Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 61: Thần long kiến thủ bất kiến vĩ

Vết rạn nứt trên bầu trời càng ngày càng nhiều.

Trời xanh và mây trắng biến thành mảnh vụn rơi xuống.

Vảy màu đen tối biến thành màu sắc chủ đạo của không trung. 

Thương Long lại cưỡng chế đánh vỡ đại trận xông vào!

Nếu là đại trận trong hoàng thành thì có lẽ còn có thể ngăn cản Thương Long một đoạn thời gian. Nhưng đại trận của thành Triều Ca thì sao có thể ngăn nó được.

Nhìn thấy sắp giết chết được Tỉnh Cửu mà lại nảy sinh dị biến, khoảng cách lại bị kéo xa hơn chút, Thương Long phẫn nộ đến cùng cực, phun một luồng long tức lên trên! 

Long tức là tinh hoa bổn mạng quý giá nhất của Thương Long, cho nên cho dù uy lực của nó cực lớn cũng rất ít khi dùng tới. Nhưng hôm nay nó bị Tỉnh Cửu trêu đùa nhiều lần, đầu óc đã choáng váng vừa lửa giận, đâu còn để ý được nhiều như thế nữa.

Bầu trời bỗng trở nên cực kỳ rét lạnh. Rõ ràng không có hơi nước nhưng cũng kết thành vô số đóa bông tuyết. Cánh hoa như tuyết bao phủ không gian nơi Tỉnh Cửu đang đứng.

Cho dù là cường giả Phá Hải cảnh mà bị luồng long tức này phun trúng thì cũng sẽ bị đông cứng. 

Tỉnh Cửu phải làm sao đây?

...

Lúc ban đầu, đám người trên mặt đất còn có thể nhìn thấy chấm đen kia. Nhưng sau này chỉ có cường giả với cảnh giới thâm hậu như Việt Thiên Môn thì mới có thể nhìn thấy cảnh tượng Thương Long đuổi giết đối phương. Khi Tỉnh Cửu và Thương Long lần lượt phá vỡ đại trận của thành Triều Ca bay tới trên không trung co hơn thì cho dù là hắn cũng không thể nhìn thấy được nữa. 

Nhưng lúc này Việt Thiên Môn đã bình tĩnh lại. Trấn Ma Ngục rời khỏi lòng đất, Long Thần hiện thế, vậy thì bất kể kẻ địch là ai đều chắc chắn phải chết.

Cảnh Dương chân nhân đã phi thăng, nữ hoàng ở phương bắc, Triều Thiên đại lục ngày nay không còn ai mạnh hơn Long Thần nữa rồi.

Thần Hoàng có thể nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời cực cao, cho nên vẻ mặt của hắn có hơi nghiêm túc. 

Hắn vươn bàn tay ra trước mặt Hồ quý phi.

Hồ quý phi đã sớm không nắm ống tay áo của Thần Hoàng, hai tay thu vào trong tay áo cẩn thận bưng viên trứng ngọc Chu Tước, ấp bằng độ ấm của lòng bàn tay.

Thấy động tác của Thần Hoàng, nàng vội đặt viên trứng ngọc Chu Tước vào lòng bàn tay của Thần Hoàng. 

Thần Hoàng cầm lấy viên trứng ngọc Chu Tước kia đặt lên môi.

Đối phó với Thương Long, chỉ cần mình hắn là đủ rồi.

Đây là thành Triều Ca của hoàng triều Cảnh thị, hoàng cung của Cảnh gia. 

Nhưng nếu giết chết con rồng tham kia trước mặt nhiều người như thế thì tất nhiên phải đối địch với chưởng môn phái Trung Châu đã sắp chạy tới đây.

Hắn phải ăn luôn viên trứng ngọc Chu Tước này.

Cho dù là thế, nhưng kết cục tốt nhất đại khái cũng chính là thắng thảm. 

Chỉ mong Thanh Sơn tông có thể nhanh chóng chạy tới, Quả Thành tự vứt bỏ trung lập, cưỡng chế mời Đao Thánh trở về. Sau đó hắn thuyết phục được Bố Thu Tiêu trước giường bệnh, ban thưởng Nam Thiên trì cho Côn Luân, tập hợp lực lượng của các phái để giết chết Bạch chân nhân.

Nếu mọi thứ có thể tiến hành thuận lợi thì cuối cùng nên bổ nhiệm ai làm chưởng môn phái Trung Châu, mới có thể dọn dẹp được cục diện hỗn loạn này đây?

Bạch Tảo. 

Con gái độc nhất của vợ chồng chưởng môn phái Trung Châu, rất được sư trưởng sủng ái, đồng môn kính trọng. Quan trọng hơn nữa là, tình cảm của nàng đối với Tỉnh Cửu rất sâu sắc.

