Dạ Vương Phủ

Chương 17: Thất hương huyền đằng đan

Đúng như Tô mama dự đoán, sáng hôm sau Dạ Vô Khạng liền dẫn theo một đám người đến Mộng Lâu.

“Vương gia, ngài cũng đã lục soát rồi, người thật sự không có ở đây.”

Dạ Vô Khạng phượng mâu quét quanh đại sảnh Mộng Lâu, xác định Trác Hạc Dao thật sự không có ở đây, liền nói: “Đêm qua trước khi rời khỏi, nàng ấy khẳng định có đến đây. Nói, rốt cuộc nàng ấy đi đâu?”

Tô mama cảm thấy buồn cười, vương phi của hắn, hắn không giữ, bây giờ chạy đến chỗ bà để đòi người? Người ở đâu mà giao đây?

“Vương gia, ngài cứ ở đây mất thời gian, chi bằng đi tìm vương phi đi.”

Dạ Vô Khạng nhếch miệng, gật đầu hai cái: “Các ngươi giỏi lắm.”

“Vương gia, có câu này, ta nghĩ nên nói với ngài.”

Dạ Vô Khạng nghe vậy thì nhìn bà, Tô mama lấy hết dũng khí để nói: “Nếu ngài không yêu Hạc Dao, thì đừng làm khổ nó nữa. Ra đi, chính là sự lựa chọn tốt nhất cho nó. Còn ngài, tốt nhất bây giờ nên quay về vương phủ đi, nữ nhân của ngài chắc đang tìm ngài đấy.”

Nói xong, Tô mama mỉm cười, hướng hắn hành lễ sau đó liền quay trở lại làm việc, mặc kệ hắn đứng đấy bao lâu, rời đi lúc nào bà cũng không biết.

Hạc Dao, bảo trọng!

***

Tây Vực.

Từ khi bước vào địa phận thuộc Tây Vực, đi đến đâu cũng là nghe mọi người bàn tán về vị vương thượng kia.

Thật ra giết vua cướp ngôi là tội lớn, nhưng nếu giết một vị hôn quân, thì đây được coi là công lao, đại công lao!

Trác Hạc Dao sau khi rời khỏi Mộng Lâu, liền trở về như trước đây, roi da lúc nào cũng giấu trong người, mặt thì đeo mạng che.

Đến một trà quán, Trác Hạc Dao liền nghỉ ngơi một lúc, đột nhiên phía trước nàng xuất hiện một đám người.

Dẫn đầu là một tên lông lá rậm rạp, râu ria bờm xờm, cả người toát ra một mùi hôi hám khó chịu: “Tiểu mỹ nhân, nàng là đi một mình sao?”

Trác Hạc Dao nhấp một hớp trà, không đáp lời hắn.

“Tiểu mỹ nhân, tháo mạng che của nàng ra để gia gia chiêm ngưỡng một chút nào!” Nói xong, hắn liền đưa tay muốn đoạt lấy mạng che.

Trác Hạc Dao nhanh hơn, nghiêng người né động tác trong tay hắn.

“Tiểu mỹ nhân, nàng đừng có rượu mời không uống, uống rượu phạt!”

“Xin lỗi, mạng che này không thể tháo xuống.” Nàng lạnh nhạt đáp lời.

Tên cầm đầu tỏ ra tức giận, liền cao giọng: “Tại sao lại không thể tháo? Nếu còn không mau tháo ra, ta lập tức đến lấy xuống!”

Thấy nàng nhếch miệng, hắn liền nổi giận, rút kiếm hướng mạng che của nàng, toan rạch nát.

Chỉ là nàng nhanh hơn một bước, rút roi da giấu trong áo, quấn chặt lấy thanh kiếm của hắn.

Bị khống chế trước mặt các thuộc hạ, hắn liền thẹn quá hóa giận: “Còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đến bắt ả!”

Một đám người phía sau nghe lệnh, đều đồng loạt rút kiếm hướng nàng đối phó.

Trác Hạc Dao cảm thấy có chút không ổn. Thân thể nàng bất tiện, đối phó với một tên đã là khó khăn, bây giờ cả một đám người bao vây, nàng làm sao có thể đánh lại đây?

“Các ngươi ỷ đông hiếp yếu, bắt nạt một nữ nhân, đáng mặt nam nhân sao?”

“Là do ngươi muốn uống rượu phạt trước! Xông lên!”

Đoạn, tên cầm đầu lui ra phía sau ba bước, để đám thuộc hạ đối phó cùng nàng.

