Chín tháng mười ngày chờ mong, cuối cùng cũng là ngày Nhã Ái sinh cục cưng ra đời. Nơi bệnh viện, cô túm lấy vạt áo Đại Kỷ gào hét, đau đớn dữ dội. Anh nắm
lấy tay cô, chạy theo những chiếc bánh xe đưa vợ vào phòng sanh. Thấy
Nhã Ái đau đến khóe mắt trào những giọt lệ, Đại kỷ không biết làm sao
nắm chặt lấy tay cô: “Bảo bối, không sao! Có anh ở đây! Bảo bối! Có anh ở đây! Đừng lo, có anh ở đây!” “AAA!” cô không nói được gì ngoài đau đớn đến khóc la, hơi sức cũng không còn mà thở. “Làm phiền anh đứng ngoài đây.” 1 cô y tá cản bước chân anh, Đại Kỷ thấy Nhã Ái vẫn nắm chặt lấy tay anh, liền xoa dịu cô: “Anh còn ở đây, với em.” Nói xong, Nhã Ái mới buông tay anh ra, những giọt nước mắt tràn xuống, cô nghiến răng chịu đựng hết mức có thể. Tuy là nói thế, nhưng khi thấy Nhã Ái khuất bóng, tay Đại Kỷ run cầm cập
lên, anh ngã phịch xuống ghế, hai tay che mặt. Anh không bình tĩnh được. Anh lo quá! Rất lo! Sự lo lắng dâng cao thành sự sợ hãi tột độ. Anh hào hứng cũng có, mong chờ cũng có, lo lắng và sợ hãi cũng có. Ai nói người chồng như anh chỉ cần thảnh thơi là được bế 1 đứa trẻ nhỏ xíu trên tay? Ai nói, hả? Anh rất lo sợ! Sự lo sợ này là lo cho vợ, cho con, là sự sợ hãi, mặc dù Nhã Ái sinh con và mang thai rất bình thường cũng rất tốt,
nhưng Đại Kỷ vẫn không ngừng lo lắng. Những suy nghĩ tích cực phải trấn
an những suy nghĩ tiêu cực trong anh. Tuy nhiên, anh vẫn không thể nào thở nổi, trái tim đập không biết nhịp, thần kinh căng, còn hơn việc đứng trước ngàn lưỡi dao. Chàng trai trẻ này đúng là lo xa quá rồi =_=... “Đại Boss, Tiểu Ái sao rồi?” Tống Hoa nghe bạn thân sắp sinh, liền ba chân
bốn cẳng chạy vào bệnh viện nổi tiếng uy tín và giỏi nhất của quận, vì
biết kiểu gì Đại Kỷ không cho phép Nhã Ái hạ sinh ở nơi không có uy tín, nhỡ có vấn đề gì rồi sao? Thấy Tống Hoa, Đại Kỷ mở miệng: “Cô ấy rất đau đớn, tôi không biết phải làm sao hết...” Mặc dù trên mạng đã
nói phụ nữ khi sinh sẽ có chút đau, nhưng anh không ngờ cô thống khổ đến nỗi nước mắt đầm đìa. Đại Kỷ đúng là không thể tin được bài viết nào
trên mạng nữa, xạo sự! Quá mức xạo sự! Một chút gì chứ! Đau gần chết ở
đó mà 1 chút! “Đừng lo.” Tống Hoa vỗ lên vai Đại Kỷ, trấn an tinh thần. Cuối cùng Hoàng Tố bị gọi phải trở về lo giúp anh mấy chuyện ở công ty, cho đến khi Nhã Ái an toàn sanh đứa trẻ xong. Cầu trời, cho mẹ tròn con vuông!