Đại Bảo Bối

Chương 13

Hai ba con từ vườn thú trở về, cảm xúc của Quan Quan tốt hơn trước rất nhiều, cũng thích ứng dần với hình thức làm việc của Chúc Chu.

Thấy cảm xúc Quan Quan không còn tệ như mấy hôm trước nữa, Chúc Chu càng ra sức làm việc. 

Anh vốn nghĩ mình chỉ dạy cho Diệp Hàng nhiều nhất là một tháng thôi, bởi vì những thứ anh biết cũng không nhiều, công thức, cách làm đều rất đơn giản, một tháng là có thể dạy xong, hai tháng là nhiều rồi. Thế nhưng đến tháng 10, Diệp Hàng vẫn không có ý dùng việc học lại, vẫn để anh dạy nấu ăn.

Thực ra cách nấu ăn của anh có thể được coi là cách làm đại chúng, nhưng dù giống nhau về hình thức thì tùy từng người mà đồ ăn làm ra sẽ khác nhau, hương vị đương nhiên cũng khác.

Hơn nữa món ăn anh làm còn có tuyệt kỹ độc môn. Ngoại trừ những loại gia vị có thể mua được trên thị trường, khi anh nấu cho Quan Quan có nghiên cứu ra một loại gia vị mới là hạt mè xay. Rang hạt mè lên cho thơm, xay thành bột mịn, lại gia giảm thêm các loại gia vị trung hòa, chi tiết hơn thì thôi đi, nói chung đây là pháp bảo, Quan Quan ăn cơm cũng thơm ngon hơn trước. 

Loại gia vị này không phải món nào cũng thêm, cái gì có thể dạy anh cũng dạy cho Diệp Hàng rồi, riêng loại gia vị này thì không thể cho Diệp Hàng biết được.

Đây là cần câu cơm cho nhóc nhà anh, bé vẫn là bảo bối lớn nhất.

Nếu như ngay cả bí quyết độc môn cũng giao ra, đến lúc Diệp Hàng học xong, cũng có bí quyết độc môn của anh, chẳng phải Thời tiên sinh sẽ không cần đầu bếp anh nữa sao? Nghĩ tới đây, Chúc Chu sẽ không ngu đến độ dốc mọi thứ ra dạy.

Thực ra món này chỉ là vẽ rồng điểm mắt mà thôi, không thể coi là vật phi phàm, không có vẫn có thể ăn như thường, có thì càng ngon hơn thôi.

Bình thường Chúc Chu không chỉ tự mình điều chế gia vị, mà còn có thể làm các loại ớt ngâm, những thức này đều là nguyên liệu gia vị do một tay anh chế biến. Khi làm một vài món sẽ cho một ít vào, với người thích ăn cay thì mùi vị sẽ tăng lên một đẳng cấp khác.

Bởi vì là sáng chế độc nhất, mấy thứ như phương pháp làm và điều phối đều không thể trả lời được.

Phương pháp nấu ăn mà Chúc Chu dạy, hầu như Diệp Hàng đã lĩnh ngộ được hết, bởi vì chính y cũng phát hiện ra, cách Chúc Chu xào nấu rất đơn giản, gia vị dùng đến cũng chỉ có mấy món kia thôi. So với cha mẹ và bảo mẫu nhà y còn đơn giản và dễ thao tác hơn, y học cũng nhanh, chỉ là khi mỗi người xào nấu cũng có cách gia giảm khác nhau, điều chỉnh lửa cũng không giống, sản phẩm cho ra cũng có cảm giác khang khác. 

Nhưng nói chung Diệp Hàng học xong hết rồi.

Y không kết thúc mối liên hệ với Chúc Chu luôn vì muốn thông qua Chúc Chu để biết thêm về Thời Đường.

Nhưng kế hoạch dùng thân phận bạn bè hỏi thăm thêm chuyện liên quan đến Thời Đường từ chỗ Chúc Chu của y lại có vẻ không thực hiện được, bởi vì lộn đi lộn lại Chúc Chu cũng chỉ có mấy câu kia: Thời tiên sinh ăn xong thì tôi dọn dẹp bát đũa và nhà bếp, Thời tiên sinh đã thông báo, trước khi rời đi không cần báo cho hắn, cho nên tôi làm xong phận sự thì rời đi, cũng không biết cụ thể Thời tiên sinh về phòng xong thì làm gì.

