“Chủ tịch, anh lại định làm gì? Tôi cấm anh động vào tôi, ở đây là công ty đấy.” Hoàng Tố cầm xấp giấy trên tay, đường lui bị chặn bởi bức tường to lớn, trái
phải đầu anh đều có cánh tay săn chắc của Kì Bách ngăn lại. Sức của
Hoàng Tố nhìn cũng đủ biết, đã lùn hơn Kì Bách 1 cái đầu, mà cơ thể cũng không cứng cáp khỏe mạnh như Kì Chủ tịch nhà ta. Bị “kabe don” dính
trên tường, thân là 1 thằng đàn ông, Hoàng Tố cũng có chút mất mặt... “An tâm, ở trong phòng này chỉ có em và tôi.” Giọng Kì Bách trầm trầm trước mặt Hoàng Tố, 1 phát đánh vào tâm trí cái người bị anh khóa chặt càng
thêm run cầm cập, đến cả đồng tử cũng phải di chuyển chút ít. Hoàng Tố
nghe xong, như muốn đứng hình, thử đếm lại tối qua Kì Chủ tịch đã ăn bù
cho hôm nay chưa...Có mà nhỉ? Thậm chí nhiều là khác...Chẳng lẽ bây giờ
còn muốn nữa? Không, anh sợ lắm rồi, họa hoằn lắm anh mới vác cái mông
đau nhức tới đây làm được, cầu trời Chủ tịch đừng thêm nữa, khéo có ngày anh bị t-r-ĩ mất... (xin lỗi, thật sự nó hơi quá, nhưng rất đúng với
cái tính của Hoàng trợ lý.) “Trợ lý Hoàng, em nói tôi nghe, trên
người em là mùi của ai?” Kì Bách nheo mắt hỏi Hoàng Tố, đuôi mắt có ý
định chọc ghẹo cái hình dáng hiện giờ của Hoàng Tố, quả thật rất dễ
thương. “Dạ, là mùi của Kì Chủ tịch!” Hoàng Tố quên cả ngại
ngùng, lập tức đem lời nói ra buông thẳng 1 mạch, rồi mím môi đợi câu
hỏi tiếp theo của Kì Bách. “Vậy tại sao em cứ lảng vảng gần phòng kế toán vậy?” Kì Bách nhớ lại sáng nay, đi chung với Hoàng Tố mà thấy
mắt anh chàng này cứ nhìn chằm chằm vào phòng kế toán, khiến bao nhiêu
ánh mắt trai gái đều chĩa vào Hoàng Tố của anh, rất bực mình! Đã vậy còn nén lại vào thăm hỏi nhân viên nam trong đó nữa, thật quá quắt! “Cái đó...Kì Chủ tịch...tôi...” Hoàng Tố là đang xem xét năng lực làm việc
của nhân viên a~ Chưa kịp nói, Kì Bách áp sát cưỡng hôn anh, tham lam
đưa nốt lưỡi vào. Đôi mắt Hoàng Tố mở to hết mức có thể, cơ thể như đứng khựng tại đó luôn. (tui là ko miêu tả H đâu a~ cho các người tức chết
chơi a~) Tới rồi! Chết anh rồi! Thật sự là chết anh rồi! Mông à, ta xin lỗi, ta không bảo vệ ngươi được. Tự dưng, Kì Bách quyến luyến ngọt ngào chưa bao lâu, ngay đó phập lưỡi
Hoàng Tố 1 cái, khiến đôi mắt đang mê mẩn của anh chàng tỉnh lại lập
tức, khoang miệng đầy máu tanh, đau đớn khỏi nói. Ai kia cắn xong còn liếm vài phát, xong, mặt lạnh xoay người, quăng 1 câu hàm ý “sấu” xa: “Tối nay em lo mà chuẩn bị cho cái mông của em đi.” Anh chàng ôm tài liệu không dám hó hé thêm miếng nào nữa, gật đầu lia lịa. Cứ tưởng bị “ăn” ngay tại đây, may mà Kì Bách còn có chút lòng thương xót cho kẻ hèn này. Nhưng Hoàng Tố là không ngờ, thà bị “ăn” tại đó còn đỡ hơn về nhà, bị ai đó
lên máu “cầm thú” nguyên đêm không ngủ. Chiều ngày hôm sau đến lết cũng
không được huống hồ là đi làm... Khổ thân....đã gặp Phúc hắc công mà còn thêm Bá đạo....