Dạ Vũ Ký Bắc

Chương 48

“Bên phải cạo chưa sạch.” Chu Ký Bắc hất cằm, Quý Quỳnh Vũ quay đầu nhìn gương, hắn nhíu mày hỏi.

“Chỗ nào chứ?” Chu Ký Bắc đẩy xe lăn về chỗ Quý Quỳnh Vũ, ngoắc tay gọi hắn cúi người.

“Lại đây.”

Quý Quỳnh Vũ đi tới chỗ Chu Ký Bắc ngồi xổm xuống, cậu cầm lấy dao cạo râu trong tay hắn, nâng tay trái lên, dùng ngón tay đẩy cằm Quý Quỳnh Vũ khiến đầu hắn ngửa lên.

“……”

Ánh mắt Chu Ký Bắc chăm chú, người hơi cúi về trước, khoảng cách với Quý Quỳnh Vũ chưa tới một bàn tay, tiếng dao cạo râu bằng điện quanh quẩn nơi cằm, cậu không hề chớp mắt, móng tay trái lúc mạnh lúc nhẹ chạm vào Quý Quỳnh Vũ.

Hắn khó nhịn, hơi né tránh, bị Chu Ký Bắc nắm ót giữ lại.

“Đừng lộn xộn.” m thanh Chu Ký Bắc rất dịu dàng, hiếm khi thấy chú tâm như thế, lúc xuống tay cũng nhẹ nhàng.

“Bối Bối!” Quý Quỳnh Vũ kêu một tiếng, nâng người nhẹ đẩy Chu Ký Bắc, cậu cười xấu xa lui về sau, dao cạo xoay hai vòng trong tay cậu, chống cằm nhìn chằm chằm Quý Quỳnh Vũ.

Người kia mặt đỏ tai hồng, đưa mu bàn tay lên lau cằm, dao cạo râu đi qua hàm dưới, mang tới cảm giác tê dại sâu sắc, ngay khi tắt công tắc, cậu hé miệng bao lấy cằm Quý Quỳnh Vũ, lưỡi ấm nóng chạm vào, đảo quanh khiến hai chân Quý Quỳnh Vũ mềm nhũn.

“Sạch rồi.

Lần sao tôi giúp chú cạo.”

“Không cần!” Hắn lấy dao cạo râu trong tay Chu Ký Bắc về, xoay người bước đi, bởi vì đi quá nhanh mà có chút lảo đảo, cậu nhanh tay lẹ mắt bắt lấy tay hắn, Quý Quỳnh Vũ chạm vào như đụng phải bom, lập tức rút lại, miệng lắp bắp nói.

“Còn phải đưa cậu tới công ty nữa… Nhanh… Nhanh lên…”

Chu Ký Bắc cười ‘Dạ’, tay cậu cầm gậy đi trước giúp mình chịu lực.

Công ty.

“Buổi tối tôi đón cậu.” Quý Quỳnh Vũ nghiêng người sờ tay Chu Ký Bắc, cậu quay đầu nhìn hắn cười, tiện thể tháo dây an toàn.

Hắn vội xuống xe, đi tới bên ghế phụ, đưa tay cho cậu, Chu Ký Bắc giao mình cho hắn, nương lực xuống xe.

“Khỏi tiễn, đã tới nơi rồi.” Chu Ký Bắc hối Quý Quỳnh Vũ, hắn bướng bỉnh đưa cậu tới tận cửa, hai người dựa vào nhau, bả vai thỉnh thoảng va chạm, cho dù không cố tình điều chỉnh bước đi cũng có thể bảo trì khoảng cách rất hoàn hảo với Chu Ký Bắc.

“Ký Bắc.” Kiều Diễm Chi từ lầu hai đi xuống, nhẹ nhàng gọi Chu Ký Bắc một tiếng, hai người đồng thời quay lại.

Ánh mắt Quý Quỳnh Vũ yên lặng biến đổi, từ động tới tĩnh, từ nhảy nhót tới im lặng, bàn tay nắm Chu Ký Bắc căng thẳng.

Loại thay đổi này là không tự chủ, giống như dã thú ngửi thấy mùi nguy hiểm, hết sức mẫn cảm, cảnh giác tới căng thẳng, gọi là bản năng.

“Anh Diễm.” Chu Ký Bắc nhìn anh ta, chống gậy đi tới trước vài bước, cậu tính buông tay, nhưng giãy một lần cũng không ra.

“Quỳnh Vũ.”

Quý Quỳnh Vũ còn ngây người, hắn nhìn Kiều Diễm Chi chằm chằm không chớp mắt, trong mắt sức nóng mãnh liệt, vừa rồi là cực độ mâu thuẫn.

Hắn quá tập trung nhìn, cho nên không nghe rõ lời gọi của Chu Ký Bắc.

“Quỳnh Vũ.”

“Hả?” Quý Quỳnh Vũ ngạc nhiên quay đầu, Chu Ký Bắc dùng ánh mắt kêu hắn buông tay, hắn hơi do dự một chút, ngón tay trên cổ tay cậu nắm rất chặt, không tình nguyện buông xuống.

Chu Ký Bắc lúc này mới được tự do, cậu cầm gậy chống, đi tới phía Kiều Diễm Chi, n anh theo thói quen dìu cậu, bàn tay đặt lên áo khoác của cậu, rất dễ thấy.

