“Này, anh đã
nói là Đại Thần nghe hay hơn, sao em cứ thích phản bác anh vậy?” Đại Kỷ
không nhịn chút nào nói thẳng với Nhã Ái, quả thật anh không hài lòng
với cái tên “Đại Toàn”, không hợp 1 chút xíu nào hết! Rõ ràng là “Đại
Thần” nghe hay hơn. Tôi thắc mắc tại sao 2 người đinh ninh đó là con trai vậy? Trước giờ người luôn nhịn nhục sau mọi vấn đề của tên trẻ con Đại Kỷ là Nhã
Ái, cô có ý thức người lớn hơn 1 chút nên dễ dàng tha thứ cho Đại Kỷ về
những vấn đề nhỏ nhặt, nhưng vấn đề lần này là cực lớn! Cô cũng đã thủ
thỉ xem tên của con như thế nào bằng giọng dễ nghe nhất, ai ngờ anh đứng phắt dậy từ chối gào thét kịch liệt! Rõ ràng anh gây sự trước! Quả đúng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng... “Thôi được, nếu anh đã nhất quyết là cái tên Đại Thần cho con, em cũng không
phản bác gì nữa. Tối lắm rồi, em đi ngủ.” Cô thở ra 1 hơi cho bình tĩnh
lại, rồi ôm lấy cái gối ôm, bước ra khỏi phòng ngủ. “Này, em đi
đâu!?” Đại Kỷ khá hài lòng khi nghe Nhã Ái nói không phản bác. Đương
nhiên, cô bao giờ cũng phải nhường nhịn anh! Nhưng khi thấy cô kéo gối
ôm ra ngoài phòng ngủ, tự dưng anh thấy ngạc nhiên. “Nếu anh đã
quyết định theo ý kiến của anh, thì cũng có nghĩa lời nói của em không
đáng trọng lượng với anh. Em nghĩ cái tên Đại Thần cũng rất hay đấy.” cô bỏ ra phòng khách, tay vô thức xoa cái bụng phẳng là nơi cư trú tạm
thời cho đứa con yêu quý của cô. Cuối cùng khuất bóng sau cánh cửa đối
diện phòng ngủ của vợ chồng cô. Đại Kỷ không biết nói gì, nhưng do bản thân quá trẻ con đi, cũng quá tự cao đi, anh không thèm giữ Nhã Ái làm gì. Nhưng...hối hận đã muộn màng... Đại Kỷ có thói quen ôm Nhã Ái và vùi đầu vào tóc cô ngủ, bây giờ cái thân
thể mềm mại đấy không còn ở đây nữa, thay vào đó là trống trơn vắng
không bóng người. Đại Kỷ nằm xuống, đổi biết bao nhiêu tư thế rồi mà vẫn không ngủ được. Anh phải nằm mở mắt trên giường, mở mắt liên tục không
nhắm được. “Đại Toàn hả...? Xấu xí! Không hợp!” anh tự dưng muốn
nhận sai nhưng không chịu cho rằng cô đúng, trẻ con mãi mãi là trẻ con,
tư tưởng quá tệ. Vắt tay lên trán, anh nghĩ rồi sẽ thiếp đi thôi! Cô
không có anh cũng đâu ngủ được đâu! Xin lỗi nhé, sai lầm, cô ấy
giờ đang êm giấc bên chiếc giường rộng của phòng ngủ dành cho khách kia
kìa. Nhã Ái không phải trẻ con như anh đâu, Đại Kỷ. Suốt đêm ấy, anh thức trắng... Sáng ra, gãi đầu sột soạt đi xuống cầu thang, tưởng vợ đang làm đồ ăn cho
mình, nên anh cũng không ngần ngại mà dậy trễ 1 chút. Đúng như anh nghĩ, quả thực có làm cho anh đồ ăn. Nhưng tại sao anh thấy buồn
quá...Cảnh cô mặc tạp dề, nấu nướng dưới bếp, không ngừng cười: “Đại Kỷ, anh dậy rồi hả, mau mau xuống ăn để còn đi làm nữa.” đâu mất tiêu rồi,
bây giờ còn lại cái bàn thức ăn đầy đủ lạnh ngắt mà không có bóng vợ... Tự dưng anh...tự hỏi bản thân đã làm sai thật sao? Đại Kỷ lại gần bàn ăn mới thấy có tờ giấy viết để trên bàn, anh vội mở ra
xem, rồi cả người như đứa trẻ bị bỏ rơi, đôi mắt buồn thăm thẳm... Tờ giấy trắng tinh...Nhã Ái giận anh thật rồi. P/s: cho các mem nào không hiểu dòng cuối, tức là 1 cách để nói rằng: “Em không muốn nói gì với anh nữa.” của Nhã Ái nhé.