Mới đầu, phía dưới công ty, khi Chúc Chu nhìn thấy vẻ nhăn mày của Diệp Hàng, vì cứu bản thân khỏi hiềm nghi “con giáp thứ 13”, đã giải thích cho Diệp Hàng, kể một số chuyện nhỏ liên quan đến Thời Đường để chứng minh.

Sau này Diệp Hàng còn muốn biết thêm về tình trạng gần đây của Thời Đường, ở nhà làm những gì, Chúc Chu không thể kể cho Diệp Hàng nữa.

Vì đã rửa sạch hiềm nghi, không cần phải tiết lộ chuyện của Thời Đường nữa, anh đương nhiên biết đó là việc đời tư.

Nhưng anh cũng nói đúng sự thật mà, Thời Đường ăn xong thì đi, anh dọn dẹp xong thì ra về, không có chuyện gì khiến người ta phải lưu ý cả.

Thật sự là quan hệ chủ thuê – người làm đơn thuần.

Hơn một tháng chung đụng này, Chúc Chu cũng dần dần phát hiện, tuy rằng Diệp Hàng là người yêu của Thời Đường, nhưng chưa từng đặt chân đến nhà Thời tiên sinh.

Không nói đến hai ngày nghỉ hàng tháng, những lúc khác anh chưa từng thấy Diệp Hàng xuất hiện ở nhà Thời Đường. Điều này làm Chúc Chu không dám nói chuyện của Thời Đường lung tung cho Diệp Hàng.

Chỉ lo phạm sai lầm sẽ chọc giận ông chủ, anh còn muốn làm công việc này đấy, không thể để mất được.

Tháng thứ hai đã bắt đầu, Diệp Hàng rất ít gọi Chúc Chu qua, mà vẫn trả lương hàng tháng cho Chúc Chu, thỉnh thoảng mới gọi anh một lần, đa số là đến thử đồ ăn cho y, xem y làm ra sao, đưa ra ý kiến góp ý điều chỉnh.

Buổi sáng thứ tư nọ, Chúc Chu đến chỗ Diệp Hàng, nếm thử mâm cơm bốn món một canh y làm.

Diệp Hàng múc canh cho Chúc Chu: “Chu ca, anh nếm thử đi, xem như nào?”

Chúc Chu thử một miếng, gật đầu một cái nói: “Không tệ, mùi vị rất chuẩn.”

Diệp Hàng liền đặt bốn món mình xào đến trước mặt Chúc Chu, đưa cho anh đôi đũa: “Anh cũng nếm thử cả mấy cái này nữa.”

Với Chúc Chu, khi đói thì mì nấu nước trắng anh cũng có thể nuốt trôi được, món ăn Diệp Hàng xào rất khá, muối không nêm quá tay, nước tương cũng không bị cho quá nhiều, anh thấy ăn rất ngon, không có chỗ nào không tốt.

“Ăn ngon.”

Diệp Hàng được cổ vũ, hai tay nắm lưng ghế dựa, vui vẻ nói: “Lần sau Thời Đường tới chỗ tôi, tôi sẽ làm cho anh ấy ăn, không biết mấy món này có hợp khẩu vị của anh ấy không nữa.” Nói xong lời cuối, giọng y thấp thỏm.

Chúc Chu cổ vũ y: “Tuy không biết có hợp khẩu vị Thời tiên sinh hay không nhưng tôi thấy khá ổn. Cậu phải tự tin lên, hơn nữa, tôi cảm thấy khi Thời tiên sinh ăn cơm không hề soi mói, đừng lo lắng.” Chúc Chu có một hiểu nhầm như thế. Chủ yếu là hơn hai tháng anh làm việc cho Thời Đường, đối phương chưa bao giờ nói món nào không hợp miệng, không thích ăn, cho nên ăn mới có cảm giác rằng Thời Đường rất dễ phục vụ.

