“Bảo bối, em
thèm kem không? Thèm bánh không? Thèm đào không? Anh mua cho em nè! Bảo
bối, bảo bối, ngồi im đó. Muốn uống nước đấy phỏng?” Đại Kỷ bắt vợ ngồi 1 chỗ, thân làm Giám đốc mà ở nhà chạy vặt cho vợ - mặc dù Nhã Ái không
kêu anh làm gì hết, cô thương anh, bởi thế mới bảo anh: “Em không sao,
anh trở lại công ty làm việc đi.” “Bảo bối đang đuổi anh hả?” Đại Kỷ nghe vậy, khóe mắt rưng rưng, ôm chầm lấy cô: “Có con rồi nên bảo
bối không thích anh nữa phải không!? Bảo bối nói đi!! Oe oe oe!” “Không có mà...Tại em tự lo được, nên anh không phải lo đâu.” Nhã Ái xoa đầu
anh, hôn lên trán anh, mỉm cười trấn an đứa trẻ to xác này (không cần
phải bỏ ngoặc chữ đứa trẻ to xác, quá đúng rồi). Nhưng kiểu gì
anh cũng nhào vào, không chịu, nhất quyết phải ở chung với cô mới chịu.
Đại Kỷ nói anh mà xa cô có thể cô không làm được việc nhà, không được ai chăm sóc, không được ai quan tâm...và anh quan trọng hóa vấn đề lên:
”Bảo bối sẽ cô đơn, bảo bối sẽ tìm đến rượu, bảo bối sẽ dạy hư cho con!” hay “Bảo bối mà làm việc con sau này sẽ gầy, vì vậy để con sinh ra mập ú anh mới chịu. Ngồi yên đó đi!” Xem xem, Đại Kỷ có phải đứa trẻ lo xa mà còn ra vẻ người lớn không? Quả thật, anh rất thích trẻ con. Biết chồng mà còn ở nhà, chắc chắn công ty sẽ loạn lên hết. Dù sao anh cũng
là cây cột vững chắc nhất ở công ty, nên Nhã Ái phát ra 1 sáng kiến:
”Hay là anh đưa em tới công ty của anh, lúc đó anh vừa làm việc vừa lo
cho em được, nhé Đại Kỷ?” Anh nghe xong, liền ngẫm 1 chút, rồi gật đầu! Nhã Ái cứ tưởng thoát rồi, ai ngờ, anh đưa cô tới không ty, không cho phép
cô ở ngoài phòng làm việc, thậm chí còn bắt cô ngồi trên ghế Giám đốc
của anh, Đại Kỷ chấp nhận ngồi trên sofa làm việc, dặn cô đói hay thèm
gì thì gọi anh, anh bắt trợ lý Hoàng đi mua. (Trợ lý Hoàng: Tui muốn xin nghỉ việc!!!!) “Ý của em đâu phải thế này...” Nhã Ái nghĩ thầm.
Dù cho có đổi thời gian hay địa điểm đi nữa, Đại Kỷ vẫn quan tâm Nhã Ái
bất chấp tất cả...