Đặc Công Vườn Trường

Chương 83: Bạn mới, bái cô làm sư phụ

Editor: Nguyetmai

Nam sinh bị đạp một cước nhưng cũng không hề nổi giận mà chỉ cười ha hả, xoa bóp chân đau vừa rút về của mình. Sau đó cậu ta trêu chọc Vân Tiên ngay trước mặt cô Vu: "Hey! Bạn mới, cậu lợi hại thật đó, kết bạn nhé! Tôi tên là Trương Thiệu Phong, cậu tên gì?"

Tuy Vân Tiên đã tự giới thiệu trước cả lớp, nhưng chẳng mấy ai nhớ tên bạn mới làm gì.

Vân Tiên không để ý tới cậu ta, trực tiếp lướt qua Trương Thiệu Phong và đi tới chỗ ngồi chỉ định của mình.

Trong lớp học lại có một vài nữ sinh bất mãn.

Trương Thiệu Phong vốn là hot boy đẹp trai nhất trường Nhất Trung. Cậu ta sở hữu vẻ ngoài anh tuấn, có thể khiến vô số nữ sinh chết mê chết mệt. Quan trọng hơn nhà cậu ta rất giàu, nghe nói còn là người thừa kế một tập đoàn lớn ở thành phố Long Môn, tài sản phải đến hàng chục triệu tệ.

Lớp A có không ít nữ sinh đem lòng ái mộ Trương Thiệu Phong.

Vì vậy bọn họ lập tức lộ ra vẻ bất mãn với Vân Tiên mới tới.

"Con nhỏ mới tới ra vẻ cái gì? Ngay cả cậu Phong mà cũng dám bơ, đúng là tự cho mình cao giá. Hừ, là cái thá gì đâu!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Cũng không nhìn xem bản thân cô ta đang mặc cái gì! Eo ôi, quần áo trên người có khác gì đồ nhặt ở mấy hàng vỉa hè không? Cô ta vẫn mặc mà không biết ngại kìa..."

...

Các học sinh ở đây đều có điều kiện gia đình khá giả nên trong trường rất thích so bì ganh đua xem người này mua quần áo nhãn hiệu nào, người kia đang đi mẫu giày của hiệu nào...

Cách ăn mặc của Vân Tiên lại trở thành vấn đề để những nữ sinh đã có khúc mắc với cô bàn luận.

Nhưng Vân Tiên không hơi đâu để ý mấy chuyện vặt vãnh này, cô đều coi chúng như gió thoảng bên tai.

Chỗ ngồi của Vân Tiên ở bên cạnh thùng rác, vì vậy không có bạn cùng bàn.

Khi cô đang nhắm mắt muốn chợp mắt một lát thì cánh tay đột nhiên có cảm giác.

Vừa mở mắt ra cô đã trông thấy một cô bé ngồi đằng trước, gương mặt hiền lành, ngại ngùng chào hỏi cô.

"Này, chào cậu, mình tên là Trần Hinh Di, mình có thể làm bạn với cậu không?" Cô gái khẽ chớp mắt vô cùng dễ thương, sau đó tiếp tục nói bằng giọng thân thiết: "Mình biết cậu tên là Vân Tiên, nghe mình giới thiệu xong cậu cũng không cần giới thiệu lại đâu."

Biểu hiện của Trần Hinh Di rất tự nhiên phóng khoáng, tuy có xuất thân danh giá nhưng lại không vì cách ăn mặc của Vân Tiên mà chế nhạo hay coi thường cô như những nữ sinh khác.

Điều này khiến cho Vân Tiên có ấn tượng tốt với Trần Hinh Di.

Cô gật đầu, đáp lại cô gái dễ thương này một tiếng: "Ừm."

"Cậu đồng ý rồi... Vậy từ giờ về sau chúng ta sẽ là bạn, không cho phép đổi ý!" Trần Hinh Di mỉm cười ngọt ngào, làm mặt quỷ tinh nghịch với Vân Tiên.

Chỉ có điều, khi Trần Hinh Di vừa nói xong câu cuối cùng thì tiếng chuông vào học lập tức vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện.

