Dạ Vũ Thương Khung

Chương 44: 44 Ngượng Ngùng

Dạ Tử Lương sau khi hạ sát 3 tên hắc y nhân liền tiến lại chỗ Dương phu nhân

_Vị phu nhân này ngươi không sao chứ

Dương phu nhân nghe Dạ Tử Lương hỏi thì giật mình tỉnh lại đáp

_Thiếp thân không sao chỉ là bị chúng Nhuyễn Cân Tán trong vòng 2 canh giờ tới sẽ không thể cử động thân thể được

Dạ Tử Lương nghe vậy tiến gần Dương phu nhân nói

_Vậy ta đưa nàng lên xe ngựa chờ hồi phục

Nói xong Dạ Tử Lương bế Dương phu nhân về phía xe ngựa đặt nàng vào kiệu xe rồi định quay đầu bước đi, Dương phu nhân thấy vậy liền gọi theo

_Công tử ngươi có thể đưa thiếp thân về Thanh Thành được không, thiếp thân lo ngại sẽ có thêm hắc y nhân truy sát

Dạ Tử Lương đang định bước đi nghe Dương phu nhân nói vậy hắn suy nghĩ lại dù sao hắn cũng đang đi xông pha giang hồ mà Thanh Thành là 1 quận thành đi đến đó xem xét cũng không sao ,Dạ Tử Lương quay lại nhìn Dương phu nhân gật đầu đồng ý

Trên xe ngựa Dương phu nhân nhìn Dạ Tử Lương đang đánh xe nói

_Thiếp thân xin đa tạ ân cứu mạng của công tử không biết cao danh quý tánh của công tử là gì ngày thiếp thân sẽ báo đáp

Dạ Tử Lương đang ngồi phía trước nghe Dương phu nhân nói vậy liền đáp

_Ta là Dạ Tử Lương cứu nàng chỉ là tiện đường mà thôi nàng không cần để trong lòng, phải rồi tại sao 3 tên hắc y nhân đó lại truy sát nàng

Dương phu nhân nghe Dạ Tử Lương hỏi vậy liền đáp

_Thiếp thân là phu nhân của Thành chủ Thanh Thành Dương Liệt những tên hắc y nhân đó có thể đều là kẻ thù của phu quân phái tới truy sát

Dạ Tử Lương không mấy ngạc nhiên vì cuộc nói chuyện giữa Dương phu nhân và 3 tên hắc y nhân hắn đã nghe hết vào tai

Đang đi trên đường bên trong xe ngựa cơ thể Dương phu nhân căng cứng lại, khuôn mặt nàng liền đỏ như gấc hiển nhiên nàng đang cố kìm nén thứ gì đó , chỉ thấy nàng khẽ nói với Dạ Tử Lương

_Dạ công tử ta.

.

ta.

.

Dạ Tử Lương đang điều khiển xe ngựa nghe Dương phu nhân ấp úng nói thì đáp

_Dương phu nhân ngươi có chuyện gì sao

Dương phu nhân bên trong như lấy hết can đảm nói

_Thiếp thân thực sự rất mắc tiểu công tử làm ơn giúp ta, cơ thể ta hiện tại không thể cử động được

Nói ra những lời như vậy Dương phu nhân khóc không ra nước mắt chỉ hận không tìm cái lỗ nào mà chui xuống cho rồi, Dạ Tử Lương phía ngoài nghe Dương phu nhân nói vậy thì trợn mắt tai ù lên như đang nghe lầm chỉ là rất nhanh Dạ Tử Lương lấy lại phản ứng đáp

_Được rồi ta lập tức dừng xe

Dừng xe ngựa lại Dạ Tử Lương bế Dương phu nhân xuống xe đi vào một nơi khuất ,Dương phu nhân nằm trong ngực Dạ Tử Lương mặt nàng đỏ lên vì mắc cỡ, đến một khu đất trống Dạ Tử Lương đặt Dương phu nhân ngồi xuống rồi định bước đi, Dương phu nhân thấy vậy như sắp khóc nói theo

_Dạ công tử tay ta thật sự không cử động được công tử giúp ta !

