Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 35: Học Minh Hoàng pháp

Người kia cảm nhận được Tỉnh Cửu đã đến, thả xuống bầu gỗ dùng để tưới nước, xoay người nhìn hắn.

Tỉnh Cửu nói: "So với nơi khác trong Trấn Ma Ngục, nơi này tựa như tiên giới."

"Đối với chúng ta mà nói, nhân gian vốn chính là tiên giới, toà ngục giam này chung quy cũng đang ở nhân gian."

Da dẻ người kia dị thường trắng xám, tựa như quanh năm không sưởi ánh mặt trời.

Không biết duyên cớ gì, trên mặt của hắn không có lông mày cũng không có lông mi, cực kỳ bóng loáng, lại vô cùng trắng, thậm chí có chút trong suốt.

Con mắt của hắn rất lớn, con ngươi chiếm diện tích càng to lớn hơn, như quả hạnh nhân màu đen, vừa giống như một chiếc động không đáy, rất là quỷ dị.

Khi làn gió phất qua đóa hoa cùng cỏ xanh, phát ra thanh âm, tai của hắn tùy theo mà chuyển, mới có thể thấy rõ ràng cũng rất lớn.

Quỷ dị nhất chính là, ở bên trong thân thể của người này tựa hồ cất giấu rất nhiều ánh sáng, thỉnh thoảng xuyên thấu qua xiêm y màu sắc rực rỡ tỏa ra ngoài.

Những đặc điểm này đều là đặc điểm điển hình nhất của Minh bộ yêu nhân.

Chẳng trách vừa nãy hắn nói nhân gian chính là tiên giới.

Minh bộ yêu nhân tình cờ xuất hiện tại nhân gian, đều sẽ tiến hành ngụy trang, nhưng ở bên trong Trấn Ma Ngục không người đến xem, hắn tự nhiên không cần làm như thế.

Hắn nhìn về phía Tỉnh Cửu đang đi về phía mình, trên gương mặt tái nhợt lộ ra một vệt nụ cười, không biết ý vị.

Tỉnh Cửu đi qua khóm hoa đi tới trước mặt của hắn.

Người kia có chút thấp, cao chỉ đến vai của Tỉnh Cửu, nhưng khí độ thong dong bất phàm, phảng phất quân vương.

"Đây là lần thứ nhất ngươi nhìn thấy người trong sáu trăm năm qua, lần thứ nhất cùng người nói chuyện, trong tình hình như thế, mở miệng chính là ngôn ngữ của Nhân tộc......"

Tỉnh Cửu nói với người kia: "Bực này tâm tình thực sự tuyệt vời, đời này ta rất ít để mắt tới ai, ngươi tính là một cái."

Người kia nói: "Cảnh giới của ngươi thấp như vậy, nhưng có thể tìm tới nơi này, hơn nữa không bị con rồng kia phát hiện, đây mới thực sự là tuyệt vời."

Với người nắm giữ cảnh giới cùng trải qua như bọn họ, đã không cần dùng hàn huyên hoặc ca ngợi lẫn nhau để thăm dò, vì lẽ đó những lời này đều là lời nói thật lòng.

Tỉnh Cửu nói: "Coi như là con rồng kia, cũng không phát hiện được chuyện nơi đây."

Người kia nói: "Không sai, vì lẽ đó ngươi có gì muốn nói, có thể tùy tiện nói."

Tỉnh Cửu nói: "Ta không phải tới để cứu ngươi."

Người kia nói: "Ngươi không phải con dân Minh tộc ta, đương nhiên sẽ không cứu trẫm ra ngoài."

Tỉnh Cửu nói: "Ngươi dùng cái gì biết được?"

Người kia nhìn đôi tai chiêu phong của Tỉnh Cửu , tự giễu nói: "Mới bắt đầu nhìn thấy tai của ngươi, trẫm vẫn cho rằng đám thần tử vô dụng kia rốt cục nghĩ ra biện pháp, kết quả đợi ngươi đến gần vừa nhìn, mới phát hiện ngươi có được vẻ đẹp như vậy, nghĩ đến hẳn là những tinh mị ở dị đại lục kia, các nàng cũng không thích tộc nhân của trẫm."

