Đại dịch [12 chòm sao]

Chương 19

"Na Young, em có chuyện gì muốn nói với chị vậy?"

Thiên Yết đi cùng Na Young ra chỗ riêng, vẻ mặt cô toát lên sự tò mò lo lắng. Chưa bao giờ cô thấy em ấy nghiêm túc như vậy.

"Chuyện về Sư Tử..."

Na Young run rẩy nói.

Cô không hề muốn nhắc lại về người đã mất sau những biến cố đau thương như vậy, nhưng chuyện này thì bắt buộc phải nói.

Nhắc tới Sư Tử, Thiên Yết như không thể kìm lòng.

"Sao thế em? Sư Tử làm sao?"

"Bạn ấy không làm chuyện đó..."

Na Young ấp úng đáp, không dám nhìn thẳng vào mắt Thiên Yết. Việc minh oan giải thích với người nhà của bạn thân cô, thực sự rất khó.

"Chuyện đó sao?..."

Thiên Yết sực nhớ ra. Thời gian qua cô đã quá lo lắng cho Sư Tử mà quên đi mất lỗi lầm của em gái mình trong quá khứ. Nhưng đến thời điểm này thì chuyện đó còn quan trọng gì chứ? Cô đã mất tất cả...

"Phải... Trong lúc bạn ấy tuyệt vọng nhất, người bạn ấy cần là chị"

Na Young bật khóc, xem ra có vẻ rất đau lòng. Giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt phúc hậu của Na Young khiến Thiên Yết cảm thấy có lỗi vô cùng...

"Bạn ấy bị oan! Nhưng tại sao không ai tin bạn ấy? Đến cả người chị mà bạn ấy tin tưởng nhất cũng bỏ bạn ấy mà đi!"

Na Young khóc ngày một to hơn, đôi mắt long lanh ngước nhìn Thiên Yết đầy trách móc.

Cô chưa bao giờ nghĩ Na Young sẽ dám lớn tiếng với mình như vậy. Bình thường con bé là đứa trẻ ngoan ngoãn và lễ phép, thận trọng trong lời ăn tiếng nói. Chắc hẳn Na Young giận cô lắm nên mới lớn tiếng như vậy...

Đến cả người ngoài còn yêu thương và tin tưởng con bé hơn cô, cô đúng là người chị tồi tệ. Thiên Yết chỉ dám bặm chặt môi trong yên lặng mà thầm oán trách bản thân, tại sao lúc đó cô lại hành động quá đáng như vậy chứ?

Chỉ là cô không muốn Sư Tử đi vào vết xe đổ của mình...

Thiên Yết đã rất lo, cô chưa bao giờ bỏ rơi em gái mình cả. Nhưng vì quá đa nghi, bi quan mà cô đã vô tình hiểu lầm Sư Tử, làm ngơ khi nó cần sự lắng nghe, chia sẻ.

"Em nói vậy thôi. Em nghĩ chị nên biết điều này. Như vậy Sư Tử mới có thể ra đi thanh thản"

Na Young bỏ đi, để lại Thiên Yết với hai dòng nước mắt lăn dài trên gò má. Giờ cô phải làm sao đây? Cô thậm chí còn chả có cơ hội để nói lời xin lỗi hay bù đắp cho những lỗi lầm mình đã gây ra. Sư Tử có chết cũng nhắm mắt không yên... Tại sao cô lại để em gái mình ra đi trong oan ức vậy chứ?

Thiên Yết chỉ biết khóc. Cô hiểu như vậy là rất yếu đuối, khóc cũng không giải quyết được gì. Nhưng cô chẳng thể ngừng lại được, nước mắt là thứ duy nhất hiện giờ giúp cô giải tỏa nỗi lòng, làm sao để có thể mang mọi thứ trở về như cũ... Khi gia đình còn hạnh phúc đây?

Giờ đã là quá muộn...

Giờ chỉ còn mình cô...

Bơ vơ, trơ trọi.

Người bên cô lúc buồn nhất thường sẽ là Xử Nữ và Da Hyun. Nhưng giờ cô chẳng cần ai cả. Cô không đủ tư cách để nhận sự an ủi lo lắng quan tâm từ bất cứ ai... Cô thật tệ quá...

Chúng ta sẽ chẳng bao giờ nghĩ mình đối xử quá đáng với ai cả, cho tới khi họ không còn trên cõi đời này nữa.

"Thiên Yết? Em sao thế?"

Bàn tay người con trai đặt nhẹ lên vai cô. Vẫn là mùi hương quen thuộc ấy...

Woo Jin bất ngờ đi qua và phát hiện ra người con gái anh quan tâm đang đứng khóc một mình, sao anh có thể để yên...

"Em không biết nữa. Em là người chị tồi. Em không bảo vệ được gia đình, em đáng chết. Nhẽ ra người được cứu sống nên là họ chứ không phải là em!"