Trần Hinh Di lại cười một tiếng, bĩu môi: "Vào học rồi, lát nữa tới bữa trưa cùng đến canteen nha."

Tiết sau là tiết kiểm tra tiếng Anh, hay nói thẳng ra là một cuộc kiểm tra sát hạch, cho nên tiết ba, tiết bốn học liền một lúc luôn.

Sau khi kết thúc hai tiết học sẽ đến thời gian ăn trưa.

Canteen của trường Nhất Trung sử dụng dịch vụ quẹt thẻ trả tiền. Nạp tiền vào thẻ, sau khi gọi thức ăn xong chỉ cần quẹt thẻ để trả tiền.

Mà thời gian ăn trưa chỉ có ba mươi phút, may sao vẫn đủ cho các học sinh xếp hàng ăn cơm.

Thẻ ăn của Vân Tiên còn chưa kịp làm, Trần Hinh Di kéo tay cô, hào phóng muốn cô dùng thẻ của mình để quẹt.

Canteen trường học không chấp nhận trả tiền mặt.

Đến khi hai người gọi đồ xong và ngồi vào bàn ăn, Trần Hinh Di không nhịn được nữa bèn gặng hỏi Vân Tiên, ngay cả xưng hô cũng vô cùng thân thiết: "Tiên Tiên, trước kia cậu học trường nào?"

Vừa nói cô nàng vừa ăn một miếng cơm.

Lúc nghe thấy Trần Hinh Di gọi mình một tiếng "Tiên Tiên", Vân Tiên không khỏi sửng sốt. Cách xưng hô này kỳ lạ ghê, nhưng cô chẳng đắn đo nhiều làm gì.

Bản thân Vân Tiên cảm thấy khá thoải mái với sự nhiệt tình của Trần Hinh Di, cho nên khi cô nàng chủ động khoác tay cô, Vân Tiên cũng không từ chối.

"Trường trung học trấn Tân Giang." Vân Tiên ăn một miếng thịt to, vừa nhai vừa trả lời.

Với cơ thể gầy gò của cô bây giờ, nếu đánh một trận với người bình thường không khó, nhưng lỡ gặp phải dạng sát thủ đặc công cao cấp như kiếp trước, chắc chắn trên phương diện thể lực sẽ bộc lộ khuyết điểm. Cho nên cô phải bổ sung dinh dưỡng thật tốt để tăng cường thể lực.

"Oa... nhất định là chơi rất vui!" Trần Hinh Di cũng không có ý gì xấu, tính tình chỉ hơi trẻ con đơn thuần mà thôi.

Ngay lúc này, từ phía đối diện bàn ăn dành cho bốn người mà bọn họ đang ngồi bỗng có một nam sinh đẹp trai tươi cười bưng khay cơm đi tới, ngồi xuống trước mặt Vân Tiên.

Vừa liếc qua đã nhận ra đó là Trương Thiệu Phong.

Hiển nhiên sự xuất hiện của Trương Thiệu Phong đã thu hút không ít ánh nhìn quan tâm và tiếng hét chói tai của các nữ sinh xung quanh canteen.

"Này, bạn học mới, tôi biết rồi nhé, cậu tên là Vân Tiên đúng không? Ha ha!" Trương Thiệu Phong chợt nở nụ cười đầy lực sát thương của mình, mở lời với Vân Tiên.

Sau đó cậu ta quét mắt nhìn xung quanh một vòng, tiến tới trước mặt Vân Tiên và nhỏ giọng hỏi.

"Vừa nãy trên lớp, khi cậu bị tôi ngáng chân, rõ ràng mắt cậu nhìn thẳng về phía trước chứ không hề nhìn xuống, vậy sao cậu biết được tôi định ngáng chân cậu? Vân Tiên, cậu có skill gì đúng không? Lợi hại quá! Đừng bảo với tôi là trùng hợp, mắt tôi rất tinh đó! Hay tôi bái cậu làm sư phụ? Cậu dạy tôi ngón nghề đó nhé, được không? Tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ với ai!"