Trong lòng Quý Quỳnh Vũ như bị tạt axit, đầu quả tim bị con thú gặm cắn, sức lực mạnh mẽ bướng bỉnh, khiến hắn đau đớn cùng cực.

Chu Ký Bắc được anh dìu vào văn phòng, cửa vừa đóng, Chu Ký Bắc ngồi dựa xuống bàn làm việc, Kiều Diễm Chi nhìn cậu, sắc mặt khó xử, cậu lại giả vờ như không thấy, lấy trong ống đựng bút ra một cây bút, tháo nắp, khoanh tròn một dòng số trên báo cáo phí bồi thường.

“Trận này có chút đặc biệt, một tiếng trước, chủ lực của Tái Văn bị thương, dây chằng chéo trước hỏng rồi, không thể nằm trong danh sách thi đấu nữa.

Tỷ số này hơi áp lực đó anh Diễm.” Chu Ký Bắc ghi lại số tiền bù xuống, Kiều Diễm Chi lại không nhận.

“Ký Bắc, tôi muốn nói chuyện với cậu.”

Những lời này làm tay của Chu Ký Bắc dừng giữa không trung, cậu ngừng một lát rồi thu tay về.

“Sao thế?”

Kiều Diễm Chi hé miệng rồi lại đóng, dường như rất khó mở miệng, anh ta nhìn ánh mắt Chu Ký Bắc một lát rồi rất nhanh dời đi.

“…… Cậu ở đây đã vài năm, công ty cũng đã ổn định, bồn phong bát mãn.

Cho nên……” Kiều Diễm Chi khẩn trương xoắn tay, cuối cùng ngẩng đầu nhìn thẳng Chu Ký Bắc.

(Bồn phong bát mãn: một thành ngữ, đề cập đến thu nhập và lợi nhuận khổng lồ, và mô tả việc kiếm được nhiều tiền.)

“Cho nên….

tôi muốn giao chỗ này lại cho cậu.

Tôi sẽ trở về Mỹ.”

“……” Chu Ký Bắc hít một hơi, bảng biểu tiền bù trong tay bị nắm nhăn hơn nửa, nắp bút kẹp giữa hai đầu ngón tay bắn ra ngoài, âm thanh rơi xuống nền nhà nghe rõ ràng, hai người bốn mắt nhìn nhau, trong thời gian này như bị cấm ngôn, không biết qua mấy giây, Chu Ký Bắc mở đầu đánh vỡ tình huống này.

Cậu lộ ra chút tươi cười gượng gạo, thấp giọng hỏi: “Sao vậy anh Diễm? Sao lại đột nhiên trở về?”

Kiều Diễm Chi nhìn chằm chằm Chu Ký Bắc, trong mắt hình ảnh của người nào đó được phóng đại, rồi trở về.

Anh ta còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên gặp Chu Ký Bắc, ở một nhà ăn nhỏ không bắt mắt tại Thâm Quyến, trước mặt là phần cơm, trong tay là khối rubik của anh đã được lắp xong.

Trăm triệu lần anh ta cũng không ngờ tới bốn năm sau lại là tình huống này.

Đầu tiên anh ta bị thiên phú của người này hấp dẫn, ngày tháng tích lũy, bắt đầu bị người này hấp dẫn, vứt bỏ hết thảy ánh nhìn, quẳng hết ý kiến người đời, đơn thuần yêu thương người này.

Đáng tiếc, anh ta đến chậm một bước, sau này cho dù ra sức đuổi theo thế nào, cũng không còn kịp nữa.

“Không tại sao cả.

Chi nhánh ở Mỹ do anh tôi quản lý, tôi muốn qua đó giúp đỡ.” Kiều Diễm Chi bỗng cười, hai lúm đồng tiền bên má vì thế mà lún sâu.

Trong khoảng cách này, anh ta có thể thấy Chu Ký Bắc mất tự nhiên cuộn tròn ngón tay.

Cậu bỗng nhớ tới, năm nay Kiều Diễm Chi cũng đã ba mươi mốt, so với khi vừa quen biết cậu càng gầy hơn, cũng im lặng hơn.

“Ở đây cũng cần anh, anh Diễm.” Chu Ký Bắc chống gậy men theo bàn làm việc từ từ đi tới, tới khi cậu đứng trước mặt Kiều Diễm Chi, cậu cụp mắt, tiện thể nắm lấy tay Kiều Diễm Chi, anh tay muốn rút về nhưng bị cậu nắm chặt.

Kiều Diễm Chi cúi đầu — bảng biểu tiền bù màu trắng đặt trong tay, hết vòng này với vòng khác làm đôi mắt anh ta đau đớn.

Kiều Diễm Chi phản xạ nắm chặt, anh ta mím môi, dùng răng nanh cắn chặt môi dưới, máu trong chớp mắt mất hết, có một câu nói anh ta luôn giấu trong lòng, nghẹn đến mức bản thân tê liệt, nhưng một khoảnh khắc nhẹ nhàng như thế lại làm anh ta lung lay sắp đổ.

Đam Mỹ Sắc

Kiều Diễm Chi ngẩng đầu, nhìn bảng biểu trong tay bị vò thành một nhúm.

“…… Cậu có cần tôi không?”.