Chúc Chu nói như thế, Diệp Hàng tự tin lên, gật đầu nói: “Được, lần sau tôi sẽ nấu cho anh ấy một bàn luôn! Thứ bảy này anh ấy sẽ đến chỗ tôi, buổi trưa anh không cần nấu cơm cho anh ấy nữa, không chừng buổi tối cũng không cần luôn.” Nói xong, Diệp Hàng cười thần bí, mang theo chút ngượng ngùng.

Nghe thấy thứ bảy hai người sẽ hẹn hò, Chúc Chu cười gật đầu: “Được!” Ngữ khí cũng rất phấn chấn.

Đồng thời cũng thầm tính toán, nếu buổi trưa Thời Đường không ăn ở nhà thì có lẽ anh có thể ở với con trai một hôm nhỉ?

Quả nhiên, thứ sáu hôm ấy, Thời Đường gửi tin cho Chúc Chu, bảo anh trưa thứ bảy không cần qua.

Chúc Chu thấy thứ bảy không cần đi làm, vui vẻ mang Quan Quan đi công viên rừng rậm dã ngoại mùa thu. 

Sáng sớm chuẩn bị hoa quả tươi ngon, còn có sandwich và nước ép trái cây, hai ba con đội mũ bucket, một người xách giỏ đựng đồ ăn và vải dã ngoại, người còn lại thì cầm diều, theo sát phía sau Chúc Chu. 

Hai ba con ngồi tàu điện ngầm đến công viên, đi đường mất 20 phút. Sau khi đến nơi, trước hết là đi dạo xung quanh, tìm một chỗ địa hình mềm mại, trải tấm vải họa tiết caro màu lam ra, đặt giỏ lên trên, lấy từng món đồ ra ngoài.

Thành phố độ cuối tháng mười rất thoải mái, gió nhẹ hiu hiu, ánh nắng không chói gắt, quần áo mỏng nhẹ khiến ai đi bộ cũng thấy sảng khoái tự tại vô cùng. Nhiệt độ và độ ẩm đều rất dễ chịu, đặc biệt là ở một nơi có thảm thực vật tươi tốt như tại công viên rừng rậm, phảng phất như mỗi lần hít thở là cơ thể lại được gột rửa vậy.

Họ ăn sáng rồi mới đến đây, bữa trưa dã ngoại trên tấm vải đặt dưới tán cây đại thụ. Đây là lần đầu tiên anh đưa Quan Quan ra ngoài chơi trong tháng mười này.

Chúc Chu vừa rảnh đã nghĩ đến việc mang con trai ra ngoài hít thở khí trời. Một cung đường hai điểm đến thường ngày, nhìn bảo bối không phải ở nhà thì cũng ở vườn trẻ, anh rất đau lòng và hổ thẹn.

Những đứa trẻ khác thường được cha mẹ đưa ra ngoài du lịch trải nghiệm, thế mà đến cuối tuần anh còn ít khi mang con đi chơi, trong lòng không thể không có chút khó chịu. Trước đây khi anh không có công việc ở nhà làm baba toàn thời gian, thường hay đưa Quan Quan ra ngoài chơi, có lúc con xin cho bé nghỉ học để mang con đi du xuân hoặc đi du lịch mùa thu nữa. So sánh với hiện tại, Chúc Chu càng thấy có lỗi.  

Cho nên hôm thứ tư nghe Diệp Hàng bảo thứ bảy có thể không phải đến chỗ Thời Đường làm cơm, anh lập tức lên kế hoạch cho chuyến đi hôm nay.

Đương nhiên là Quan Quan sung sướng vô cùng.

Lại có thể ra ngoài đi chơi cùng baba, quả thực là vui muốn bay lên.

Chúc Chu thả diều cùng con, sau khi diều thành công bay lên trời, Chúc Chu giao dây thả lại cho bé con Quan Quan, nắm tay bé, dạy bé cách khống chế diều, cách nhận biết chiều gió, làm diều bay cao hơn. 

