“Giám đốc!!
Tôi muốn chuyển sang Ai Cập hay Bắc Cực hay Châu Phi gì đó! Làm ơn! Giám đốc!!!” Đại Kỷ thấy điện thoại thì bật máy lên, chưa kịp gì hết thì
giọng bên kia vặn vô-lum lên hết mức gào thét, khiến Nhã Ái đang ăn cháo suýt chút giật mình phun ra. “Chuyển chỗ hả? Ừm...cũng được.”
Đại Kỷ ngẫm nghĩ 1 hồi, rồi mở miệng đồng ý không hề suy tính gì nhiều.
Cũng chẳng hỏi tại sao anh chàng đột ngột muốn bỏ chạy khỏi công ty,
thậm chí nơi mà Hoàng Tố nói là rất xa nữa kia. Hoàng Tố là đang
chạy trốn vị Kì Bách chủ tịch, không nói chắc không ai biết, công ty bây giờ rất náo loạn, Hoàng Tố khi không được Chủ tịch Kì mời đi ăn, mời đi uống, tặng hoa tặng quà các thứ...Điều tệ nhất là cứ 5 phút ngẩng đầu
lên sẽ thấy Kì Bách đi ngang phòng làm việc. Tâm trạng Hoàng Tố cực kỳ
không ổn, đã vậy còn bị tra tấn tinh thần. Biết cãi lời Chủ tịch có thể
làm hư hại đến thăng quan tiến chức và cái ghế trợ lý của mình, Hoàng Tố không dám nói gì nhiều. “Giám đốc, vậy tôi chuyển đi đâu ạ?” cuộc nói chuyện này là Hoàng Tố phải gọi lén. Đại Kỷ nói ngắn gọn mấy từ, rồi cúp máy ngay lập tức. Quay sang Nhã Ái,
thấy cô lo lắng nhìn anh chằm chằm, anh cười: “Bảo bối, cháo không
ngon?” “Không, chỉ là em tò mò anh chuyển Hoàng tiền bối đi đâu vậy?” “À...nơi đó là...” Phòng làm việc của Chủ tịch... “KHÔNG!!!” Hoàng Tố gần như gào lên khi Đại Kỷ lạnh lùng vứt anh vào cái chỗ cấm kỵ nhất. Tưởng anh cho chuyển đi đâu hay ho lắm, ai mà ngờ chọt ngay cái chỗ của Kì
Bách ngày ngày làm việc chứ? Điều đáng nói nữa là phải ngồi kế bên Chủ
tịch làm việc!! Bàn ghế gì chuyển vào đây hết rồi!!! Trời ơi, Hoàng Tố tôi đã làm gì sai!?! Tội anh, chắc tới chết cũng không yên a~