Một buổi sáng
đẹp trời nọ, nơi mà chim ríu rít hót vang ngoài sân, một cô gái ngồi đan áo, đúng nghĩa của thục nữ. Cô gái ấy chính là chị của Kì Bách - Kì
Tuyết Nhi. Gia nhân trong nhà đứng đó nhìn cô, thấy bóng lưng cô đơn của cô, tự dưng lòng quặn đau. Tuyết Nhi từng có 1 mối tình hạnh phúc,
nhưng ông trời cho cô một, lấy lại 2, cô mang thai Kì Như cũng là lúc
anh ta mất tích, đến khi cô gặp lại anh ta thì trên tay anh ta đã bồng 2 đứa con, đeo nhẫn hẳn hoi, phía sau còn là 1 cô gái khác. Lúc đó, Kì
Như chỉ mới 1 tuổi, không nhận ra khuôn mặt của cha. Con bé cứ hỏi: “Cha con đâu hả mẹ?” Thật khiến cô như bàng hoàng, Tuyết Nhi không ngờ mình
chỉ là người thứ 3, anh ta đã có gia đình, đã có con....giờ là lúc anh
quay lưng bỏ mẹ con cô. Kể từ đó, Tuyết Nhi chỉ còn có Kì Như là bờ vai
bé nhỏ. “Mẹ ơi!” Giọng Kì Như yếu ớt vang lên, cô bé dùng bàn tay nhỏ nhắn gạt đi nước mắt của mẹ, cô bé đi học đã về, thấy mẹ ngồi đan
áo mà khóc đến lòng quặn đau. Bé cũng đã biết cha mình là người thế nào, mẹ không hận cha cũng là người bao dung lắm rồi, cha bé chưa 1 lần thăm cô bé cả, có lẽ cũng đã quên mất mình có 1 đứa con rồi chăng? Bé yêu
mẹ, mẹ Tuyết Nhi của bé đã cực khổ sinh bé ra, bé mang dòng máu của
người đàn ông lăng nhăng, mẹ không ghét bé, mẹ cũng chưa từng phàn nàn
bé là con của người phản bội mẹ. Bởi vậy, thấy mẹ khóc, bé cũng chỉ tự
hỏi sao bé không phải con trai? Để bé lớn, để bé bao bọc che chở cho mẹ? “Như, con về lúc nào vậy? Hôm nay ở trường vui không?” Tuyết Nhi giật mình, rồi lau vội nước mắt mà mỉm cười. “Hihi, vui lắm! Có Thiên Toàn chơi chung với con, còn có cả Lục Tư và Vân Tử
nữa!” Cô bé nhớ lại hôm nay đã vui như thế nào, toe toét cười, sà vào
lòng mẹ. Tuyết Nhi nhăn mặt, sao cái tên này quen quen? Nhất thời cô
không nhớ ra. Hay là đã tới tuổi già rồi? Thôi đi, cô không muốn mình
mau lớn đến thế! Nhưng nghĩ đi nghĩ lại...cô hơn Kì Bách 1 tuổi...năm
nay 35 rồi... “Vui đến thế có thể kể mẹ nghe không?” Tuyết Nhi
nắm tay con đi vào trong nhà, tâm trạng phần nào được gỡ rối. Cô phải vì con mà tiếp tục mỉm cười bước tiếp, người đàn ông đó ư? Cô đã quên mất
khuôn mặt anh ta như thế nào rồi, giọng nói anh ta ra sao, cô cũng chẳng thể nhớ nỗi nữa là, tên anh ta? Thật tệ quá, cô chỉ độc nhất nhớ được
cô có con tên Kì Như, còn lại cô chẳng nhớ gì hết. “Hôm nay Thiên Toàn nói với cả lớp là Lục Tư sẽ cưới bạn ấy...” Tự dưng nói đến đây,
Kì Như bĩu môi, bộ dạng không vui lắm làm Tuyết Nhi cùng gia nhân trong
nhà hơi lo lắng. Hình như đây là tên của con trai mà...nhưng mà chủ yếu
là...sao cô bé lại buồn? “Con muốn cưới Thiên Toàn cơ...” Cô bé
nước mắt lưng tròng, thật sự không hiểu từ “cưới” với “gả” nó khác nhau
thế nào mà lại... Rầm!!! Sét đánh ngang mông...à
không...ngang tai mọi người trong nhà, tất cả phải tự hỏi, đây là Kì
tiểu thư thục nữ đáng yêu của họ sao? Không thể nào 1 tiểu thư mà đòi
”cưới” 1 cậu bé hết! Không thể nào! Gia nhân đồng loạt lắc đầu nguầy
nguậy nhìn hướng Tuyết Nhi, mong cô đừng cho phép việc này xảy ra, còn
chưa biết mặt thằng bé kia thì không đời nào họ chấp nhận việc này! Trả
lại cho họ 1 bóng hình đáng yêu dễ thương đi!!! Nhưng vô ích, Tuyết Nhi thật sự đã hóa đá...