Trong vòng mười chiêu đầu, Trác Hạc Dao còn có thể đánh lại, nhưng sang chiêu thứ mười một, nàng liền cảm thấy thân thể đau nhứt không chịu nổi, phía sau, tên cả người hôi hám kia một chiêu đánh trúng nàng, Trác Hạc Dao liền ngã dưới đất, phun ra một ngụm máu.

“Tưởng ngươi thế nào, hóa ra chỉ có chút võ công.”

Dứt lời, hắn liền tiến đến, cầm lấy mạng che của nàng giật mạnh xuống.

Dung mạo tuyệt mỹ hiện ra trước mặt mọi người, ai ai cũng đều không thốt nên lời.

Tên cầm đầu rất nhanh lấy lại tinh thần, người trước mắt hắn quả thực rất đẹp, vậy nếu hắn mang nàng trở về Túy Lâu, không phải là sẽ được trọng thưởng sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên, hắn liền tiến đến đỡ nàng lên ngựa, sau đó hướng đám thuộc hạ: “Mang người này về Túy Lâu, chúng ta nhất định sẽ nhận được rất nhiều tiền thưởng!”

Đám thuộc hạ phía sau nghe vậy mới hoàn hồn, lập tức lên ngựa, trở về Túy Lâu.

Túy Lâu tại Tây Vực, không ai là không biết. Nếu ở kinh thành có Mộng Lâu, thì Túy Lâu ở Tây Vực cũng không thua kém.

Chỉ là, hôm nay Túy Lâu lại sở hữu đại mỹ nhân của Mộng Lâu.

Chủ nhân của Túy Lâu là một nữ nhân ngoài tứ tuần, nhưng cách ăn vận mà trang điểm lại khiến người khác không đoán ra được tuổi bà ấy.

Mắt hạnh to tròn quan sát trên dưới Trác Hạc Dao một lượt, giai phụ tặc lưỡi hai cái: “Mỹ nhân, tại sao ngươi lại trúng Thất Hương Huyền Đằng Đan?”

Trác Hạc Dao lúc đầu còn mê man, đến khi nghe giai phụ cất ngôn, nàng liền tỉnh táo. Bà ta chỉ mới có nhìn qua, liền biết nàng trúng độc?

“Bà là ai? Tại sao lại biết Thất Hương Huyền Đằng Đan?”

Giai phụ chu thần khẽ động, phẩy nhẹ chiếc phiến trong tay: “Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có muốn ta trị thương cho ngươi hay không?”

Người thông minh đương nhiên sẽ nói có, nhưng người thông minh cũng biết sẽ kèm theo một điều kiện.

“Điều kiện là gì?”

Giai phụ khẽ cắn môi, nữ nhân này không ngốc: “Trên thế gian hiếm lắm mới gặp được một người như ngươi, chi bằng sau khi trị khỏi thì ở lại Túy Lâu của ta, làm việc cho ta, thế nào? Không khó đúng không?”

“Không khó, nhưng ta có điều kiện.”

“Ah? Đây là lần đầu tiên có người ra điều kiện cùng ta. Nói đi, chỉ cần không quá đáng, ta sẽ chấp thuận cho ngươi.”

Trác Hạc Dao ngồi thẳng người: “Ta đồng ý ở lại, nhưng chỉ bán nghệ, không bán thân.”

“Ha ha ha! Mỹ nhân, ngươi nghĩ ngươi là lai? Túy Lâu là nơi nào ngươi không lẽ không rõ sao? “Bán nghệ không bán thân”?”

Trác Hạc Dao lạnh nhạt nói: “Nếu bà không đồng ý vậy thì thả ta đi, ta cũng không cần bà trị độc.”

“Mỹ nhân, ta biết thân thủ ngươi không tồi, chỉ là người hạ độc ngươi quả thực là ác độc nha!” Giai phụ dịu giọng, vừa cương vừa nhu với loại người như nàng chính là biện pháp hiệu quả nhất: “Nể tình nhan sắc trời sinh độc nhất vô nhị của ngươi, ta chấp nhận yêu cầu này. Có điều…”

“Có điều thế nào?”

“Có điều không cần phải gấp, chỉ cần ngươi sau khi khỏi bệnh, lập tức làm cho ta một chuyện.”

“Được!”

“Ngươi vẫn chưa biết chuyện ta nhờ mà, làm sao lại đồng ý nhanh như vậy?”

Trác Hạc Dao cơ hồ toàn thân lại đau nhứt, nàng khó khăn nuốt nước bọt: “Đền đáp ân cứu mạng, Trác Hạc Dao ta có nhảy vào biển lửa cũng không từ, đừng nói chỉ là giúp bà một chuyện.”

