Đặc Công Vườn Trường

Chương 52: Đội bóng rổ trấn Đông Giang

Translator: Nguyetmai

Trấn Tân Giang cũng được coi là một thị trấn lớn của thành phố Long Môn. Thành phố Long Môn có rất nhiều thị trấn, trấn Tân Giang cũng là một trong những trấn đứng đầu.

Mà trong những trấn này, quán bar rock mới được mở ở trấn Tân Giang chính là quán đầu tiên.

Tại cổng quán bar rock.

Vân Tiên ra khỏi nhà cũng đã hơn năm giờ năm mươi, tất nhiên nhà cô cách quán bar rock không xa.

Vì thế, lúc cô đến cũng vừa đúng sáu giờ, không sai một phút.

"Vân Tiên, ở bên này!" Từ phía xa, Vân Tiên đã thấy Lý Hưởng Dịch giơ tay vẫy chào cô, cô lập tức đi về hướng đó.

"Cậu đúng giờ thật!" Vũ Khuê nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, trêu Vân Tiên.

"Không muộn, sáu giờ đúng!" Vân Tiên khẽ mím môi.

"Được rồi, được rồi!" Lý Hưởng Dịch cười ha ha, sau đó, cậu ta kéo một nam sinh đẹp trai, cao lớn qua, giới thiệu với Vân Tiên: "Vân Tiên, đây chính là đội trưởng của đội bóng rổ trường chúng ta - Văn Thụy, hai người làm quen đi!"

Văn Thụy là đội trưởng đội bóng rổ, trước đây chưa từng xuất hiện.

Khi nhìn Văn Thụy chỉ thấy đây là một chàng trai khá lạc quan, ấm áp đang trong tuổi thanh xuân, vẻ ngoài cũng rất sáng sủa.

"Chào cậu!" Văn Thụy chào trước.

"Ừ, chào cậu, tôi tên là Vân Tiên!" Vân Tiên cũng không qua loa.

"Ha ha, mọi người đến đủ hết rồi, chúng ta đứng ở cửa làm gì nữa? Mau vào đi!" Lý Hưởng Dịch cười nói với một đám nam sinh đội bóng rổ, xô đẩy nhau vào trong quán.

"Chúng ta cũng vào đi!" Văn Thụy nở nụ cười lịch sự.

Khó có thể tin được một chàng trai sáng sủa, ấm áp, trông rất nhã nhặn thế này lại là đội trưởng đội bóng rổ.

Nhưng so với những việc kỳ lạ mà Vân Tiên từng thấy thì chẳng khác nào đệ tử so với sư phụ.

Đoàn người vào trong quán bar.

Quán bar rock cũng bình thường như tên của nó, chủ yếu toàn là nhạc rock, trong quán đều là đồ trang trí thuần phong cách Âu Mĩ.

Giờ này, trong quán bar không đông nhưng vẫn là có người.

Dù sao gần đây có nhiều làng trấn như vậy, quán bar mới mở ở trấn Tân Giang, người ở trấn khác khi muốn thư giãn đều sẽ tới nơi này.

Để chào mừng Vân Tiên gia nhập đội bóng rổ, Lý Hưởng Dịch đã sắp xếp, đặt xong phòng riêng.

Mọi người vào quán bar rồi đi theo phục vụ dẫn đường đến phòng đã đặt.

Khi đi ngang qua quầy bar của quán, một chuyện bất ngờ xảy ra, một người ăn mặc như đầu gấu chặn đường đám người Vân Tiên.

Một người mặc đồ như con nhà giàu ăn chơi trác táng lờ đờ nhìn về phía Văn Thụy, ác ý nói: "Ồ, Văn Thụy, nghe nói đội bóng rổ của các người mới có thêm một thành viên à? Còn là nữ nữa thì phải?"

Khi Văn Thụy nhìn cậu trai kia, bước chân cũng khựng lại một chút.

Đụng mặt kẻ thù, hai bên không khỏi đỏ mắt.

Văn Thụy cũng nhìn cậu trai kia bằng ánh mắt hình viên đạn, cậu ta cắn răng nói: "Trương Tuấn, cậu đừng phá rối, hôm nay tôi không muốn tranh cãi với cậu."

Cậu nam sinh này tên là Trương Tuấn, là người trấn Đông Giang, trấn kế bên trấn Tân Giang.

Đồng thời, Trương Tuấn cũng học lớp chín ở trấn Đông Giang.

Hơn nữa, trùng hợp là Trương Tuấn cũng chính là đội trưởng đội bóng rổ trường học trấn Đông Giang.

Mấy ngày sau, trường trấn Tân Giang sẽ tiến hành thi đấu hữu nghị với đội bóng ngoài trường, họ sẽ đấu với đội bóng rổ trường trấn Đông Giang.

Đương nhiên, trên đời không có sự trùng hợp như vậy, Trương Tuấn này chắc chắn biết bọn họ sẽ tổ chức liên hoan chào mừng Vân Tiên nên mới cố tình tới đây "góp vui".

"Ơ, cậu nói gì vậy? Văn Thụy, cậu thấy đấy chúng tôi chỉ muốn tới xem thành viên mới gia nhập đội bóng rổ các cậu một chút thôi mà, cậu có cần nhỏ nhen thế không?"

Vẻ mặt Trương Tuấn rất lưu manh, sau đó cậu ta quay đầu sang đánh giá Vân Tiên.

Trương Tuấn mỉa mai: "Xem kìa, nữ sinh cũng có thể chơi bóng rổ à? Cánh tay gầy yếu này, chân mảnh mai này, gương mặt lại xinh đẹp như vậy, không phải các cậu định để một bình hoa đấu bóng rổ với chúng tôi trong trận đấu vài ngày tới đấy chứ? Đến lúc đó cũng đừng trách chúng tôi bắt nạt các cậu, thua rồi đổ vạ đấy nhé! Chậc chậc chậc…"