Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 46

Quý Quỳnh Vũ ngã về phía trước, sau gáy bị Chu Ký Bắc giữ lại, hắn cúi đầu.

Ngay khi hai cánh môi chạm vào nhau, từ các dây thần kinh tới thùy trán Quý Quỳnh Vũ như bị thiêu đốt, ngọn lửa quá mạnh, tốc độ nuốt chửng quá nhanh đến mức hắn hoàn toàn mất cảnh giác, dường như không có thứ nước nào có thể cứu chữa, chỉ có thể tự sinh tự diệt.

Chu Ký Bắc nhắm mắt lại trằn trọc, tay trái dùng lực rất lớn, năm ngón tay cầm chặt cổ Quý Quỳnh Vũ, khớp xương nổi cộm lên, khi hôn cũng rất mạnh bạo, mang theo cố chấp khó có thể ngăn cản.

Dường như cậu không hề thở, Quý Quỳnh Vũ cũng cảm thấy hô hấp không thông, chỉ còn lại chút ý thức mà nhéo bả vai Chu Ký Bắc, Chu Ký Bắc như thưởng thức bữa ăn, tay trái linh hoạt khẽ gảy, bỏ tàn thuốc vào gạt.

Tay thuận thế rơi xuống gương mặt Quý Quỳnh Vũ, bản làm việc hơi chấn động, phát ra âm thanh ‘cộc cộc’, ống đựng bút cũng lắc lư không ngừng, bút giấy trên bàn tán loạn.

“Quỳnh Vũ? Quỳnh Vũ?” Âm thanh Chu Thước ở ngay cửa.

Quý Quỳnh Vũ nhanh chóng mở mắt, theo bản năng đẩy Chu Ký Bắc ra, cậu hơi ngửa đầu ra sau, hai người lập tức tách ra.

Một tay cậu đặt trên bàn, một tay vẫn còn nắm góc áo Quý Quỳnh Vũ, hé miệng liếm khóe môi, biểu tình kỳ lạ khiêu khích.

Chu Ký Bắc nâng đầu chân, cọ qua đũng quần Quý Quỳnh Vũ, hất cằm nói: “Gọi chú kìa.”

Quý Quỳnh Vũ cực kỳ bối rối, đáy mắt tối lại, ánh mắt đỏ tươi, tựa như có oan ức.

Trong lòng Chu Ký Bắc mềm như bãi nước nhưng mặt vẫn lạnh băng, cậu trừng mắt nhìn qua, ngón tay ở trên bàn phát ra tiếng như thúc giục, cậu gõ không chút để ý, ngón tay nhỏ dài trong ánh đèn mờ nhạt có loại gợi cảm không gì bằng.

Quý Quỳnh Vũ siết chặt tay, bất đắc dĩ lại buông ra, xoay người chậm rãi đi ra cửa, lần thứ nhất tay còn không đụng được nắm cửa, lần thứ hai mới mở được.

“Thầy Chu.”

“Thì ra cậu ở đây, tôi lấy chăn cho cậu này.” Trong lòng Chu Thước ôm chăn bông, đi tới trước mặt Quý Quỳnh Vũ đẩy đẩy hắn rồi đi vào phòng khác.

Quý Quỳnh Vũ siết chặt tay nắm cửa, xoay đầu nhìn Chu Ký Bắc, người sau khẽ cắn khóe môi nhìn hắn, chân trái dẫm lên sàn, đùi phải mở rộng, lòng bàn tay cầm gậy không yên mà hơi chuyển. (Nấm: Xin lỗi nhưng quá đáng lắm rồi đó!!!)

Trình độ bất hảo có thể nói là càng ngày trầm trọng hơn.

Trong lòng Quý Quỳnh Vũ không khỏi thở dài, buồn bực đi theo Chu Thước trở về phòng khách.

Đợi khi hắn nằm xuống, mùi hương của chăn mới tràn vào mũi.

Đó là hương vị rất thanh khiết, vị chanh thản nhiên, Quý Quỳnh Vũ trở mình lấy chăn đặt dưới người ôm chặt, theo bản năng lại liếm môi, trên môi còn hơi ê ẩm.

Trước mắt bỗng hiện ra gương mặt của Chu Ký Bắc, khi nhắm mắt lại có thể thấy lông mi thật dài, đôi môi mềm mại, cổ họng có mùi thuốc lá nhè nhẹ nhưng sức lực thô bạo lại không giảm.

Quý Quỳnh Vũ cảm giác dường như cơ thể có hơi biến hóa, sắc mặt hắn đổi cái xoạch, mạnh tay chôn mặt vào trong chăn, chớp mắt bóng tối bao trùm hắn như được tấm màn che trùm lên.

Mà căn phòng khác chỉ cách một bức tường, Chu Ký Bắc nửa nằm trên giường, cậu ngưỡng cổ, đầu đặt trên ván giường, tay phải duỗi vào trong chăn.