Ừm, thế thì tiếp theo còn phải thuyết phục được Triệu Tịch Nguyệt. Bắt đầu từ Triệu gia, hình như không có ý nghĩa lắm.

...

Công pháp Thiền Tông của Thần Hoàng đã tu tới viên mãn, thần thông kinh người, nghĩ chuyện này chỉ trong chớp mắt.

Vào lúc này nhưng hắn lại suy nghĩ những chuyện hoang đường đó, chỉ có thể là vì một lý do, đó chính là căng thẳng.

Nghĩ đến kết cấu ổn định nhiều năm của Triều Thiên đại lục cứ thế sập đổ như vậy, nỗi khổ tâm cô nghệ của bậc cha chú mấy trăm năm mới tạo ra thịnh thế này sẽ biến mất như vậy, có ai là không căng thẳng chứ? 

Hắn là Thần Hoàng, cho nên hắn càng căng thẳng hơn.

Nhìn trứng ngọc Chu Tước bên môi Thần Hoàng, Hồ quý phi thầm nghĩ bệ hạ muốn mình ấp quả trứng này, hóa ra là không muốn lúc nuốt vào bụng thì nó quá lạnh?

Nghĩ chuyện này vào lúc này, đương nhiên cũng là vì căng thẳng. Sắc mặt tái nhợt của nàng cũng chứng minh điều đó. Nhìn con rồng lớn trên bầu trời kia, nàng thân là hồ yêu, đương nhiên cũng nảy sinh sự sợ hãi vô tận đối với thần thú. Nếu không phải đứng bên cạnh Thần Hoàng thì có lẽ lúc này nàng đã sợ tới mức lộ đuôi ra ngoài. 

...

Không phải ai cũng đang căng thẳng, hoặc là sợ hãi.

Trong một góc đống đổ nát của Thái Thường tự, dưới mảnh đá nằm nghiêng che giấu một con mèo trắng. 

Mưa to pha lẫn bụi bặm rơi xuống trên người nó, trên lông dài dính đầy bùn lầy, nhìn rất chật vật.

Ánh mắt của nó lại bình tĩnh như thế, không có bất cứ cảm xúc nào cả.

Cũng như Tỉnh Cửu ở trong Trấn Ma Ngục suýt nữa biến thành than đen, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy hắn là công tử bạch y nhẹ nhàng. 

Đuôi của mèo trắng dựng đứng lên như cột cờ. Đây là tư thái chỉ được bày ra khi nó đang ở trong tình huống cực kỳ lười nhác hoặc là cực kỳ nghiêm túc.

Đống đổ nát đang rung chuyển liên tục, bụi bặm không ngừng sinh ra, sau đó bị nước sông ngầm dưới lòng đất rưới rớt xuống. Đó là vì thân rồng màu đen đang ma sát cao tốc với mặt đất.

Đúng thế, đầu của Thương Long đã đến trên bầu trời cực cao, thậm chí có lẽ đã bước vào hư cảnh. Nhưng thân thể của nó vẫn còn chưa hoàn toàn rời khỏi mặt đất. 

Thân rồng màu đen cực lớn, giống như tường thành màu đen, vảy liên tục chớp nhoáng, có hơi chói mắt.

Mèo trắng híp mắt, nhìn bên kia, chuẩn bị phát ra công kích bất cứ lúc nào.

Tuy nói đa số mèo nhà đều có lòng tự tin hoang dã đến khó hiểu, nhưng mèo lông dài màu trắng mà không sợ long uy thậm chí còn muốn cắn rồng một miếng, chỉ có một vị thôi. 

Bạch Quỷ trấn thủ Thanh Sơn.

Biệt danh Lưu A Đại.

Lưu A Đại theo dõi Thương Long trong suốt ba năm. 

Thù hận giữa hai người đã giằng co không biết mấy ngàn năm.

Không ai biết rõ nhược điểm của Thương Long hơn là Lưu A Đại.

Nhược điểm của Thương Long cũng chính là cương môn phòng ngự chắc chắn nhất của nó. 

Cho nên nó vẫn chờ thân thể của Thương Long hoàn toàn rời khỏi mặt đất, đuôi rồng xuất hiện trước mắt nó.

Cho nên nó vẫn lặng lẽ cổ vũ cho Tỉnh Cửu, hy vọng hắn có thể bay được cao hơn nữa, thế thì mới khiến cho Thương Long bay cao hơn.

Nhưng đã trôi qua mấy cái hô hấp, e là Thương Long đã bay ra hơn ba mươi dặm, tại sao đuôi rồng vẫn còn ở dưới đất? 