Thiên Yết sụt sịt nói, nước mắt đầm đìa chảy khắp khuôn mặt. Cảm xúc trong lòng cô trở nên dồn dập như muốn nổ tung.

"Anh biết em không muốn chuyện này xảy ra mà"

Woo Jin ôm lấy cơ thể bé nhỏ ấy vào lòng để xoa dịu đi vết thương lớn trong lòng cô. Cô siết chặt anh hơn mà khóc ầm lên như đứa trẻ bị cướp đồ chơi. Chỉ có khi ở bên anh, cô mới cảm thấy mình xứng đáng để được an ủi, để được yêu thương, quan tâm. Thiên Yết nhận ra, những lúc như thế này, người cô cần nhất là anh. 

Ở bên anh, cô được là chính mình.

"Ai cũng có thứ cần bảo vệ, nhưng hoàn cảnh không cho phép ta làm vậy..."

Woo Jin nhẹ nhàng đưa bàn tay to lớn của anh lên vuốt ve mái tóc cô.

Anh thật sự rất ấm áp, khiến Thiên Yết cảm thấy khá hơn rất nhiều...

.

.

.

1 tháng sau...

Vậy là đã bước sang mùa đông, mùa cuối cùng trong vòng tuần hoàn của đất trời.

Mùa đông rất khó đi săn, nên mọi người đã dự trữ đồ hộp và thức ăn nguội còn sót trong xe từ mùa trước để sống sót qua ngày. Họ phải ăn uống rất tiết kiệm và thiếu chất.

"Thiên Yết, em đang làm gì thế?"

Woo Jin bước tới hỏi han quan tâm trong lúc Thiên Yết đang loay hoay với đồng quần áo trong ba lô.

"À, em đang xem có gì mặc cho đỡ lạnh không ấy mà..."

Cô đáp lại, nở một nụ cười thật tươi tắn.

Nụ cười ấy khiến tim anh khẽ rung động, nhẹ nhàng vòng hai cánh tay qua eo cô, ôm rất chặt từ đằng sau. Woo Jin tựa cằm vào vai cô, khẽ hít nhẹ để tận hưởng mùi hương phụ nữ ngọt ngào ấy. Cái ôm đầy tình cảm trong bầu trời giá rét của mùa đông đối với họ là quá đủ.

"Nào, buồn quá!"

Thiên Yết giật nảy mình, nắm hai tay anh đang đặt trước bụng mình mà cười đùa. Bờ môi anh chạm nhẹ vào cổ cô, hơi nóng nam tính quyến rũ phả ra khiến cô như được bay lên thiên đàng.

"Anh yêu em"

Woo Jin ghé vào tai cô, thì thầm.

Thiên Yết nghe câu nói đó mà cảm thấy trong lòng như nở hoa. Cô kiễng chân lên, quay ra đằng sau và nhẹ đặt lên môi anh một nụ hôn.

.

.

.

Chân Xử Nữ đã khỏi hoàn toàn tính tới thời điểm hiện giờ. Gần trưa, anh vác thanh kiếm ra ngoài tập luyện giữa cái rét của mùa đông.

Mọi người nhìn anh mà cảm thấy lạnh thay, trên người Xử Nữ mặc duy nhất một chiếc áo phông và chiếc quần thể dục Adidas, tất cả đều màu trắng.

Nhưng Xử Nữ chả cảm thấy hề hấn gì trước làn gió thổi qua thổi lại liên hồi. Anh tập vã hết mồ hôi, nên càng lúc càng nóng chứ không thấy lạnh tẹo nào.

Mùa đông ở đất nước Hàn Quốc vừa lạnh vừa khô, đã thế còn kéo dài nhất trong các mùa. Cũng may tuyết chưa rơi, nếu không sẽ rất khó khăn trong việc sinh tồn qua ngày. Trốn tránh xác sống đã đành, họ còn phải đối mặt với cái lạnh buốt giá.

Bất ngờ có tiếng nói vang lên khiến Xử Nữ phải chú ý:

"Này!"

Cô gái trẻ mang trên người chiếc áo choàng màu đen quen thuộc, mái tóc được tết gọn gàng trông rất mộc mạc, giản dị.

"Một tháng rồi mà tôi vẫn chưa biết gì về anh. Có thể giới thiệu không?"

Ma Kết tiến tới gần với chiếc cung tên trên tay, mở lời bằng giọng vui vẻ thân thiện.

Xử Nữ lấy làm phiền phức, nhưng lại nhớ tới lời Thiên Yết dặn là phải cư xử đúng mực với mọi người ở đây, nên anh đành ngậm ngùi trả lời ngắn ngủi:

"Xử Nữ"

"Cái đó thì ai chả biết"

Cô nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, thật ra là đang muốn làm khó anh.

Xử Nữ nhíu mày cáu gắt. Bình thường là anh bơ sạch luôn rồi. Trên đời Xử Nữ ghét nhất là phải tiếp chuyện với người chả thân thiết hay quen biết gì.