Chu Ký Bắc cảm thấy sau lưng đổ đầy mồ hôi, từ xương quai xanh chảy dài tới ngực, hô hấp cậu dồn dập, mí mắt theo đó mà rung động, cậu nhìn chằm chằm vào bức tường đối diện, cả người cũng tùy tiện mà xụi lơ.

Một đêm dài trôi qua, không ai ngủ được.

Sáng sớm ngày thứ hai, Chu Thước vội vàng làm đồ ăn sáng.

Chu Ký Bắc và Quý Quỳnh Vũ đồng thời mở cửa đi ra, hai người chạm mặt nhau, rõ ràng Quý Quỳnh Vũ ngủ không ngon, dưới mắt đã đen thành cái núi, khi thấy Chu Ký Bắc lập tức phản xạ có điều kiện mà nhớ tới hình ảnh tối qua, sắc mặt chẳng khác nào đống nước cà chua, đỏ hồng xấu hổ.

“Hai đứa còn ngây người ở đó làm gì? Mau tới ăn cơm.” Chu Thước bưng cháo nóng ra khỏi phòng bếp.

Tiếng gọi này làm Quý Quỳnh Vũ bị dọa, hắn ‘À’ nửa ngày mới kịp phản ứng.

Chu Ký Bắc chỉ hạ mắt, dần đầu chuyển xe lăn đi tới bàn ăn, cánh tay cố ý vô tình chạm vào người Quý Quỳnh Vũ, nhưng lại tỏ vẻ như không có gì xảy ra, bình thản đáp lại, tươi cười đi qua.

Quý Quỳnh Vũ lại không tiện phát tác, trong lòng bị đun lên giống như khí nóng trong lò hấp, hắn ngồi xuống đối diện Chu Ký Bắc, Chu Thước ngồi cạnh Quý Quỳnh Vũ, đưa thìa cho hắn, vậy mà hắn ngồi nửa ngày không ăn một miếng gì.

“Quỳnh Vũ, không hợp khẩu vị sao?” Chu Thước khẽ đẩy Quý Quỳnh Vũ.

Quý Quỳnh Vũ hoàn hồn lại, nhanh tay khoát tay, vội vã cúi đầu múc đồ ăn vào, ai ngờ nước canh nóng hổi, môi chịu không nổi thiếu chút nữa vứt luôn cái thìa trong tay.

“Ai ui, uống miếng nước đi.” Chu Thước đứng lên luống cuống tay chân đi vào bếp rót nước.

Chu Ký Bắc đẩy ly nước của mình qua, trong ly thủy tinh là nước lạnh còn sóng sánh khiến lòng người hoảng loạn theo.

Quý Quỳnh Vũ ngẩng đầu, Chu Ký Bắc nhìn hắn không lên tiếng, hắn đưa tay ra lấy ly thủy tinh, năm ngón tay chạm vào mu bàn tay Chu Ký Bắc, bụng ngón tay lơ đãng mơn trớn khớp xương, lúc đó Chu Ký Bắc lại rút tay khiến hành động bị gián đoạn.

Quý Quỳnh Vũ ho nhẹ một tiếng cho khỏi xấu hổ, Chu Thước cầm ly nước tới, mặt Quý Quỳnh Vũ đã đỏ như nham thạch.

Trái lại Chu Ký Bắc chỉ bình thản cầm thìa ăn cháo trong bát, mỗi khi ăn một thìa canh, nước canh đọng trên môi, cậu giương mắt, lần thứ hai đối mắt nhìn nhau, bỗng nhiên cậu cười, nhẹ liếm nước canh còn vương trên môi.

Chu Ký Bắc như một con hổ già nghề, ở thời điểm không tấn công người khác thì thu hồi răng nanh lại, khi thì ngẫu nhiên trêu chọc trái tim con mồi, khiến con mồi giận dữ thì yên lặng rời khỏi.

Quý Quỳnh Vũ ở ván này rơi xuống thế dưới cơ, không ngừng thở hổn hển.

“Xe của tôi hết xăng rồi, Kỳ Bắc, ở gần đây có trạm xăng nào không?” Bỗng nhiên Quý Quỳnh Vũ mở miệng, Chu Ký Bắc nghe, thìa trong tay hơi ngưng lại, cậu ngẩng đầu, đầy hứng thú nhíu mày đáp.

“Đường xuống núi có.”

“Tôi không biết chỗ.” Dường như Quý Quỳnh Vũ chỉ chờ những lời này, sau đó sẽ nói tiếp, Chu Ký Bắc buông thìa trong tay xuống, đồ sứ làm phát ra âm thanh ‘lạch cạch’.

Cậu khẽ ngả người ra sau, tư thế rất thoải mái.

“Kỳ Bắc, con đi với Quỳnh Vũ đi.” Chu Thước lên tiếng.

Chu Ký Bắc nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ, hắn cũng không lùi bước, hai người trong im lặng mà giằng co kịch liệt, nhìn qua nhìn lại, ai cũng không chịu nhường bước.