Dạ Tử Lương nghe vậy liền giật bắn người, mặc dù đã giao hoan với 2 nữ Kim Đàn Nhi Và Vân Thu Ý nhưng khi nghe Dương phu nhân nói vậy tim hắn vẫn đập nhanh loạn xạ, quay đầu nhìn lại Dương phu nhân gương mặt đỏ đôi mắt đã ngấn nước Dạ Tử Lương ngượng ngùng nói

_Được rồi ta.

.

ta sẽ che mắt lại

Nói xong Dạ Tử Lương lấy ra 1 tấm vải che mắt lại đi tới chỗ Dương phu nhân giúp nàng cởi ra quần cùng tiểu nội khố, trong lúc cởi quần Dương phu nhân tay hắn đã mấy lần tiếp xúc với bờ mông vểnh cao to tròn của nàng làm tiểu huynh đệ của hắn lại hơi cựa mình, Dạ Tử Lương quay đầu lại chỉ nghe phía sau có tiếng nước chạy róc rách một lúc sau Dương phu nhân e thẹn nói

_Dạ công tử thiếp thân đã xong

Dạ Tử Lương lại quay đầu lại định kéo tiểu nội khố mặc lại thì Dương phu nhân lại lý nhí trong cổ họng

_Dương công tử chỗ đó của thiếp thân vẫn chưa lau

Dạ Tử Lương nghe vậy tim hắn càng đập nhanh hơn phía dưới tiểu huynh đệ đã độn cao chiếc quần, Dạ Tử Lương nhanh chóng lấy từ trong ngực ra một chiếc khăn tay đưa xuống giữa hai chân Dương phu nhân, chỉ thấy Dương phu nhân kêu lên

_Á Dạ công tử đó là lỗ hậu của ta ngươi tiến lên một chút nữa

Sau một hồi ngại ngùng Dạ Tử Lương tiện tay cất lại chiếc khăn tay sau đó mặc lại quần cho Dương phu nhân rồi bế nàng quay lại xe ngựa tiếp tục lên đường, cả quãng đường đến Thanh Thành Dương phu nhân cùng Dạ Tử Lương không ai nói thêm một câu nào

Phía trước mặt một tòa thành nguy nga hơn gấp nhiều lần Thuận thành trước đây mà Dạ Tử Lương nhìn thấy, Dạ Tử Lương cảm khái

_Tiểu thành thật không thể so sánh được với Quận thành

Chỉ thấy trước cửa thành một đội binh mã cưỡi nhất phẩm yêu thú đang lao đến chỗ xe ngựa Dạ Tử Lương, trên xe Dương phu nhân cũng bước ra ngoài nhìn đội binh mã, một tên đầu lĩnh có tu vi Luyện Nguyên bát tinh chạy lại nói

_Phu nhân người không sao chứ , thành chủ nhận được tin tức phu nhân bị ám sát đã lệnh cho ty chức đi tiếp ứng

Dương phu nhân nhìn đội binh mã đôi mắt hơi trống vắng nói

_Ta không sao thành chủ đâu

Tên đầu lĩnh đáp

_Thành chủ đang xử lý công việc trong thành

Dương phu nhân như đã biết trước kết quả nàng nhìn sang Dạ Tử Lương gương mặt hơi hồng lên nói

_Dạ công tử đa tạ ơn cứu mạng của công tử ngày sau nếu có chuyện gì hãy đến phủ thành chủ thiếp thân nhất định tiếp đón

Dạ Tử Lương chắp tay nói

_Đa tạ hảo ý của phu nhân , nếu có chuyện ta sẽ làm phiền quý phủ

Dương phu nhân gật đầu nói

_Vậy thiếp thân xin cáo từ

_Cáo từ

Sau khi từ biệt Dương phu nhân Dạ Tử Lương bắt đầu cất bước đi vào Thanh Thành , bên trong Thanh thành là một cảnh phồn hoa mà Dạ Tử Lương chưa từng bắt gặp bao giờ, trên đường lớn hắn có thể phát hiện võ giả tu vi Luyện Nguyên đi đầy đất Dạ Tử Lương cảm khái ở tiểu thành một võ giả Luyện Nguyên cũng đã là cao thủ hàng đầu nhưng ở quận thành tu vi Luyện Nguyên giống như chó chạy đầy đất vậy , Dạ Tử Lương lại nghĩ nếu để Kim Đàn Nhi thấy khung cảnh phồn hoa này tiểu cô nương sẽ vui chơi đến quên lối về thật tiếc nàng lại đang bế quan