“Hảo! Có chí khí! Ta bắt đầu thích ngươi rồi đấy mỹ nhân!”

Dứt lời, giai phụ xoay người rời khỏi, trước khi đi liền dặn hạ nhân chuẩn bị một số thứ.

“Đêm nay nếu ngươi cảm thấy ổn thì đến tìm ta, ta sẽ trị độc. Nên nhớ, nếu thân thể bất ổn mà vẫn cố trị, hậu quả ta không thể nói trước được.”

Trác Hạc Dao gật đầu, sau đó giai phụ liền đi khỏi.

Hiện tại ở Túy Lâu này cũng tốt, sau khi giải được Thất Hương Huyền Đằng Đan, nàng giúp bà ta làm một việc, xong việc cũng xem như trả xong ân tình, rời đi cũng sẽ không ai cản được nàng.

Đêm đó, thân thể nàng quả thực rất bình thường, nàng liền đến tìm bà ta.

Trên tay giai phụ cầm một lọ thủy tinh, bên trong nàng chỉ thấy có thứ gì đó nhớp nháp di chuyển, còn cụ thể là cái gì thì nàng không rõ.

Giai phụ dùng một tấm vải đen che mắt nàng lại.

“Tại sao phải che mắt?”

“Nếu nhìn thấy thuốc giải, ta sợ ngươi có chết cũng không trị độc.”

Trác Hạc Dao nghe nói vậy liền ngồi im để giai phụ tùy ý sắp xếp, một lát sau nàng lại nói: “Ta nên gọi bà như thế nào đây?”

“Ta không có tên, mỹ nhân thích gọi thế nào thì cứ gọi thế đấy đi. Bây giờ ta bắt đầu giúp ngươi giải độc đây, ngồi yên nhé.”

Dứt lời, giai phụ liền mở nắp lọ thủy tinh, để cho loài sinh vật màu đen nhớp nháp đó bò lên tay Trác Hạc Dao.

***

Sau khi tỉnh lại, Trác Hạc Dao chỉ thấy khắp người có cảm giác rất nhẹ nhõm. Vừa mới ngồi dậy, đã thấy giai phụ bước vào.

Nàng nhớ đêm qua, lúc bà ấy vừa nói xong thì nàng liền chìm vào giấc ngủ.

“Tỉnh rồi à?”

Trên tay bà ta là một chậu nước, để cho nàng rửa mặt.

“Nếu không có tên vậy sau này ta sẽ gọi bà là Vô Danh.”

“Ngươi nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ sẽ hay hơn.”

“Bà cũng không còn trẻ, gọi như vậy bà không ngượng tai nhưng ta rất ngượng miệng.”

Vô Danh ném cho nàng một ánh nhìn khinh bỉ: “Ta không ngượng thì thôi, ngươi tại sao phải bận tâm?”

“Được thôi, tỷ tỷ thì tỷ tỷ.” Trác Hạc Dao nhún vai.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Trác Hạc Dao liền nói: “Vô Danh, đêm qua tỷ đã dùng cái gì để trị độc cho muội vậy?”

“Dạ trùng.”

“Dạ trùng?”

Vô Danh gật đầu: “Đây là một loại trùng cực độc, chỉ sinh sống ở Tây Vực. Nó có tên là Dạ trùng là bởi vì chỉ xuất hiện vào ban đêm, ban ngày nếu muội có đào ba tấc đất cũng không tìm thấy một con đâu.”

“Vậy tại sao tỷ lại có nó?”

“Ta chỉ có hai con thôi, là tự đi bắt về.”

“Bắt về? Không phải đây là trùng độc sao? Tỷ cũng không có võ công, làm sao bắt về được?”

Trác Hạc Dao cứ càng nghe càng không hiểu.

“Chỉ cần đừng để bị nó cắn trúng là được, vả lại cho dù có bị cắn thì cùng lắm là vài ngày sau mới chết.”

Trác Hạc Dao nghe vậy liền nói: “Vậy Dạ trùng chính là thuốc giải của Thất hương huyền đằng đan? Lúc muội bị hạ độc, Liễu… Có người nói với muội là không thể giải?”

“Lời nói như vậy mà muội cũng tin?”

“Đương nhiên là tin! Đúng rồi, nếu độc đã giải rồi vậy thì võ công của muội có thể hồi phục không?”

“Có thể, thậm chí còn có phần tiến bộ. Trác Hạc Dao, muội đúng là trong họa có phúc nha!”

Trong họa có phúc? Có thật là như vậy không?