“Được.”

“Bình xăng còn đủ để đi tới trạm xăng chứ?” Chu Ký Bắc rút khăn giấy ra lau miệng, cổ tay vì thế mà bị kéo lên, lộ ra vết thương cũ trên đó.

Trùng hợp Chu Thước lại nhìn phía cậu, Chu Ký Bắc nhanh chóng kéo tay áo về như cũ.

“Được chứ.” Quý Quỳnh Vũ thoáng nhìn thấy động tác này của cậu, trong lòng như bị nghẹn lại, âm thanh cũng không được tự nhiên.

Chu Ký Bắc hạ mắt, đẩy xe lăn đi.

“Thế đi thôi.

Trong xe

Chu Thước giúp Chu Ký Bắc lên xe, Quý Quỳnh Vũ cẩn thận khởi động xe, cậu ngồi ghế phó lái, một nửa không khí bên trong quấn lấy cậu.

“Vừa hay tới đưa tôi tới công ty luôn đi.” Chu Ký Bắc thâm thúy nói, lời ít ý nhiều, âm sắc lạnh lùng.

Quý Quỳnh Vũ liếc mắt nhìn cậu, cũng không phản đối, lập tức sửa lại tuyến đường đi tới trung tâm chợ rời đi.

Hôm nay tình trạng xe cộ không tốt, cả một đường bị kẹt lại cứng ngắc, số lần phanh xe của Quý Quỳnh Vũ tăng cao, cứ đi rồi thắng lại, mỗi một lần di chuyển lại khiến Chu Ký Bắc không thoải mái ngả người.

Tay cậu đụng vào vết thương trên đùi, mặt nén lại không lộ ra tí nào.

Quý Quỳnh Vũ thấy có gì không ổn, hắn tăng ga và dừng xe lại sau khi đi khỏi ngã tư.

“… Quý Quỳnh Vũ, chú làm gì vậy?” Quý Quỳnh Vũ xuống xe, đi tới siêu thị nhỏ, không lâu sau lại quay về, trong tay cầm theo thùng y tế.

Hắn mở thùng ra, lấy túi chườm nóng bên trong ra, cúi người xoắn ống quần Chu Ký Bắc lên, cứ mỗi khi quan sát vết thương ở khoảng cách gần là mỗi một lần Quý Quỳnh Vũ như muốn phát điên.

Hắn cố ý giữ bản thân bình tĩnh, vẫn cúi người, thắt lưng hạ thấp tới không thể thấp hơn, đôi môi run rẩy, nhẹ nhàng, từ tốn hôn lên.

“Bối Bối, đừng ầm ĩ với tôi nữa, tôi cầu xin cậu đấy.” Ánh mắt Quý Quỳnh Vũ đỏ lên, một người đàn ông gần bốn mươi, nhưng hết lần này tới lần khác, đối mặt với đứa nhỏ này, hắn chẳng còn gì.

Kinh nghiệm và kỹ xảo mà hắn thu về trong những năm qua, hoàn toàn có thể khiến đối phương toàn quân tan rã.

Hắn nghĩ mình có thể nhẫn nại tiếp tục ầm ĩ với đối phương, ầm ĩ tới mức cả hai sức cùng lực kiệt, ầm ĩ tới sinh mệnh cả hai cùng ngừng lại.

Nhưng mà hắn phát hiện hắn sai rồi, hắn không thể chờ được, không thể chờ được nữa rồi.

Chu Ký Bắc đưa tay ra, mơn trơn đôi mắt giận dữ của Quý Quỳnh Vũ, cổ tay đầy sẹo cũng vì thế mà lộ ra, đó chính là chứng cứ xác định tình yêu của cậu.

Cậu vẫn còn, vẫn còn yêu.

“Quý Quỳnh Vũ, chú sẽ hối hận.”

Quý Quỳnh Vũ cầm lấy tay cậu, dán mặt vào lòng bàn tay cậu, cọ vào, ngón tay cậu không khỏi cuộn lại.

“Đúng là tôi hối hận, hối hận lãng phí nhiều thời gian cùng cậu như vậy.

Cũng hối hận phải tiếp tục lãng phí thêm nữa, tôi thực sự đã già rồi.

Chu Ký Bắc, tôi sắp bốn mươi rồi mới ý thức được bản thân yêu ai.

Tôi không dám đợi nữa, thực sự không dám nữa.” Ánh mắt Quý Quỳnh Vũ vô thức đỏ tươi lên như máu, nước mắt trong chớp mắt chảy xuống, Chu Ký Bắc bối rối rút tay lại, run rẩy đặt lên đôi chân tàn tật của mình.

“Cho dù chú… tôi vẫn yêu chú.”

________________________

Tác giả có chuyện muốn nói:

Các người mà không cùng một chỗ, mẹ cũng già thiệt luôn rồi.

Tôi tuyên bố bắt đầu yêu đương, ngày mai sẽ rất gì và này nọ..