Tỉnh Cửu nói: "Nghe ngươi tự xưng trẫm, cảm giác hơi quái lạ."

Người kia ánh mắt khẽ động, trông tựa như ngọc đen phát ra ánh sáng, hỏi: "Vì sao?"

Tỉnh Cửu nói: "Nếu như năm đó ngươi không rời Minh bộ sau đó bị bắt, tự nhiên có thể tự xưng là Minh Hoàng, nhưng chung quy ngươi còn chưa kịp đăng cơ."

Người kia nghe lời này cũng không buồn bã, nói: "Ta tuy không biết tình hình hạ giới, nhưng nghĩ đến Minh bộ hôm nay vẫn như cũ để trống ngôi vị hoàng đế."

Tỉnh Cửu nói: "Theo ta được biết, hẳn là như vậy."

Người kia nói: "Trừ trẫm ra, ai dám xưng hoàng? Đã như vậy, mặc kệ đăng cơ hay không đăng cơ, ta đều là Minh Hoàng."

Tỉnh Cửu suy nghĩ một chút, nói: "Lời ấy của bệ hạ có lý."

Đúng, vị đại nhân vật Minh bộ bị giam cầm ở bên trong Trấn Ma Ngục này, chính là huyết mạch duy nhất của Minh Hoàng tiền nhiệm.

Nói theo một ý nghĩa nào đó, hắn chính là đương đại Minh Hoàng.

Chỉ bất quá hắn còn chưa kịp đăng cơ đã bị bắt.

Ai có thể bắt được một vị Minh Hoàng?

......

......

Minh Hoàng bỗng nhiên nói: "Dù cho dùng ánh mắt của hạ giới đến xem, ngươi cũng cực đẹp, bất luận dung nhan hay là thân thể, nhưng có phải ngươi nên mặc một bộ quần áo hay không?"

Tỉnh Cửu lúc này mới nhớ ra, bạch y của mình đã ở trong đầm nước bị ăn mòn sạch sẽ.

Sau khoảng thời gian này, hắn vẫn ở trần đi lại ở Trấn Ma Ngục, ở trong không gian bồng bềnh.

Đổi lại những người khác có lẽ sẽ có chút quẫn bách, nhưng hắn biểu hiện rất bình tĩnh, lấy ra một cái bạch y mặc vào, chỉ là nghĩ thanh thiết kiếm kia đã rơi vào trong đầm nước, không biết mấy năm sau rời khỏi Trấn Ma Ngục, thanh thiết kiếm còn có thể lưu lại bao nhiêu, hơi có chút lo lắng.

Minh Hoàng có chút không vừa lòng nói: "Ta không thích quần áo màu trắng, có điều dù sao cũng hơn không có quần áo, như vậy để ta liên tưởng đến ăn mày."

Tỉnh Cửu nhìn quần áo trên người hắn do đủ loại màu sắc kết thành, nói: "Ở nhân gian chỉ có tăng nhân cùng ăn mày mới mặc như ngươi."

"Thật sao?"

Minh Hoàng có chút bất ngờ, bình thân hai tay để váy dài buông xuống, sau đó quay một vòng.

Màn này để Tỉnh Cửu nhớ tới năm đó ở Tỉnh trạch, Bạch Tảo xoay người để cho mình thưởng thức.

Cũng may Minh Hoàng không hỏi hắn cảm giác như thế nào, xem ra đối với quần áo của mình tương đối hài lòng.

"Ngươi là ai?" Minh Hoàng hỏi.

"Thanh Sơn đệ tử, Tỉnh Cửu." Tỉnh Cửu nói.

"Hóa ra là Thanh Sơn đệ tử."

Trong đôi mắt đen như ngọc thạch của Minh Hoàng xuất hiện một vệt hoài niệm, sau đó rất nhanh liền biến mất.

"Có thể biết trẫm ở đây, có thể tìm tới nơi này, tất nhiên ngươi không phải Thanh Sơn đệ tử bình thường, Thái Bình là người thế nào với ngươi?"