Nhưng Quan Quan còn quá nhỏ, dù Chúc Chu đã dạy bé cách thả nhưng Quan Quan vẫn không dám cầm diều chạy một mình, sợ diều sẽ rơi xuống. 

Chúc Chu không ngại phiền mà vẫn ở bên cạnh Quan Quan, chạy tới chạy lui cùng bé kéo thả diều. 

Ngoài việc chơi thả diều, đương nhiên không thể thiếu giá chụp ảnh ba chân để quay video và chụp ảnh, lưu lại những khoảnh khắc tốt đẹp này.

Hai người chơi mệt, ngồi trên tấm vải ăn đồ ăn. Chúc Chu cầm điện thoại xem phim thiếu nhi cùng Quan Quan, Quan Quan ngồi trong lòng Chúc Chu, miệng ăn sandwich, mắt dán vào màn hình, gió nhẹ thổi qua, thích ý khỏi nói.

Nếu như không phải bảy giờ tối Thời Đường gửi tin nhắn qua, hỏi sao anh chưa tới làm cơm, thì ngày hôm đó sẽ là một ngày rất hoàn mỹ.

Chúc Chu đưa Quan Quan đi chơi đến hai, ba giờ mới về đến nhà, tắm rửa thay quần áo. Hai người ngủ một chút, Chúc Chu dậy từ bốn giờ, Quan Quan ngủ thẳng đến bốn rưỡi.

Sau đó Chúc Chu đưa Quan Quan đến trung tâm thương mại gần đó, trong trung tâm thương mại có khu trò chơi, còn đụng phải Đản Đản và dì của Đản Đản đến chơi, hai nhóc con chơi trò chơi đến năm giờ mới chia tay, Đản Đản về nhà cùng dì.

Chúc Chu mang Quan Quan lên quán trà ở lầu ba ăn đồ ăn. 

Về đến nhà, Quan Quan ở phòng khách vẽ vời, Chúc Chu dọn dẹp nhà cửa, phơi quần áo, ngắm ánh chiều tà ngoài ban công và tưới nước cho hoa cỏ.

Đến bảy giờ, Thời Đường nhắn tin cho Chúc Chu, Chúc Chu còn đang muối dưa trong bếp nên không thấy. 

Thời Đường chờ giây lát, chưa thấy Chúc Chu hồi âm, trực tiếp gọi điện qua.

Điện thoại của Chúc Chu để trên ghế salon ngoài phòng khách, Quan Quan nghe tiếng chuông thì nhận điện thoại giúp Chúc Chu. 

Thời Đường đang chuẩn bị dùng giọng nói lạnh lùng hỏi Chúc Chu tại sao chưa đến làm bữa tối, tại sao không trả lời tin nhắn, không ngờ sau khi điện thoại được kết nối đầu bên kia lại vang lên giọng nói non nớt dễ nghe của trẻ con.

“Alo, baba đang ở trong bếp thái rau nấu cơm ạ, có thể chờ không ạ? Con… Con đi gọi baba.” Lời nói cũng không quá rõ ràng, lộ ra âm điệu mềm mại mà giòn giã, giống như có thể đoán được bên kia điện thoại là một bé con đáng yêu mặt mày cong cong, cười híp mắt nói chuyện điện thoại với bạn vậy.

Đối mặt với trẻ con, thái độ lạnh lẽo cứng rắn của Thời Đường cũng hòa hoãn chút, dừng một chút, nhàn nhạt ừ một tiếng.

Sau đó hắn nghe thấy đầu bên kia lúc ẩn lúc hiện truyền đến âm thanh của đứa nhỏ.

“Baba —— có điện thoại —— đây —— ” 

Quan Quan một tay cầm bút vẽ màu lam,  một tay cầm điện thoại di động vừa nói vừa chạy vào bếp, nhìn thấy Chúc Chu, nhón chân bên tủ bếp, giơ tay đưa điện thoại cho Chúc Chu.

“Cảm ơn bảo bối —— “

Câu cuối là Chúc Chu nói với Quan Quan.

Thời Đường ở bên kia điện thoại mím môi, lông mày mới nãy còn nhíu chặt chậm rãi giãn ra, mà hắn không hề để ý đến điều này.