Đại Đạo Triêu Thiên

Quyển 4 - Chương 67: Cát trắng nhuộm dần

Minh Hoàng ngón tay lúc này đã toàn bộ rơi vào bên trong cổ tay của hắn, phảng phất liền thành một khối.

Ngón tay của lão giả từ lâu đã nhấc lên, không muốn tiếp xúc với thân thể Minh Hoàng, nhưng bàn tay đã không cách nào rời đi, đã cùng bàn tay của Minh Hoàng dung vào cùng nhau, nhìn như đóa hoa.

Nếu như tùy ý để tình hình như vậy tiếp tục phát triển, tay hắn chung quy sẽ cùng thân thể Minh Hoàng kết hợp một thể.

Một tiếng hú bá đạo đến cực điểm từ trong miệng lão giả vang ra.

Ống tay áo của hắn múa tung mà chấn động, nước đầm u lục phát lên sóng lớn, bị vách bầu rượu chấn động về, phát sinh nổ vang thùng thùng, tựa như trống trận.

Thân thể Minh Hoàng ở trong đầm nước nhẹ nhàng nhấc lên, phảng phất không có trọng lượng.

Chịu đựng Thương Long thần hồn toàn lực công kích, hồn hỏa trên người hắn xuất hiện càng nhiều vết nứt, mặt ngoài thân thể bị nước đầm ăn mòn ra vô số bọt cùng thối rữa.

Nhưng tay hắn vẫn như cũ nắm chặt tay của lão giả, càng chuẩn xác nói, tay hắn tựa như là sinh ở trên thân thể của lão giả.

Theo đầm nước rung động, hai người ống tay áo dần nát, cánh tay đã nối liền cùng nhau, cốt nhục bên trong cũng liền một chỗ, cũng không còn cách nào tách ra.

Theo quá trình dung hợp tiếp tục, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, mặt ngay ở lẫn nhau trước mắt.

Lão giả rõ ràng nhìn thấy hờ hững cùng thong dong bên trong tròng mắt màu đen của Minh Hoàng.

Minh Hoàng cũng có thể rõ ràng thấy sợ hãi bên trong tròng mắt của lão giả, đó là chân chính sợ hãi.

Lão giả cũng không chịu nổi hoảng sợ bị thôn phệ, muốn giải trừ Hồ Trung Thiên Địa.

Tuy rằng giải trừ Hồ Trung Thiên Địa, vẫn không có biện pháp cùng thân thể Minh Hoàng tách ra, nhưng ít ra không cần bị ngâm mình ở mảnh đầm nước màu xanh lục như rượu này nữa......

Lão giả nghĩ những chuyện này, đột nhiên cảm giác thấy điểm nào đó có chút không đúng.

Một số từ ngữ mấu chốt ở trong ý thức của hắn nhanh chóng lướt qua.

Không cách nào rời Hồ Trung Thiên Địa, đầm nước kịch độc, khống chế đối với thần hồn......

"Ha ha ha ha ha ha!"

Lão giả bỗng nhiên cười lớn, cười suýt nữa chảy ra nước mắt, nhìn Minh Hoàng nói: "Bệ hạ thực sự là ghê gớm, lại có thể ảnh hưởng đến thần hồn của ta, để ta suýt nữa tin tưởng những điều này đều là thật sự!"

Minh Hoàng lẳng lặng nhìn hắn nói: "Những thứ này vốn là thật sự."

Lão giả gầm lên: "Không! Hết thảy đều là ảo giác! Ngươi doạ không nổi ta!"

Tiếng nói vừa ứt, hắn thần niệm chuyển động, để đầm nước nhanh chóng chuyển động lên, biến thành một cơn lốc xoáy.

Thân thể của hắn cùng Minh Hoàng lại như tảng đá trong nước xoáy, bị không ngừng cọ rửa.

Không có quá nhiều thời gian, hồn hỏa trên người Minh Hoàng bị ăn mòn sạch sẽ, nước đầm cuốn tới.

Trên mặt Minh Hoàng xuất hiện vô số lỗ máu bé nhỏ, sau đó dần dần tản ra.

Thân thể của hắn cũng lấy tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được bị ăn mòn, lộ ra xương cốt giống như vàng ngọc, mặt ngoài sinh ra vô số bọt khí.

Không biết bao lâu trôi qua, vòng xoáy trong đầm dần dần lắng lại.

Thiên địa chi hồ chậm rãi mở ra, đầm nước trở về mặt đất, bầu trời một lần nữa nâng lên.

Lão giả đứng bên đầm, nhìn đầm nước trầm mặc không nói.

Bèo một lần nữa tụ lại, che khuất nước màu xanh lục, trong nước ngoại trừ năm đó con đại yêu lưu lại dị cốt, không còn bất kỳ lưu lại, ngay cả bột phấn đều không có.

Lão giả nhìn phía các nơi bên trong Trấn Ma Ngục.

Những đó hồn hỏa như tiểu Minh Hoàng đã từ bên trong những vết nứt bay ra, đang từ từ tiêu tan vào hư vô.

Minh Hoàng chết rồi.

Lão giả nhìn về phía cánh tay mình.

Nơi đó không có tay của Minh Hoàng, không có vết thương, một điểm dấu vết đều không có.

Vừa nãy phát sinh tất cả quả nhiên đều là ảo giác.