Lưu A Đại hơi nghiêng đầu, nhìn thân rồng màu đen, hơi khó hiểu thầm nghĩ chả nhẽ gã ngốc to con này lại lớn thêm nữa à?

Còn Tỉnh Cửu thì nó hoàn toàn không lo lắng.

Lực sát thương chủ yếu của long tức Thương Long là nhiệt độ cực thấp, ngay cả nó còn không sợ ---- Ôm ve sầu ngủ lâu như vậy trong Thần Mạt phong thì hẳn là không sợ chứ nhỉ? 

Tỉnh Cửu sống trong tuyết nguyên sáu năm, sống ở Thượng Đức phong mấy trăm năm, đã quen với rét lạnh từ lâu, tuyệt đối sẽ không bị đông chết.

Cũng như suy nghĩ của Lưu A Đại, bên ngoài thân thể cháy đen của Tỉnh Cửu bị bao phủ một tầng bông tuyết, nhưng tốc độ lại không bị ảnh hưởng chút nào, nhanh chóng thoát khỏi long tức.

Thương Long phát ra một tiếng rít gào phẫn nộ, xé rách không gian, tiếp tục đuổi theo lên trên. 

Họ nhanh chóng xuyên qua gió mạnh đáng sợ, đi vào trong hư cảnh.

Trong hư cảnh không có không khí, cũng không có linh khí thiên địa, đương nhiên là không có bất cứ tiếng động nào cả, yên ắng tới mức khiến người ta khiếp đảm.

Chỉ có cường giả Phá Hải cảnh trở lên thì mới sống sót được trong hư cảnh. 

Vẻ mặt Tỉnh Cửu như thường, giống như bình thường vậy.

Hắn không cần hô hấp, cũng tạm thời không cần thiên địa linh khí.

Ánh nắng ban mai chiếu tới từ chân trời nơi xa. 

Như vố số đường cong sáng sủa bôi đầy lên bầu trời.

Đầu rồng màu đen bị chiếu sáng, râu rồng phất phới không tiếng động, có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Tỉnh Cửu cũng bị chiếu sáng, biến thành một đốm rất nhỏ, lặng lẽ bay lượn giữa râu rồng. 

Nếu Hà Triêm ở đây, có lẽ sẽ rất vui vẻ.

Tỉnh Cửu chớp mắt, nghĩ vậy.

Bông tuyết rời khỏi lông mi của hắn, lặng lẽ biến thành lốm đốm nhỏ hơn. 

Thương Long như núi như biển.

Tỉnh Cửu như chấm như bụi.

Thân thể hai bên đối lập rõ ràng, dưới ánh sáng màu vàng kim chiếu rọi, tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thần thánh, trang nghiêm xúc động lòng người. 

Cảnh tượng này có thể đặt vào tranh.

Tỉnh Cửu bỗng ngoảnh nhìn về phương xa.

Mấy đạo khí tức cường đại đến mức khó có thể tưởng tượng được đang tụ tập về phía thành Triều Ca. 

Người đến đương nhiên là đại năng thông thiên của Triều Thiên đại lục.

Trấn Ma Ngục xảy ra sự cố, Minh Hoàng có khả năng chạy thoát, bọn họ sao có thể không đến cho được?

Người tới nhanh nhất, hoặc là nói đạo khí tức cách gần thành Triều Ca nhất là ở phía tây bắc. 

Nơi đó là chỗ Vân Mộng sơn.

Thời gian dành cho Tỉnh Cửu không còn nhiều.

Hắn bỗng dừng lại, bay trong hư cảnh, ngoảnh đầu lại. 

Thương Long chỉ cách hắn có mấy chục trượng.

Thậm chí hắn có thể nhìn thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt Thương Long.

Ánh mắt Tỉnh Cửu rất bình tĩnh, không có bất cứ cảm xúc nào cả, dường như đã suy tính được hết thảy. 

“Đến đây thôi.”

Hắn nói với Thương Long.

Trong hư cảnh không có không khí, cũng không có thanh âm. 

Thương Long chỉ có thể nhìn thấy khẩu hình của hắn.

Không hiểu sao, nó cũng ngừng lại, đúng vào lúc sắp đuổi tới Tỉnh Cửu.

Thân rồng khổng lồ mang lên gió mạnh từ dưới hư cảnh, lặng lẽ mà điên cuồng đập vào người Tỉnh Cửu. 

Than cháy và bông tuyết trên người Tỉnh Cửu gặp gió mạnh dần dần bong ra, để lộ làn da trắng nõn bóng loáng, như là trẻ sơ sinh mới chào đời.