Ở thời điểm bế quan tại Thanh Sơn, Tỉnh Cửu nghĩ đến rất nhiều, đặc biệt là vấn đề này, vì lẽ đó hắn trả lời rất tự nhiên: "Chân nhân chính là gia sư."

Nghe được câu trả lời này, Minh Hoàng trầm mặc một quãng thời gian, nói: "Thì ra là vậy, chẳng trách ngươi có thể tìm tới nơi này."

Tỉnh Cửu nói: "Bệ hạ minh giám."

Minh Hoàng nói: "Ta cùng Thái Bình dắt tay đồng du hai mươi năm, chí ít lúc đó cũng coi như bằng hữu, ngươi nên xưng ta một tiếng thúc phụ, bệ hạ thì thôi."

"Vâng, thúc phụ."

Tỉnh Cửu bình tĩnh nói, biểu hiện không có bất kỳ biến hóa nào.

Minh Hoàng hỏi: "Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?"

Tỉnh Cửu nói: "Muốn mời thúc phụ truyền cho ta hồn hỏa chi ngự."

Nghe lời này, tròng mắt của Minh Hoàng thu nhỏ lại, tựa như mèo trong đêm tối.

"Ngươi có biết hồn hỏa chi ngự chính là tu hành bí pháp cấp cao nhất của Minh bộ ta, chỉ có các đời Minh Hoàng mới có tư cách học tập chứ?"

Tỉnh Cửu nói: "Biết."

Minh Hoàng lẳng lặng nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Vì sao ngươi phải học hồn hỏa chi ngự?"

Tỉnh Cửu nói: "Kiếm quỷ của ta khác với tất cả mọi người, không cách nào theo ta trưởng thành, chỉ có thể tự mình tu luyện."

Thế gian hết thảy người tu hành kiếm tông cùng huyền môn chính tông, đều dựa vào tự thân tu hành dưỡng ra kiếm quỷ cùng nguyên anh.

Kiếm quỷ cùng nguyên anh sẽ theo cảnh giới của người tu hành tăng lên mà từ từ mạnh mẽ.

Chưa từng nghe nói qua, kiếm quỷ cùng nguyên anh tông phái nhà ai có thể tự mình tu hành.

Kiếm quỷ cùng nguyên anh chung quy là một phần của người tu hành, chỉ có ở dưới tình huống người tu hành chết, kiếm quỷ cùng nguyên anh tiếp nhận thần hồn, mới có thể trở thành đệ nhị phân thân.

Nếu như kiếm quỷ cùng nguyên anh từ bắt đầu đã có thể tự mình việc, tự mình tu hành, chẳng phải là xuất hiện bản thân thứ hai ư?

Bản thân thứ hai...... còn là chính mình sao?

Chuyện như vậy cùng quy luật tu hành có tính xung đột căn bản, vì lẽ đó không thể thành công.

Nếu không cách nào thành công, tự nhiên cũng không có phương pháp tu hành tương quan.

Tỉnh Cửu cũng không nghĩ ra phương pháp tu hành kiếm quỷ.

Mãi đến tận thời điểm bế quan , hắn thần hồn ly thể mà ra, rơi vào trên thiết kiếm, hình ảnh này để hắn nhớ tới Minh bộ hồn hỏa.

Minh bộ yêu nhân cũng không cách nào để hồn hỏa tự mình tu luyện trưởng thành.

Chỉ có trong truyền thuyết hồn hỏa chi ngự của Minh Hoàng mới có thể làm được điểm ấy.

Bên trong hồn hỏa chi ngự có chữ ngự cũng không phải ý tứ cùng Minh Hoàng tương quan , mà là điều động.

Tu thành loại bí pháp này, hồn hỏa có thể điều động tự thân.

Nếu như nói hồn hỏa có thể làm được điểm này, như vậy kiếm quỷ thì sao?

Đây chính là phương pháp tu hành kiếm quỷ Tỉnh Cửu vẫn đang tìm kiếm.