Nghĩ cảnh tượng mạo hiểm một khắc trước, lão giả mang theo sợ hãi bay đến trên vách núi cheo leo, hướng về Trấn Ma Ngục đi ra ngoài.

Nơi này là tầng thứ hai của Trấn Ma Ngục, khô nóng không chịu nổi, trong vách núi những đường nét lưu động đã bị bẻ gẫy, hai bên tù thất trong bóng tối yên tĩnh không hề có một tiếng động.

Trải qua Hồ Trung Thiên Địa, bên trong Trấn Ma Ngục đã hủy gần hết rồi.

Những tù phạm mang nguyên khí tỏa, không thể chịu đựng loại không gian kịch biến này, nghĩ đến cũng đã lặng yên không một tiếng động chết đi.

Theo cất bước, lão giả dần dần bình tĩnh lại, đồng thời bắt đầu hấp thu năng lượng Minh Hoàng lưu lại trong đầm nước.

Bỗng nhiên, hắn ở cánh đồng hoang vu dừng bước.

Hắn cảm nhận được trong cơ thể chính mình sinh ra một loại khí tức mạnh mẽ mà tràn ngập sức sống, hắn phảng phất đến một loại cảnh giới cực cao nào đó trước nay chưa từng có.

Loại khí tức cùng cảnh giới cực kỳ tươi đẹp này, lại giống rượu nguyên chất như vậy, làm hắn say sưa đến cực điểm.

Lẽ nào phi thăng vào thời khắc này ư?

Lão giả vừa mừng vừa sợ nghĩ, loại linh cảm rời khỏi nhân gian kia càng ngày càng mãnh liệt, để hắn không nhịn được cười to lên.

Nếu như không phải không cách nào phi thăng, sợ thiên kiếp hạ xuống, hắn làm sao lại đồng ý hóa thân Trấn Ma Ngục, tại dưới lòng đất Triều Ca thành dừng lại nhiều năm như vậy?

Hiện tại hắn rốt cục sắp phi thăng, rốt cục muốn trở thành long thần thực sự, có thể nào không mừng như điên được!

Tiếng cười của lão giả vang vọng như sấm ở bên trong Trấn Ma Ngục tĩnh mịch.

Bỗng nhiên, tiếng cười im bặt.

Lão giả có chút khó hiểu.

Hắn lúc này rõ ràng vẫn còn trong cảm xúc mừng như điên, còn muốn cười to, đuôi lông mày khóe mắt thậm chí còn mang theo ý cười, vì sao tiếng cười lại đình chỉ?

Phảng phất có ai đi ngược lại ý chí của hắn, trực tiếp để miệng hắn đóng lại.

Sau một khắc, hắn bỗng nhiên há mồm nói một câu: "Ngươi vui mừng vì cái gì thế?"

......

......

Sắc mặt của lão giả trở nên dị thường trắng xám.

Hắn căn bản không muốn nói chuyện.

Câu nói này là ai nói?

Người bên trong Trấn Ma Ngục đều chết rồi, câu nói này là nói cho ai nghe?

Tiếp theo lão giả cảm giác được thân thể của chính mình cũng phát sinh một loại biến hóa nào đó, tựa hồ trở nên thấp hơn một chút.

Hắn nhìn về phía tay mình, phát hiện hai tay trở nên càng thêm trắng nõn thanh tú.

Lão giả tròng mắt thu nhỏ lại, hắn nhận ra đôi tay này, bởi vì ngay trước đây không lâu, đôi tay này còn từng cầm lấy cổ tay của hắn, dần dần rơi vào thân thể của hắn.

Ở địa phương lão giả không nhìn thấy, còn có biến hóa đang phát sinh.

Lông mày của hắn dần dần nhạt đi, cho đến biến mất không còn tăm tích, tròng mắt của hắn trở nên càng thêm u ám, như ngọc thạch đen.

"Ngươi...... Còn sống?"

Lão giả âm thanh khẽ run nói.

"Đúng thế."

Một thanh âm từ trong miệng hắn vang lên.

Đó là chính là âm thanh của lão giả, nhưng hắn biết đó là một người khác.

"Ngươi ở trong cơ thể của ta ư?"

"Ta nói rồi, đối với khống chế thần hồn, trên trời dưới đất ta là số một, hơn nữa tất cả vừa nãy phát sinh cũng không phải ảo giác."

Thân thể của lão giả không bị khống chế run rẩy lên.

Hắn mới biết lúc trước chính mình cảm nhận được khí tức cùng sức mạnh, cũng không phải là nuốt Minh Hoàng mang đến lợi ích.

Vậy hắn cảm giác được thời cơ rất lớn tự nhiên cũng không phải phi thăng, đó là cái gì?

"Là tử vong."

"Ngươi...... Ngươi...... Đến tột cùng muốn làm gì?"

"Ngươi nên cảm nhận được, ta đang giết ngươi."

"Không! Ngươi không thể làm như vậy! Ngươi cùng ta thần hồn đã kết hợp một thể, nếu như ngươi giết ta, chính ngươi cũng sẽ chết!"

"Ngươi không nghĩ tới, vì sao ta lại rời cương môn, để ngươi có cơ hội ăn ta ư?"

"Chỉ có như vậy ngươi mới có khả năng giết chết ta...... Nhưng...... Lẽ nào...... Từ ban đầu ngươi đã không muốn sống nữa?"

"Đúng, ta đã sớm muốn chết, nếu như có thể mang theo ngươi cùng chết, như vậy thật đẹp."