"Mười bảy tuổi"

Anh quay ra, ánh mắt đầy sát khí như thể muốn nói: "Cô hài lòng chưa?".

Cuối cùng cũng mở miệng giới thiệu vài câu, Ma Kết lấy làm thích thú. Kém cô một tuổi mà vẫn ra dáng đàn ông gớm.

"Có một cửa hàng siêu thị nhỏ cách nơi này một dặm, cậu có muốn cùng tôi tới đó không?"

Ma Kết thái độ nghiêm túc hơn, đặt câu hỏi.

"Cô đi một mình thì sao?"

Xử Nữ hỏi, giúp đỡ mọi người thì anh rất vui lòng, nhưng hợp tác với người con gái nguy hiểm này thì anh lại không yên tâm cho lắm.

"Tôi muốn mang đồ ăn về an toàn, vậy thôi"

Cô đáp ngắn gọn, không muốn dây dưa lằng nhằng.

Xử Nữ ngập ngừng một lúc, đắn đo xem có nên đi hay không.

"Đồ hộp cũng đang hết dần rồi, anh muốn tất cả chết đói sao? Chúng ta phải tận dụng thời gian trước khi tuyết rơi chứ?"

Ma Kết gần như là đang năn nỉ.

Xử Nữ là người có tài trong nhóm, những việc quan trọng thế này nên để anh ta tham gia. Mọi người không thể dựa dẫm vào cô và Woo Jin suốt được. Tệ hơn là Woo Jin còn đang mải chăm sóc cho cô bạn gái Thiên Yết kia, Ma Kết cũng chẳng dám làm phiền đôi uyên ương đó.

"Mũi tên của chị không đấu lại được với thanh Katana của tôi đâu, cẩn thận đấy!"

Xử Nữ cảnh cáo, nhưng thật ra trong lòng đã âm thầm chấp nhận lời đề nghị của cô.

"Em có thể đi cùng anh chị không?"

Giọng nói của một đứa trẻ phát ra từ trong bụi cây, nó đã ở đó từ nãy giờ và nghe lén được hết cuộc trò chuyện giữa Ma Kết và Xử Nữ.

"Min Joon?"

Ma Kết bất ngờ.

Min Joon nhảy từ trong bụi cây ra, nắm lấy áo Ma Kết nằng nặc đòi đi.

"Em cũng muốn giúp ích cho anh chị. Em sẽ tập giết xác sống. Hãy cho em đi đi!"

Thằng bé nũng nịu cô, gương mặt bầu bĩnh đáng yêu đó khiến Ma Kết mềm lòng. Cô phải cố gắng lắm mới tránh được ánh mắt long lanh như mèo con của thằng bé mà khéo léo từ chối:

"Min Joon à, sau này em lớn, chị nhất định sẽ cho em đi theo. Chị hứa đấy!"

Cô nói, xoa đầu thằng bé. Cảnh tượng ấy khiến Xử Nữ bất giác mỉm cười, xem ra Ma Kết cũng không đáng sợ và nguy hiểm như anh vẫn luôn nghĩ.

"Chị hứa nhé?"

Min Joon reo lên thích thú, giơ ngón út lên.

"Ừ chị hứa!"

Cô mỉm cười, ngoắc tay với Min Joon.

"Con trai! Con lại làm phiền anh chị nữa rồi!"

Cô Lee, mẹ của đứa trẻ đột nhiên chạy tới dắt tay Min Joon trở về xe, giọng đầy khách sáo:

"Xin lỗi cháu nhé. Thằng bé lúc nào cũng khen cháu lắm!"

"Dạ không sao ạ, thằng bé dễ thương lắm ạ"

Ma Kết xua tay, nét mặt thể hiện sự khiêm tốn.

Cô Lee nói rồi bước đi.

Lời khen ấy khiến Ma Kết có chút ngại ngùng và xấu hổ. Không ngờ có người lại thần tượng cô như vậy.

"Thằng bé mấy tuổi tuổi vậy?"

Xử Nữ nhìn vẻ mặt đang xấu hổ của Ma Kết mà buồn cười, nhưng anh vẫn tỏ ra lạnh lùng, hờ hững.

"Bảy thôi, vậy mà đã dũng cảm vậy rồi"

Cô đáp, nhìn về phía người mẹ đang dắt tay đứa trẻ mà cảm thấy ấm áp.

Xử Nữ cũng đã từng được Natsuko thần tượng như vậy... Cảnh tượng này khiến anh thêm nặng lòng, nhưng lại có gì đó rất hoài niệm, đáng nhớ.

"Vậy chúng ta đi chứ?"

Xử Nữ mở lời, anh đã trở nên chủ động hơn.

"Đi thôi!"

Cô đáp bằng giọng chắc chắn, dứt khoát, sẵn sàng đương đầu với mọi hiểm nguy để mang thực phẩm về cho mọi người.