị tra tấn không ít, mỗi ngày như lăng trì, một đao rồi lại một đao, máu chảy mãi không ngừng.

Hắn mất ngủ nhiều ngày, lúc nào cũng ngẩn người nhìn tường trắng, thuốc lá cà phê như mạng sống, cố gắng loại bỏ sự bất thường trong mối quan hệ giữa hắn và Chu Ký Bắc, lời Diêu Dật dường như còn vang bên tai, khiến hắn không thể không nhìn vào sự thật, nhưng hắn vẫn luôn cố kiếm tìm một vỏ bọc đạo đức phù hợp cho mối quan hệ này.

Cho dù bọn họ lên giường, cho dù là bị Chu Ký Bắc ép buộc, nhưng ở miệng hắn, mọi thứ đều được đơn giản hóa, hiện tại thì sao, hành vi bịt tai trộm chuông của hắn đã không còn tác dụng nữa.

“Bối Bối… Tôi… Mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều.” Âm thanh Quý Quỳnh Vũ rất khàn, hút thuốc lá nhiều khiến cho giọng nói hắn như ăn một ngụm cát.

Mí mắt Chu Ký Bắc run lên, túi nhựa (đựng điện thoại) đặt trên đùi bị gió thổi bay đi, Chu Ký Bắc không kịp trở tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó biến mất.

“Lúc đó… chúng ta… vấn đề thật ra là ở tôi.”

“Cho nên, để tôi giải quyết.

Tôi sẽ nghĩ cách.”

Hai mắt Chu Ký Bắc nhắm nghiền, điện thoại bị nắm chặt, vỏ điện thoại cũ kỹ dường như muốn vỡ ra, cậu mở miệng.

“Chú còn không hiểu sao? Quý Quỳnh Vũ, chì cần chú yêu tôi, tất cả sẽ được giải quyết.”

“Những cái khác… đều không được.”.